Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 8: Đường Hành Thiên yêu Lâm Vũ Chi mãi mãi



Lâm Vũ Chi chưa từng cảm thấy mặt mình nóng như vậy. Trong nhà vệ sinh, cậu tạt mấy vốc nước lạnh lên mặt, mãi đến khi nhiệt độ giảm bớt một chút mới đi ra.

Ngoại trừ Miêu Bân, Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên đều không hẹn mà quay đầu lại nhìn cậu.

Đặc biệt là Triệu Lương, người có đôi mắt sáng đến mức như đang tỏa sáng.

Lâm Vũ Chi không nói gì mà leo lên giường. Triệu Lương không nhịn được nữa, cậu đặt hai tay lên đầu giường, duỗi thân trên qua thành giường hướng về phía Lâm Vũ Chi: “Chi Chi, cậu làm gì với đàn anh ở cổng trường thế?”

“Làm gì thế làm gì thế?”

Triệu Lương có thị lực siêu phàm, có thể nhìn tốt trong ban đêm như cú đêm, chắc chắn cậu ta không nhìn lầm. Vừa rồi đàn anh Đường ôm bạn cùng phòng cậu từ phía sau, hành động vô cùng bá đạo, nhưng Triệu Lương không biết họ đã nói cụ thể chuyện gì.

Lâm Vũ Chi nói: “Anh ta muốn làm người thứ ba.”

“…”

Câu trả lời này chứa quá nhiều thông tin, ai làm người thứ ba? Làm người thứ ba của ai? Tại sao lại là người thứ ba? Triệu Lương luôn cảm thấy đầu óc mình miễn cưỡng thì cũng hơi sáng suốt, nhưng cậu ta lại không hiểu câu nói này.

Mãi đến khi Lưu Tiểu Thiên ngơ ngác hỏi: “Lâm Vũ Chi, cậu có người yêu rồi à?”

Mà người đó cũng không phải Đường Hành Thiên, nếu không thì anh ấy làm người thứ làm gì?

Lâm Vũ Chi nằm ở trên giường: “Tớ nói lung tung thôi.”

“…”

Không phải để chọc cười người khác, cũng không phải dùng câu này để khiến Đường Hành Thiên biết khó mà rút lui. Chỉ là cậu miệng nhanh hơn não, nói xong lại hối hận, khi bị Đường Hành Thiên túm cổ kéo ra sau cậu càng hối hận.

Ở cấp ba, cậu không được tính là đầu gấu nhưng xét về mặt đánh nhau, Lâm Vũ Chi chưa bao giờ thua nhiều người, dù sao thì cậu cũng có chiều cao, nhưng trước mặt Đường Hành Thiên, đối phương lại kéo cậu như kéo đồ chơi.

Lâm Vũ Chi buồn bực trở mình, điện thoại di động của cậu reo lên.

Đó là tin nhắn của Trưởng Ban Tuyên truyền, tối mai họ sẽ liên hoan ở phố quà vặt, toàn bộ chi phí sẽ được trích từ công quỹ của hội sinh viên để các tân sinh viên có thể làm quen trò chuyện với mọi người, để tạo điều kiện thuận lợi cho công việc sau này.

Lâm Vũ Chi trả lời một tin “Đã nhận được”, quay lại thì nhìn thấy đôi mắt của Miêu Bân ló ra từ dưới chăn, nhìn cậu chằm chằm.

Trong nháy mắt đó, hơi thở của Lâm Vũ Chi dừng lại.

Cậu chưa kịp nói gì thì Triệu Lương cũng đã nhìn thấy cậu, giật mình ném một chiếc gối vào người cậu: “DM cậu bị điên hả?!”

Miêu Bân bị đánh, nhưng không tức giận, lẩm bẩm nói: “Tớ buồn ngủ mà.”

“…”

Triệu Lương trợn mắt, nằm xuống nhưng lại vùi đầu vào chăn của Lâm Vũ Chi. Tư thế kỳ lạ này làm cho Lâm Vũ Chi lần đầu tiên ở lại trường phải mở rộng tầm mắt. Cậu nhìn cái đầu sắp ủi tới mặt mình, kia nghiêng đầu sang một bên, cảm thấy có chút không quen với việc gần gũi người khác như vậy.

Khi còn rất nhỏ, ít nhất trong trí nhớ của Lâm Vũ Chi, cậu chưa từng ngủ chung giường với ai, cả nhà đều hành nghề y, dù là Tết Nguyên đán cũng sẽ phải hủy bữa cơm đoàn viên vì cấp cứu.

Triệu Lương thì thầm vào tai Lâm Vũ Chi: “Cậu lưu ý Miêu Bân chút, vừa mới khai giảng mà sao cậu ta làm tớ cảm thấy thế nào ấy?”

Lâm Vũ Chi ậm ừ nói: “Cậu cũng vậy.”

Triệu Lương sửng sốt: “Tớ cũng gì?”

“Hãy cẩn thận.”

“Chú ý cc gì, tớ vung cái là nó chết liền.” Triệu Lương nói với vẻ rất kiêu ngạo: “Tớ thấy hình như cậu không có kinh nghiệm trong lĩnh vực này, vì vậy nhắc nhở cậu chút.”

“Trước khi mấy thằng tâm thần phát điên thì trông cũng giống như một người bình thường.” Triệu Lương phân tích.

Lâm Vũ Chi: “…”



Các môn học của trường y rất nặng, đầy đủ các môn từ sáng đến tối, năm thứ nhất không có môn thực nghiệm, chủ yếu là một số môn cơ bản, lý thuyết như giải phẫu, sinh lý học, cộng thêm tin học, tiếng Anh, Marx mà các trường khác cũng có.

Cộng lại, tuần này Lâm Vũ Chi chưa hề nghỉ ngơi, vì thứ bảy còn có liên hoan nên cậu muốn làm bài tập xong sớm nên không nghỉ ngơi chút nào.

Cũng không khác gì trường cấp ba.

Chọn sai chuyên ngành rồi.

Bây giờ Lâm Vũ Chi hối hận vì lúc đầu không nổi loạn thêm một chút, được học cùng trường với Thẩm Chiêu tốt biết bao. Thỉnh thoảng Thẩm Chiếu và các bạn cùng lớp còn mang loa ghi-ta ra đường hát mặc kệ hát có hay hay không, gào thét hỗn loạn, đôi khi được người ta vỗ tay, đôi khi bị trật tự đô thị đuổi chạy.

Lâm Vũ Chi nhìn cuốn sách chuyên ngành hơn 600 trang trong tay, thở dài.

Chiều hôm sau, Lâm Vũ Chi đang làm bài tập về giải phẫu.

Triệu Lương từ bên ngoài trở về, trên tay xách một đống túi lớn nhỏ, dùng vai mở cửa, đặt túi trong tay trái lên bàn của Lâm Vũ Chi.

“Có người nhờ tớ đưa cho cậu.”

“Ai vậy?” Phản ứng đầu tiên của Lâm Vũ Chi là Đường Hành Thiên, ngoài Đường Hành Thiên, cậu không nghĩ ra được ai khác.

Triệu Lương cười đầy ẩn ý: “Mấy đàn chị, nhìn khá giàu có, đeo ba lô giá mấy vạn, chắc chắn trong số các chị có người thích cậu.”

Lâm Vũ Chi liếc nhìn túi giấy trên bàn, nam sinh ấy mà, thứ họ thích chỉ đơn giản vài thứ, giày thể thao, tai nghe, bàn phím, nước hoa, tốt hơn chút là đồng hồ, ô tô.

Lâm Vũ Chi không thiếu tiền, cậu nhìn thoáng qua đã nhận ra thương hiệu. Có cả nước hoa và giày chơi bóng, giày trên trang web chính thức đã bán hết, phải mua giá cao trên các trang web mua sắm khác, nước hoa cũng không có đại lý ở trong nước.

“Nhưng tiếc là công tử Lâm của chúng ta cũng không có tiền.” Triệu Lương thở dài, sao cậu lại không gặp được phú bà như vậy?

Lâm Vũ Chi liếc nhìn Triệu Lương một cái, không trả lời, thu dọn mấy cái túi lên bàn rồi đi ra ngoài.

Cậu chạy đến tòa nhà nhỏ, mấy nữ sinh kia chưa đi bao xa, nghe thấy tiếng bước chân phía sau thì quay lại. Sau khi nhìn thấy Lâm Vũ Chi, họ sửng sốt, một cô gái mặc áo len dệt kim nhỏ màu trắng đỏ mặt đứng dậy.

Lâm Vũ Chi do dự một chút, đưa túi giấy cho bọn họ: “Xin lỗi… Đắt quá, tôi không thể nhận.”

“Không phải chứ đàn em, em không được nói dối.” Đàn chị bên cạnh nữ sinh sâu xa nói.

Ánh mắt cô tập trung vào đôi giày trên chân Lâm Vũ Chi.

Là mẫu chung với một hãng mỹ phẩm nào đó, có tiền cũng không mua được.

Họ tặng những thứ này là vì Lâm Vũ Chi không thiếu tiền, có thể nhận được nhưng đối phương lại từ chối?

Lâm Vũ Chi lắc đầu: “Tạm thời tôi không có ý định yêu đương.”

Ánh mắt cô gái sáng lên: “Cậu và Đường Hành Thiên không phải là người yêu hả?”

Lâm Vũ Chi: “…”

Trước đây cậu rất chính nghĩa lên án việc Đường Hành Thiên tung tin đồn rồi dùng danh nghĩa hai người để từ chối người khác, Lâm Vũ Chi da mặt mỏng không làm được chuyện như hắn, nhưng nếu thừa nhận thì cũng sẽ gặp rắc rối.

Trong lúc nhất thời, Lâm Vũ Chi gật đầu cũng không được, lắc đầu cũng không được.

Ngay lúc cậu chuẩn bị mặc kệ tất cả mà nói không phải, Lâm Vũ Chi cảm giác được vai mình bị người khác nắm lấy, kéo ra sau, cậu ngẩng đầu liền nhìn thấy sườn mặt của Đường Hành Thiên.

“…”

Đường Hành Thiên cười nói: “Chị, chị làm gì vậy, sao còn ý đồ với bạn trai em?”

Đường Dao cười lạnh: “Cậu hỏi xem Lâm Vũ Chi có chấp nhận mình là bạn trai cậu không?”

Đường Hành Thiên nghe được lời này thì hiển nhiên có chút kinh ngạc: “Em đơn phương tuyên bố cậu ấy là bạn trai em, không cần thừa nhận.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người có mặt đều im lặng, chủ yếu là không nói nên lời trước sự vô liêm sỉ của Đường Hành Thiên.

Bọn họ đều biết, trông Đường Hành Thiên có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng nếu muốn thì nhất định sẽ có được.

Khi đó, để chứng minh một kết quả thí nghiệm, hắn ở trong phòng thí nghiệm ba ngày ba đêm. Giáo viên cũng chịu không nổi hắn, không ai ở trong trường y là không biết Đường Hành Thiên sẽ không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.

Ồ, sinh viên mới thì chưa biết, bao gồm cả Lâm Vũ Chi.

Hiện tại ấn tượng của Lâm Vũ Chi đối với Đường Hành Thiên quá nông cạn, cậu chỉ cho rằng đối phương không biết xấu hổ, trên thực tế, ở một số thời điểm, hắn thậm chí còn có thể liều mạng.

Đường Dao dẫn chị em rời đi, Lâm Vũ Chi hất tay Đường Hành Thiên, hiếm khi nói lời cảm ơn.

Đường Hành Thiên nhìn cậu, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Lâm Vũ Chi, anh đã nói từ lâu rồi, em cứ quen anh trước đi, ít nhất sẽ không có người quấy rầy em nữa.”

Lâm Vũ Chi lặng lẽ nói: “Không phải.”

“Không phải cái gì?” Đường Hành Thiên hỏi.

“Có anh quấy rầy tôi ấy.”

Đường Hành Thiên sửng sốt một chút, sau đó mỉm cười, nhưng lời nói của hắn lại khiến người ta há hốc mồm: “Chi Chi, sao có thể gọi là quấy rầy em được?”

Hắn cúi đầu, hạ giọng nói:

“Chi Chi, đó là yêu mà.”

Gió mùa thu và lời nói bay vào tai Lâm Vũ Chi, khiến tâm trí cậu đảo lộn.



Phố ăn vặt về đêm.

Đại học không giống cấp ba, ít nhất là không ai quan tâm đến chuyện hẹn hò, hai bên phố ăn vặt có đủ các quán ăn vặt, tôm nguội, mì nướng, chân lợn nướng, bạch tuộc viên… Vì phố quà vặt mở ra trong trường nên mỗi tối đều có người tới dạo chơi sau khi học xong.

Lâm Vũ Chi cũng gặp một vài bạn cùng lớp trong lớp, bình thường không gặp nhau mấy, lên lớp cũng là ai học lớp đó. Lâm Vũ Chi không nhận ra họ, nhưng cậu lại bị đối phương nhận ra trong nháy mắt, nhiệt tình đưa cho cậu mấy quả táo tàu.

“Không rửa không rửa, ăn bẩn sống lâu.” Họ nói với Lâm Vũ Chi.

“…”

Có thật là chúng ta đang học Y không?

Lâm Vũ Chi cầm mấy quả táo, phòng tiệc nằm ở khu sầm uất nhất của phố ăn vặt. Cậu đi theo biển chỉ đường lên lầu, bậc thang trông cũ kỹ, trên tay vịn có lốm đốm rỉ sét, mấy bồn Lục La từ bên trên rủ xuống, còn quấn trên đèn lồng.

Lâm Vũ Chi đẩy cửa đi vào, bên trong rất ồn ào, các đàn anh biết sinh viên mới có thể xấu hổ không thả lỏng được nên dẫn đầu trêu chọc bọn họ.

Từ mặt ngoài Lâm Vũ Chi thì chưa nhìn ra, trông khá bình tĩnh, trên thực tế cậu hơi ngại ngùng nên tìm một nơi yên tĩnh hơn, cậu ở trong phòng bài bạc, xem bọn họ chơi bài.

Chỉ là cho vui thôi, không ai chơi ăn tiền, nhưng phải bị đánh, không đánh cũng được nhưng thay bằng vẽ mặt, lũ con trai tập hợp lại nên ra tay chắc chắn rất nặng. Lần đầu tiên Từ Dục thua, nông nổi chọn đánh, bị tát suýt nữa bay luôn.

Nhưng cậu ta lại vừa gà vừa thích chơi, mặt bị vẽ thành một đống, nếu không phải những người khác gọi tên hắn thì Lâm Vũ Chi còn không biết đó là Từ Dục.

Quân sư đầu chó của Đường Hành Thiên.

Lúc sau Từ Dục bị gọi đi bóc tỏi nên thiếu một người, Mạnh Khiêm vươn cổ, đảo mắt xung quanh, cuối cùng dừng lại ở Lâm Vũ Chi.

“Đàn em, tới tới tới, đánh bài đánh bài nào.”

Lâm Vũ Chi bị đè ngồi xuống, bài ngay lập tức được chia.

10 nút rưỡi rất hay gặp nhưng Lâm Vũ Chi vừa lật ra thì thấy 10 nút, Mạnh Khiêm trông ngóng hỏi cậu có lấy không, Lâm Vũ Chi lắc đầu rất thành thật: “Không.”

Trương Triêu Dương gõ bàn: “Đàn em không cần thì cho tao, 4 lá.”

“J, K, Q, 10…” Mạnh Khiêm tưởng là số 5, nhưng khi nhìn thấy quân bài cuối cùng là 10, hắn đột nhiên hú lên, đặt quân bài trên tay xuống hỏi Trương Triêu Dương: “Bị đánh hay vẽ mặt, chọn đi.”

Triệu Triều Dương ném bài xuống, nói: “Vẽ đi.” Dù sao mũi của hắn cũng như thế này, còn sợ thêm mấy nét à?

Lâm Vũ Chi luôn rất ổn định trong việc chơi bài, không thua không thắng nhưng không phải ván nào cũng vững. Bản chất con trai đều mang tính hiếu thắng, đôi khi trong một ván bài như vậy, Lâm Vũ Chi cũng sẽ mạo hiểm lấy bài…

Sau khi hoàn thành thí nghiệm thì Đường Hành Thiên mới đến, hắn được Từ Dục cho biết Lâm Vũ Chi đang ở trong phòng bài bạc đánh bài. Khi hắn đi qua tìm cửa phòng bài bạc không đóng, sườn mặt của Lâm Vũ Chi đối diện cửa, cau mày nghiên cứu bài mình xem có lấy thêm bài không, từ biểu cảm xem ra, Đường Hành Thiên đoán trong tay cậu chắc chắn là 6 hoặc 7, bài nửa vời.

Trên mặt cậu còn bị vẽ mấy bông hoa nhỏ.

Mấy người này yêu cầu họ cầm dao mổ thì không sao nhưng vẽ thì lại chả ra gì, nhưng hẳn là vì mấy đóa kia bị vẽ trên mặt Lâm Vũ Chi. Đường Hành Thiên chậc một tiếng, sao mà lại đẹp mắt như vậy?

Với chiều cao của Đường Hành Thiên, dựa vào cửa thì trực tiếp chặn ánh sáng bên ngoài. Lâm Vũ Chi chơi bài quá nghiêm túc, hoàn toàn không chú ý đến hắn, nhưng Mạnh Kha cảm thấy sao ánh sáng lại bị cản rồi, quay đầu nhìn lại rồi lập tức nhiệt tình chào hỏi.

“Anh Thiên đến rồi à? Anh Thiên mau ngồi xuống đi!”

Đường Hành Thiên lắc đầu: “Cậu ngồi đi.”

Hắn tiện tay xách cái ghế bên người Mạnh Khiêm ngồi bên cạnh Lâm Vũ Chi, cằm gần như đặt trên vai cậu, nhìn rõ quân bài của đối phương, quả nhiên là số 6.

“Không lấy.” Đường Hành Thiên nói.

Lâm Vũ Chi bị thanh âm đột nhiên vang lên bên tai giật mình, quay đầu lại nhìn Đường Hành Thiên. Xung quanh có quá nhiều người, đều là người trong hội sinh viên, Lâm Vũ Chi hiếm khi quan tâm đến mặt mũi của Đường Hành Thiên mà không nói cút.

Thay vào đó, cậu gõ nhẹ lên bàn: “Tôi muốn bài, bốn lá.”

Đường Hành Thiên gần như có thể nhìn thấy được lông tơ nhỏ trên má Lâm Vũ Chi, cũng cảm thấy nam sinh chính là đang muốn làm ngược lại mình.

Hắn vỗ vai Mạnh Khiêm: “Tao làm cái cho.”

Mạnh Khiêm chỉ ước thế, làm cái quá nguy hiểm, hắn nhanh chóng nhường.

Bài của Lâm Vũ Chi sẽ do Đường Hành Thiên phát.

“Bốn lá đúng không?” Đường Hành Thiên bình tĩnh nói, xoay lá bài trong tay, lần lượt chia cho Lâm Vũ Chi. Lá bài cuối cùng hắn lật ra là số 9, thậm chí không cần xem mấy lá trước đó hắn đã biết Lâm Vũ Chi thua.

Lâm Vũ Chi không nói gì.

Đường Hành Thiên nhìn cọ vẽ trên bàn, nhướng mày: “Vậy anh vẽ nhé?”

Lâm Vũ Chi nhắm mắt lại.

Trên đầu có ngọn đèn màu vàng nhạt, nhiệt độ trong phòng bài bạc hơi cao, Lâm Vũ Chi cảm thấy lưng mình toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng khi Đường Hành Thiên đến gần, nhiệt độ lại càng tăng thêm.

Khi người kia đến gần còn mang theo mùi thuốc lá thoang thoảng.

Tay Đường Hành Thiên rất nhẹ, hơi vụng về, vất vả không biết vẽ gì trên mặt Lâm Vũ Chi.

“Được rồi.” Đường Hành Thiên lùi lại.

Lâm Vũ Chi mở mắt ra, nhìn thấy biểu cảm buồn cười muốn nói lại thôi cùng với sợ hãi vô cùng của mấy đàn anh xung quanh, biểu cảm rất phức tạp, trái tim Lâm Vũ Chi lập tức đập mạnh.

Tên chó Đường Hành Thiên đã vẽ gì trên mặt cậu?

Mạnh Khiêm cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng thương, liền cầm lấy chiếc gương nhỏ của nữ sinh trên ghế sofa bên cạnh.

“Đàn em xem đi.”

Lâm Vũ Chi cầm lấy chiếc gương nhỏ mở ra, gương rất nhỏ, Lâm Vũ Chi quay mặt sang một bên, có thể thấy rõ vị trí mà Đường Hành Thiên vẽ ở một bên mặt cậu.

Màu bút đỏ đặc biệt bắt mắt trên làn da nhạt hơn nhiều so với người bình thường của Lâm Vũ Chi.

Đối phương có vẻ sợ người khác không nhìn thấy nên viết rất gọn gàng.

Sau chữ anh Thiên là một trái tim rất chân thành, Lâm Vũ Chi lại quay mặt sang một bên, nhìn thấy sau trái tim là Chi Chi.

“…”

Lâm Vũ Chi không ngờ đối phương lại có thể mặt dày như vậy, nhưng cậu còn chưa lên tiếng, Đường Hành Thiên đã nắm cằm, chậm rãi nói: “Mặt Chi Chi nhỏ quá, anh muốn viết Đường Hành Thiên mãi mãi yêu Lâm Vũ Chi cơ.”

Hắn nghiêng đầu nhìn Lâm Vũ Chi một lúc, miễn cưỡng gật đầu: “Nhưng thế này cũng tạm được.”



Chi Chi: Anh còn trách tôi mặt nhỏ?

Anh Thiên: A a a a a a?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv