Xin Anh Đứng Đắn Một Chút

Chương 21



Từ nghĩa trang đi ra, Cừu Chính khanh gọi điện thoại cho Doãn Đình.

Điện thoại tút tút một hồi, anh cảm thấy nhịp tim đập dồn dập.

Nghe máy!

Hô hấp anh như ngừng lại.

"Xin, anh, đứng, đắn, một, chút!" Trong điện thoại truyền đến âm thanh đầy sức sống hăng hái của Doãn Đình.

Cừu Chính Khanh muốn khống chế nụ cười của mình mà không được. Nghe được âm thanh của cô liền muốn cười, cô hôm nay nhất định lại ăn thuốc "Tôi mỗi ngày đều rất vui vẻ a".

Cừu Chính Khanh hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Lời này chính là tôi muốn nói cô đó."

Doãn Đình cười hì hì, hoàn toàn không để ý lời dạo đầu của bọn họ luôn như vậy không có chút thay đổi nào. Cô hỏi anh: "Có gì cần tôi giúp sao?"

Tại sao mỗi lần anh gọi điện thoại cho cô là cô cứ nghĩ rằng anh muốn được trợ giúp đây? Cừu Chính Khanh lại hắng giọng một cái, nói: "Ừ, là như vậy, tôi đang ở nghĩa trang."

"À."

Lại "À". Trong đầu Cừu Chính Khanh hiện lên bộ dạng cô chu miệng lên rất vô tội, lại có chút buồn cười. Anh nói: "Tôi thấy cô viếng ba mẹ tôi một ít đồ. Cám ơn cô."

"Đừng khách khí!" Doãn Đình rất vô tư đáp lại còn rất hào sảng nói: "Mọi người đều là hàng xóm nhau, không cần quá khách khí."

"Ừ." Sau đó anh không biết tiếp theo muốn nói gì. Có chút nóng nảy mà trong đầu thì trống không. Anh nghe Doãn Đình bên kia có tiếng con nít cười, anh hỏi cô ở đâu. Nhưng người ta ở đâu mắc mớ gì tới anh đây? Anh có chút do dự, kết quả anh nghe tiếng Doãn Đình cười, cười xong lại nghe ai da một tiếng, sau đó nghe Doãn Đình nói: "Có con nít ngã, tôi cúp đây. Liên lạc sau, ngày lễ vui vẻ, bye bye."

Cô nói tốc độ rất nhanh, nói một hơi sau đó cúp máy.

Cừu Chính Khanh đến nói "Bye bye" cũng không kịp nói, nhìn nhìn điện thoại di động, cũng không biết mình đang suy nghĩ gì. Sau đó để điện thoại một bên, lái xe rời khỏi nghĩa trang.

Lái qua mấy con phố, anh chợt nhớ tới. Có tiếng con nít cười, đứa bé ngã xuống. Đúng rồi, mấy đứa nhỏ ở Viện Phúc Lợi không biết như thế nào, nghỉ lễ chúng làm gì đây? Anh rất muốn đi xem thế nào.

Quyết định xong, Cừu Chính Khanh chuyển tay lái, hướng đến Viện Phúc Lợi.

Trên đường anh dừng xe một chút, mua hai thùng trái cây. Đến nơi vừa nhìn một đã thấy rất nhiều đứa bé tụ tập chơi ở trong sân. Cừu Chính Khanh xuống xe, đưa mắt nhìn bốn phía, không có thấy bóng dáng quen thuộc, lại nghe thấy một âm thanh trong vắt ngọt ngào kêu lên: "Chú Đứng đắn!"

Xưng hô này! Anh quay đầu lại nhìn, cục đá nhỏ đã cười ngọt ngào chạy tới. "Chú Đứng đắn."

Cừu Chính Khanh sợ cô bé té, vội vàng giang hai tay bắt được cô bé, ôm vào lòng. "Chú Đứng đắn!" Cục đá nhỏ vẫn còn gọi, rất hưng phấn, âm thanh vang dội.

Cừu Chính Khanh than thở: "Cục đá nhỏ, là chị Đình Đình dạy cháu gọi như vậy sao?"

Cục đá nhỏ lắc đầu, lại gật đầu: "Cháu hỏi chị Đình Đình chú tên là gì, chị nói chú gọi là Xin chú đứng đắn."

"Cừu Chính Khanh." C ừu Chính Khanh cải chính cô bé.

Cục đá nhỏ gật đầu: "Đúng, gọi là Xin chú đứng đắn một chút. Cháu cảm thấy nếu gọi là Xin chú đứng đắn giống như gọi là chú Xin, cho nên cháu gọi là chú Đứng đắn vậy."

"Chú Chính Khanh." Cừu Chính Khanh lại cải chính cô bé.

Cục đá nhỏ gật đầu: "Chú Đứng đắn."

". . . . . ." Cừu Chính Khanh bất đắc dĩ sờ sờ đầu cô bé, không sao, học giỏi tiếng phổ thông không phải chuyện một sớm một chiều, cục đá nhỏ cần tiếp tục cố gắng.

"Chú mang trái cây cho các cháu này." Cừu Chính Khanh nói. Lúc này tiểu Hàn cũng đã tới, thấy Cừu Chính Khanh nhất thời xấu hổ đứng lên: "Chú Chính Khanh." Cừu Chính Khanh cùng cậu chào hỏi, lại nói một lần nữa mình mang trái cây cho chúng.

Tiểu Hàn vội nói: "Vậy cháu đi gọi bà viện trưởng."

"Được." Cừu Chính Khanh vui mừng nhìn tiểu Hàn đi. Doãn Đình có phải là cùng bà viện trưởng ở chung một chỗ, đứa bé ngã xuống, cho nên bọn hò cùng đứa bé đang ở bên trong sao?

Lúc này cục đá nhỏ nói: "Chú Đứng đắn, mới vừa rồi chị Đình Đình cũng mang cho chung cháu thức ăn đó. Còn có bưu thiếp mới nữa." Cục đá nhỏ vừa nói vừa từ trong túi tiền bảo bối lấy bưu thiếp ra.

Cừu Chính Khanh ngồi chồm hổm xuống, nghiêm túc nghe cục đá nhỏ nói chuyện. Cục đá nhỏ khoe khoang còn cho Cừu Chính Khanh nhìn, nói cho anh biết đây là ở đâu kia là ở đâu. "Chị Đình Đình đi địa phương mới, cho nên chúng cháu mới có bưu thiếp."

Cừu Chính Khanh ngẩn người: "Các cháu bán bưu thiếp là do chị Đình Đình làm cho sao?"

"Đúng ạ!" Cục đá nhỏ gật đầu: "Bưu thiếp này là chị Đình Đình đi qua địa phương đó. Chị nói chúng cháu bây giờ còn nhỏ tuổi, không đi được, chờ chúng cháu trưởng thành, đọc sách hay, có bản lĩnh, cũng có thể đi. Từng địa phương đều có nhiều điều tốt đẹp, cũng nên đi xem một chút. Hiện tại chị ghi chép lại những địa phương kia trước, để cho chúng cháu không không ra khỏi cửa cũng có thể thấy được. Là bác Doãn tìm nhà máy in giúp chúng cháu in, chúng cháu đều đi thăm qua rồi. Thì ra là bưu thiếp là in ra như thế này. In ra rồi, có thể bán lấy tiền, sau đó mang tiền cho những người bạn nhỏ trong núi, các bạn ấy không đói bụng rồi có thể đọc sách. Sau đó có một ngày, chúng cháu đều trưởng thành, có lẽ sẽ ở một nơi nào đó trên bưu thiếp gặp nhau, mặc dù chúng cháu có thể không nhận ra nhau, nhưng chúng cháu cũng sẽ rất vui vẻ."

Nghe có chút ngây ngô, nhưng Cừu Chính Khanh lại cảm thấy rất cảm động. Anh ôm cục đá nhỏ: "Sẽ thực hiện được. Chờ cháu trưởng thành, cháu có thể đi thật nhiều địa phương mà cháu muốn."

Cục đá nhỏ hì hì cười: "Cháu cũng nghĩ như vậy."

Cừu Chính Khanh lại nhịn không được ôm chặt cô bé, nét mặt cùng giọng nói, tựa như tiểu Doãn Đình.

"Chị Đình Đình đâu?" Cừu Chính Khanh hỏi.

"Chị mới vừa đi rồi."

Cừu Chính Khanh sững sờ, đi rồi?

"Chị cùng chúng cháu nhảy dây đó, sau đó lại nhận điện thoại. Sau đó tiểu Băng bị ngã, chị Đình Đình cùng bà viện trưởng mang tiểu Băng đi bôi thuốc, sau đó chị Đình Đình liền rời đi."

Không ngờ lại đi nhanh như vậy. Cừu Chính Khanh cảm thấy có chút thất vọng. Anh cảm thấy đây giống như là giải câu đố nhưng không đoán trúng nên thất vọng. Tiểu Hàn cùng bà viện trưởng tới, Cừu Chính Khanh chuyển hai thùng quả táo cùng quả nho xuống giao cho bà, sau đó tạm biệt.

Cục đá nhỏ cùng tiểu Hàn lưu luyến không rời đưa mắt nhìn anh. Cừu Chính Khanh nói với tiểu Hàn: "Cố gắng đọc sách nhiều lên, chú đồng ý rồi, chú không có quên. Cháu cũng đừng quên, phải cố gắng thi lên đại học."

Tiểu Hàn nghe xong rất hưng phấn, dùng sức gật đầu. Cục đá nhỏ hỏi Cừu Chính Khanh: "Chú Đứng đắn, chú đi qua nhiều địa phương, chú có lưu lại trên bưu thiếp không?"

Cừu Chính Khanh không khỏi cảm thấy xấu hổ: "Chú đi rất ít địa phương." Đi công tác là chuyện thường, đi qua các quốc gia cùng thành phố cũng không ít, nhưng chưa từng có du lịch. Cẩn thận suy nghĩ một chút, thật vẫn chưa từng có đi du lịch. Trừ phi khách hàng dẫn bọn anh đi thăm quan một số nơi, nhưng là cũng rất ít, bởi vì phải nói chuyện rất nhiều, bàn bạc hợp đồng, đánh nhanh thắng nhanh. Coi như du lịch, trong đầu của anh cũng toàn là công việc.

"Không sao." Cục đá nhỏ an ủi anh, "Sẽ có cơ hội. Chị Đình Đình nói, chắc chắn sẽ có cơ hội, chú chớ nản lòng."

Cừu Chính Khanh bật cười, thật đúng là phiên bản tiểu Doãn Đình mà.

Cừu chính Khanh rời đi, trở về nhà. Hôm nay lại không có chuyện gì làm, ngày nghỉ nhanh qua một chút để anh đi làm thôi. Anh cần công việc, không làm việc cảm thấy thật khó chịu.

Nhàm chán lại lên Microblogging, cư nhiên thấy được Doãn Đình online.

"Tại sao sao lại sáng như vậy? Mọi ngươi cho rằng nó sẽ sáng lên? Thật ra thì nó sẽ không. Mọi ngươi cho rằng nó sẽ không? Thật ra thì nó sẽ! Chỉ cần nó tìm đúng góc độ rồi, sẽ khiến mọi người thấy được nó sáng loáng."

Thấy lộn xộn lại giống như có chút hợp lý.

Cừu Chính Khanh cảm thấy Microblogging hơn hai vạn người theo dõi của cô chắc loạn thất bát tao lên rồi.

Sau đó anh nhìn thấy phía dưới Microblogging của Doãn Đình lại hiển thị vị trí của cô. Cái phố kia, chỗ đó là quán bar của anh cô.

Người này, rõ ràng đã nói với cô bao nhiêu lần rồi không nên như vậy mà cô nàng cứ vô tư không phòng bị gì hết, những tin tức này ở trên web dễ dàng gây ra rắc rối cho cô. Cừu Chính Khanh rất không vui vẻ. Anh ngồi ngây người một hồi, cảm giác mình cần phải uống một ly rượu. Mọi người nói cũng đúng, quả thật nên phóng túng một chút. Cuộc sống anh không thể cứ vĩnh viễn hai điểm tạo thành một đường thẳng, công ty —— nhà, nhà —— công ty. Anh chưa bao giờ đi quán bar vui chơi, nhớ lúc mới quen Doãn Đình nghe được cô nói anh như vậy, lộ ra vẻ mặt rất nghiêm túc. Giống như là, ừ, phải hình dung như thế nào nhỉ, đồng tình?

Tóm lại, hiện tại anh quyết định phải đi ra ngoài giải trí mới được. Chỗ khác không biết, đến quán bar của Doãn Thực xem sao.

Nói đi là đi.

Đến quán bar, Cừu Chính Khanh có chút bất ngờ, không ngờ buôn bán tốt như thế, khu vực trung tâm đầy người. Uống rượu, nói đùa, chơi trò chơi, đối với Cừu Chính Khanh mà nói chỗ đó quá ồn náo. Cũng may quán bar này vẫn còn lớn, thân hình cao lớn đi vào nhìn một vòng, không nhìn thấy Doãn Đình. Thật sự là quá ồn, anh không thích, đang muốn bỏ cuộc nửa đường, lại nghe được có người gọi anh: "Cừu tổng."

Là một giọng nam. Quay đầu nhìn lại, là Doãn Thực.

Cừu Chính Khanh nở nụ cười đáp lễ, nhìn xung quanh Doãn Thực một chút, cũng không thấy Doãn Đình.

"Cừu tổng tới chơi sao?" Doãn Thực toét miệng cười, Cừu Chính Khanh cảm thấy anh em bọn họ cười lên rất giống nhau. Anh có chút do dự nên nói như thế nào, phải nói là tới chơi, khẳng định Doãn Thực sẽ tìm một chỗ cho anh, nhưng ở đây thật sự quá ồn, anh muốn đi về cho xong.

Lúc này bỗng nhiên có người gọi "Cừu tổng" .

Giọng nữ, nhưng không phải Doãn Đình.

Cừu Chính Khanh quay đầu lại nhìn, thấy đồng nghiệp cũ mấy năm trước Chung Xảo, cô hướng anh vẫy tay, dáng vẻ rất cao hứng, trên bàn cô ấy còn có một cô gái khác.

Doãn Thực cười cười: "Là hẹn bạn hả, chúc chơi vui vẻ."

Cừ Chính Khanh hết biện pháp rồi, cười gật đầu cám ơn, Triều Chung Xảo bên kia chạy tới.

"Thật là khéo." Chuông Xảo mặt có chút hồng, "Tôi đang nhắc tới anh với bạn bè, không ngờ gặp được anh ở đây."

"Đã lâu không gặp." Cừu Chính Khanh lễ phép chào hỏi.

"Đi một mình sao?" Bạn bè Chung Xảo rất nhiệt tình, còn cười liếc nhìn Chung Xảo một cái, sau đó nói: "Mau tới ngồi, chỗ chúng tôi còn ghế trống này."

Chung Xảo vỗ vai người bạn của cô, chỉ là cũng phụ họa, muốn mời Cừu Chính Khanh ngồi.

Cừu Chính Khanh không thể quay đầu bước đi, đành phải ngồi xuống. Chỉ là nụ cười cùng vẻ mặt hai người này làm anh cảm thấy có một chút xíu lúng túng. Câu nói kia của Doãn Đình là thế nào nhỉ? Giỏi phát hiện tình yêu bằng mắt. Anh hôm nay bị dính đến dây tơ hồng, cũng bắt đầu thấy nhạy cảm rồi.

Ừ, nhất định là do tác dụng của dây tơ hồng kia rồi. Làm anh có cảm giác là lạ.

Nhớ năm đó anh đổi chỗ công tác đến Vĩnh Khải trước, Chung Xảo cũng vừa vào công ty không lâu, chưa quen nghiệp vụ, thường nhờ anh chỉ dạy. Vừa bắt đầu anh rất khen ngợi sự chăm chỉ cố gắng của cô, rất nghiêm túc chỉ bảo cô, bọn họ dần trở nên gần gũi. Sau đó anh phát hiện Chung Xảo đối với anh có chút quá tốt, như hay mang bữa ăn sáng cho anh, cơm trưa kiểu Trung Quốc cũng chờ anh ăn chung, tan việc nhìn anh có làm thêm không.... Lúc ấy anh căn bản không muốn tìm đối tượng yêu đương, cũng không muốn lãng phí thời gian, chỉ muốn làm việc thật tốt đạt được nhiều thành tích, cho nên đối với tâm tư của Chung Xảo làm như không thấy, giữ vững khoảng cách. Sau anh lại đổi chỗ công tác khác, hai người tự nhiên cũng mất liên lạc liền xa cách.

"Chúng tôi đang nói đến anh." Cô gái bạn Chung Xảo nói: "Chung Xảo nói năm đó nó thầm mến anh, tích cực ra ám hiệu, nhưng anh đều không tiếp nhận. Sau lại anh chuyển chỗ làm khác, cứ như vậy xa cách. Thời gian trước nó còn thấy anh ở trên tạp chí kinh tế tài chính, đang ngồi cảm thán duyên phận không đủ, kết quả anh liền xuất hiện."

Cô bạn kia đang nói, Doãn Thực đi tới, chờ cô ấy nói xong, đem ba chai bia cùng một dĩa cá mực bày trên bàn, nói: "Ông chủ chiêu đãi."

Chung Xảo cùng cô gái kia bất ngờ, Doãn Thực cười cười với Cừu Chính Khanh, ý bảo là bởi vì Cừu Chính Khanh mới chiêu đãi. Làm cho Cừu Chính Khanh thật ngại. Doãn Thực đi rồi. Chung Xảo cùng cô bạn nói mấy câu không ngờ Cừu Chính Khanh cùng ông chủ quán bar này là bạn bè a, đề tài lại kéo trở về chuyện năm đó.

Cô bạn kia có lẽ là uống đến hưng phấn, cộng thêm nói đến thầm mến người đàn ông đã lâu mà anh ta liền xuất hiện làm cô ấy thật vui mừng, cho nên một mực nói Cừu Chính Khanh cùng Chung Xảo thật hữu duyên a. Làm cho Chung Xảo thấy ngượng ngạo. Nhưng cô cũng chứa một chút hi vọng, cố ý nói: "Cậu đừng ồn ào nữa, Cừu tổng có thể có bạn gái rồi."

"Đúng vậy." Cừu Chính Khanh nói. Từ trước đến giờ anh rât ít cười lúc nào mặt mày cũng nghiêm túc, hai chữ này khiến cả hai cô cùng sửng sốt.

Cừu Chính Khanh khách sáo mỉm cười nói: "Cho nên thật xin lỗi, thật sự bỏ lỡ rồi." Uyển chuyển như vậy đủ lễ phép chứ?

Cô bạn kia thời rất lúng túng, Chung Xảo cũng không biết nói cái gì cho phải, đành nói một câu: "Cừu tổng vẫn còn ở vĩnh Khải chứ?"

"Đúng vậy." Cừu Chính Khanh tiếp tục khách sáo mỉm cười, sau đó nói: "Tôi tới này tìm bạn, kết quả không thấy cô ấy ở đây. Tôi còn có chuyện đi trước. Thật xin lỗi."

Cả hai cũng cũng nghiêm chỉnh, ngượng ngùng đáp.

Cừu Chính Khanh trước khi đi tìm Doãn Thực nói vài lời, làm bộ vô tình hỏi Doãn Đình có ở đây không. Nhưng anh vừa mới chuyển đi vài bước, liền nghe được điện thoại di động Doãn Thực kêu, anh lập tức nhận: "Thế nào?"

Cừu Chính Khanh đi chậm lại, trực giác nghĩ chắc là Doãn Đình gọi điện tới.

"Em làm rơi chìa khóa ở đây? Làm sao có thể? Túi xách em ở chỗ này đâu có mở ra. Hơn nữa cũng sẽ không lấy cái chìa khóa kia ra."

Nhất định là Doãn Đình, cô nàng vô tâm này.

"Nhất định là lúc em đổi xách tay bỏ quên chìa khóa rồi, cho nên không phải rơi chỗ anh, chắc là bên trong nhà rồi. Không cẩn thận gì hết, đáng đời bị nhốt bên ngoài”. “Được rồi, chờ anh về mở cửa." Doãn Thực vẫn còn nói chuyện điện thoại, Cừu Chính Khanh lại tiếp tục đi ra ngoài.

Chắc chắn mới vừa rồi Doãn Đình đúng là ở đây .

Thật là kỳ quái, trước kia khi đến chỗ nào đều có thể gặp được cô, kể từ khi xóa tấm hình chụp bầu trời đêm đầy sao, đến chỗ nào đều không gặp được cô.

Cừu Chính Khanh cảm thấy phiền não, anh cần công việc, anh thật không thích nghỉ lễ.

Một ngày sau đó, ngày nghỉ kết thúc.

Cừu Chính Khanh chợt cảm thấy tinh thần phấn chấn, thoải mái trở lại phòng làm việc.

Chỉ là Tần Vũ Phi còn chưa đi làm lại. Nói cách khác, sẽ không có cô bạn kia của Tần Vũ Phi tới công ty tìm cô.

Cừu Chính khanh đi làm ngày đó hai lần lên Microblogging kiểm tra xem, nhưng chẳng thấy ai giành ghế sô pha. Người theo dõi Microblogging của anh giảm đi, xem ra trước kia là qua loa kết bạn với anh giờ nhận thấy phong cách của anh, phát hiện không phải kiểu thích bán buôn bát quái, vì vậy liền bỏ đi.

Cừu Chính Khanh không thèm để ý. Anh cảm thấy cuộc sống của anh lại khôi phục bình thường rồi.

Chỉ là anh có chút trở nên thích Microblogging mà thôi.

Nhưng là, anh không vô tình gặp được Doãn Đình nữa.

Cuộc sống của anh như cũ là hai điểm tạo thành một đường thẳng. Công ty —— nhà, nhà —— công ty. Một tuần hai lần tập thể dục, một lần đi siêu thị mua đồ, bảy ngày công việc.

Chỉ là cũng là có một chút biến hóa. Anh phát hiện mình sinh ra hứng thú đối với chụp ảnh. Anh nghĩ nên mua một cái máy chụp hình. Anh cuối cùng cũng thấy trên Microblogging của Doãn Đình có đăng hình, mỗi tấm đều rất đẹp, luôn có người ở phía dưới hỏi cô chụp bằng gì, chụp như thế nào. Microblogging của cô có rất nhiều tin nhắn, cô căn bản chỉ trả lời một số bạn bè cố định mà thôi. Cừu Chính Khanh cũng muốn biết cô chụp như thế nào, dùng máy chụp hình loại gì. Nhưng anh không nhắn tin lại trên Microblogging của cô, cũng không thấy cô nhắn tin cho anh, anh cũng không gọi điện thoại cho cô.

Anh không biết vì sao a, một chuyện rất đơn giản, nhưng anh không biết phải làm thế nào.

Tháng mười rất nhanh chóng trôi qua. Tần Vũ Phi cùng Cố Anh Kiệt hình như đã làm lành với nhau. Cô đi làm lại bình thường, cả người rõ ràng vui vẻ hơn nhiều. Cừu Chính Khanh biết chắc Doãn Đình làm trung gian một mực ra sức giúp bọn họ, cô giống như thiên sứ thích xen vào chuyện của người khác.

Chỉ là cô vẫn không có tới phòng làm việc tìm Tần Vũ Phi, mà anh lại hai điểm tạo thành một đường thẳng. Công ty —— nhà, nhà —— công ty không có cơ hội vô tình gặp được cô.

Thẩm Giai Kỳ lại tới hẹn anh, anh lấy lý do công việc cự tuyệt. Mao Tuệ châu trở về nước, ở trên mạng nhắn tin chào hỏi anh, nói cô có công chuyện gấp hẹn gặp anh lần sau. Sau đó không còn tin tức cô nữa.

Cho nên anh vẫn không có hẹn hò, không có hẹn hò cũng chưa cơ hội vô tình gặp được.

Thứ bảy ngày 25 tháng 10 nào đó. Cố Anh Kiệt cùng Tần Vũ Phi yêu thương say đắm kia hào hứng muốn mở Par¬ty, nói muốn mời bạn tốt đến chung vui. Cừu Chính Khanh biết là ngày nào mở yến tiệc, lúc Tần Vũ Phi đi qua trước mặt anh, vừa đúng nhận được điện thoại xác nhận thời gian với ai đó, cô ở trong điện thoại hi hi ha ha nói qua chuyện Par¬ty. Sau khi cúp điện thoại, thấy Cừu Chính Khanh nhìn cô, Tần Vũ Phi trợn mắt: "Thì sao, dù gì anh cũng không có hứng thú."

"Tôi làm gì không có hứng thú."

"Vậy anh có đi không?"

"Đi."

Tần Vũ Phi nhìn anh như nhìn quỷ, sau đó bỏ lại một câu: "Nhớ đến trước khi tiệc tàn."

Sau đó Cừu Chính Khanh đi.

Anh vừa vào phòng tiệc, liền thấy Doãn Đình.

Cô đang khiêu vũ cùng Cố Anh Kiệt.

Không phải Tần Vũ Phi cùng Cố Anh Kiệt yêu thương mở Par¬ty sao? Doãn Đình làm loạn cái gì? Mau trả lại vai nam chính cho nhà người ta!

Doãn Đình trên mặt cười ngọt ngào, không một chút cảm giác mình không đúng chỗ nào. Cô cùng Cố Anh Kiệt di chuyển mấy vòng, đi ngang qua bên cạnh Cừu Chính Khanh, nhưng là không nhìn thấy anh. Cừu Chính Khanh cứ đứng yên lặng như vậy, cách gần đó, có thể nghe được Doãn Đình cùng Cố Anh Kiệt nói chuyện.

Cô đang khoe khoang mình là bà mối, Cố Anh Kiệt cùng Tần Vũ Phi quen biết là nhờ cô.

"Đúng vậy a, cô là thiên sứ." Cố Anh Kiệt khen nàng.

"Thiên sứ không có bạn trai." Doãn Đình ủ rủ đáp lại.

Cố Anh Kiệt cười ha ha: "Bạn thân tôi hôm nay đều tới, cô nhiệt tình chọn đi, ấn tượng ai nói cho tôi biết, nếu đối phương chưa có bạn gái, tôi sẽ giới thiệu cho cô."

Doãn Đình cười rất thỏa mãn, Cừu Chính Khanh cảm thấy nét mặt của cô vô cùng đáng yêu. Rốt cuộc cô cùng Cố Anh Kiệt cũng nhảy xong, cô đứng ở sàn nhảy bên nhìn khắp nơi, vẫn không có nhìn đến anh. Lúc này điệu nhạc nhẹ nhàng vang lên, cô lắc đầu theo giai điệu, dưới chân còn đong đưa theo, làn váy theo động tác của nàng nhẹ nhàng đung đưa rất xinh đẹp.

Cừu Chính Khanh nhớ tới âm thanh vang dội của cô: "Xin anh đứng đắn một chút!"

Anh mới muốn cô đứng đắn một chút, xem cô một chút kìa, dáng đứng không ra gì còn gật gù hả hê.

Xin cô đứng đắn một chút, chỉ cần nghiêm chỉnh một chút xíu là tốt rồi. Như vậy anh mới sẽ không cảm thấy. . . . . .

Cảm thấy cái gì chứ ?

"Cừu tổng đại nhân!" Doãn Đình nhìn thấy anh rồi.

Trên mặt cô tràn ra nụ cười làm anh thấy giống như bầu trời đày sao.

Sao tại sao sáng như vậy?

"Anh tới vừa đúng lúc a, giúp tôi chọn một anh chàng thích hợp đi." Doãn Đình chạy tới nói với anh.

Cừu Chính Khanh nhìn cô chằm chằm: "Tôi chỉ biết nhìn cổ phiếu thôi."

"Cái này đủ rồi."

"Gần đây thị trường chứng khoán ảm đạm, không phải thời cơ xuất kích."

". . . . . ."

Cừu Chính Khanh thấy mặt của Doãn Đình như quả bóng xì hơi, nhất thời khiến anh cảm thấy buồn cười.

Doãn Đình phất tay một cái với anh: "Thôi, anh cứ tiếp tục nghiên cứu cổ phiếu đi. Hẹn gặp lại." Sau đó cô liền rời đi.

Cừu Chính Khanh không cười được nữa, không phải đâu cô nương, cô không phải là vẫn rất hài hước sao?

Gặp lại? ! Bọn họ thật vất vả mới gặp nhau!

Cừu Chính Khanh chợt bị chính mình hù dọa, làm sao anh lại cảm thấy anh với cô vất vả lắm mới gặp được. Bọn họ lại không quan hệ, không thấy cũng không quan hệ.

Thật vất vả —— đây là một từ ngữ thật sâu sắc.

Doãn Đình đi vài mét chợt quay đầu lại: "Anh không đi sao? Tôi dẫn anh đi ăn ngon ."

Cho nên "Gặp lại" của anh khác với "Gặp lại" của cô sao?

Cừu Chính Khanh kinh ngạc. Cô vốn là lộn xộn lung tung như vậy, thế nhưng anh lại cảm thấy không sao.

Dĩ nhiên không sao, cô cũng không phải là nhân viên của anh.

Doãn Đình cười một tiếng vói anh: "Làm gì mà ngẩn người ra vậy, có đi hay không?"

Cừu Chính Khanh chân không tự chủ được đi theo cô.

Tại sao sao lại sáng như vậy!

Cừu Chính Khanh giống như đã hiểu một hút.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv