Ngày Lâm Uyển rời khỏi Giáo Phường Ti, trời mưa như trút.
Mưa thu không ngớt, gạch ngói ướt dầm, mặt đất sũng nước.
Hai bà tử che dù cho nàng, đỡ nàng rảo bước đến chỗ kiệu mềm dừng trong sân.
Mưa phùn lất phất, hơi lạnh lùa vào y phục khiến chân tay run rẩy.
Màn mưa mù mịt làm người ta không nhìn rõ đường phía trước.
Nàng cúi đầu nhìn nơi mình bước qua, giày thêu giẫm lên nền gạch ướt sũng, thấm vết nước nhàn nhạt, thoáng chốc lại chìm trong màn mưa dày hạt.
Hai bà tử dìu nàng lên kiệu.
Trong kiệu đốt chậu than, khô ráo ấm áp, so với bên ngoài ẩm ướt lạnh lẽo dường như là hai thế giới.
Bà tử ân cần di chuyển chậu than về phía chân Lâm Uyển, rồi rút khăn gấm ra lau qua đuôi tóc và chỗ váy bị bắn nước mưa cho nàng.
Tiếng chúc mừng của tú bà cùng với tiếng mưa rả rích bên ngoài vọng vào, chúc nàng khổ tận cam lai, chúc nàng phúc phận dài lâu, phú quý vô biên.
Trong làn mưa lạnh, tú bà tha thiết đưa mắt nhìn kiệu mềm xa dần cho đến khi khuất mắt.
Hai lần vào, hai lần ra Giáo Phường Ti, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bà ta rất khó tượng tượng ra chuyện chưa từng tồn tại trong thoại bản hư cấu lại thực sự xảy ra trước mặt bà ta.
Bà ta có dự cảm, tương lai chờ đợi vị phu nhân này sẽ là tiền đồ xán lạn.
"Ma ma, sương phòng này có cần niêm phong lại không?"
Tú bà hồi thần, quay đầu nhìn sương phòng nhỏ hẹp này, bà ta cảm thán một hồi, sau đó nói với quy công kia: "Niêm phong đi, cả viện tử này cũng niêm phong lại."
Nơi quý chủ từng ở, sau này sao có thể để người ngoài bước vào?
Sau khi ra khỏi Giáo Phường Ti thì đổi sang xe ngựa.
Bánh xe cán qua nước mưa trên mặt đất, một mạch lao nhanh, đi về ngõ phố tụ tập quan lại hiển hách trong Kinh thành.
Cửa son trước Trấn Nam Vương phủ mở rộng, đón xe ngựa vào phủ.
Mãi đến khi xe ngựa dừng lại trước một hậu điện rộng lớn, lúc này Lâm Uyển mới biết Tấn Trừ sắp xếp cho nàng ở lại phủ tiền Trấn Nam Vương.
Điền Hỉ nghe tiếng lập tức từ chỗ hành lang dưới mái hiên vội vàng chạy đến xe ngựa đón. Hắn ta thở hồng hộc, vừa không ngớt lời thỉnh an nàng, vừa nhấc tay áo lau nước mưa trên mặt.
"Sương phòng của người đã chuẩn bị xong rồi, chỉ chờ phu nhân đến thôi." Điền Hỉ nói xong thì cẩn thận đặt ghế kê chân xuống dưới chân nàng, ân cần nói: "Người phải cẩn thận dưới chân, chớ có đạp hụt."
Nói đoạn lại quay đầu trừng mắt mắng hạ nhân vừa che dù đuổi theo: "Đồ không có mắt, còn không mau che mưa cho phu nhân."
Những hạ nhân kia vội vàng chuyển dù lụa trên đầu Điền Hỉ sang che trước xe.
Lâm Uyển thu lại ánh mắt từ trên mái hiên ngói lưu ly, sau đó vịn bà tử, giẫm lên ghế kê chân xuống xe.
"Bây giờ điện hạ còn đang trên triều. Gần đây chính sự cần thương nghị bề bộn, khó tránh thời gian lên triều sẽ lâu chút, có lẽ quá trưa mới có thể hồi phủ."
Điền Hỉ cười giải thích, sau đó dẫn đường phía trước, đưa nàng đi vào trong điện.
"Trước kia lúc điện hạ vẫn còn là Thế tử đã ở đây." Hắn ta chỉ vào điện chính ở giữa, nói: "Có lẽ người không biết, điện hạ rất nhớ thời gian cũ, dù Dục Chương cung xây dựng vàng son lộng lẫy xa hoa, nhưng điện hạ ở không quen. Cho nên phần lớn thời gian đều về Trấn Nam Vương phủ ở."
Hình như hắn ta có ý riêng, nhưng Lâm Uyển lại không có phản ứng dư thừa.
Nàng chỉ ngước mắt nhìn thoáng qua điện trước mặt, rồi hỏi một câu: "Không biết ta được sắp xếp ở gian sương phòng nào?"
Hậu điện trước mặt rộng năm gian, ngoài ra còn bốn gian đối xứng hai bên.
Hành lang như rồng cuốn, bên ngoài bố trí lan can xoắn góc, giữa hành lang là cột trụ sơn đỏ, khí thế phi phàm.
Điện chính ở giữa chiếm diện tích lớn nhất, chắc hẳn là chỗ Tấn Trừ ở.
Điền Hỉ nghe tiếng thì vội chỉ sang sương phòng phía Tây gần điện chính, nói: "Sắp xếp cho người ở chỗ kia, người xem có hài lòng không?"
Cách màn mưa nhìn không rõ ràng, chỉ dễ thấy là màn gấm treo cao, hoa văn quy chuẩn, màu sắc tươi sáng.
Điền Hỉ nhìn nàng không có bao nhiêu cảm xúc đi thẳng về phía Tây sương phòng, hắn thở dài chẳng biết vì sao, sau đó vội vàng đuổi theo.
Sau khi hạ triều, Tấn Trừ lập tức thúc ngựa xuất cung.
Thị vệ đi theo cũng vội vàng lên ngựa, một đường cuồn cuộn phi nhanh về hướng Trấn Nam Vương phủ.
Thủ vệ trong phủ gấp rút mở rộng cửa, đón đoàn người Thái tử vào phủ.
Ngựa cao đi vào trong phủ, Tấn Trừ tay nắm dây cương, ghìm ngựa dừng lại.
"Người đã vào phủ chưa?" Hắn ngồi trên ngựa liếc mắt hỏi khẽ.
Thủ vệ trả lời: "Bẩm điện hạ, sáng sớm đã vào phủ rồi. Điền công công vẫn đang thu xếp ở hậu điện."
Nhận được đáp án xác thực, tay Tấn Trừ nắm chặt dây cương lập tức thả lỏng.
Lúc đi về phía hậu điện, hắn không vung roi thúc ngựa phi nhanh.
Bên ngoài mưa thu tầm tã, nhưng trong lòng hắn lúc này lại cảm giác như mặt trời chói chang.
Điền Hỉ thấy chủ tử hắn chỉ mang độc chiếc nón lá trúc, nửa người đã thấm nước mưa, không khỏi hoảng hốt nói: "Sao điện hạ không khoác áo tơi? Trông người ướt hết rồi, nếu không cẩn thận bị nhiễm lạnh thì biết làm thế nào?"
Tấn Trừ xoay người xuống ngựa, nhìn hắn ta hỏi: "Người đâu?"
"Ở Tây sương phòng." Điền Hỉ vừa đưa khăn tới, vừa kể chi tiết chuyện hôm nay nàng nhập phủ.
"Giờ Thìn đã đón người đến. Sương phòng chuẩn bị cho phu nhân đã dọn dẹp xong trong đêm, đốt địa long xua hơi ẩm từ sớm, treo màn gấm và sắp xếp một số đồ vật trang trí, tất cả đều là tốt nhất. Sau khi phu nhân tới, nô tài đã nói cho nàng sự sắp xếp của điện hạ, mặc dù nàng không nói gì nhiều... nhưng nhìn có vẻ phu nhân thực hài lòng."
Tấn Trừ cởi nón lá xuống, lau qua mặt và cổ, sau đó nhanh chân cất bước về phía Tây sương phòng.
Điền Hỉ tóm lấy cây dù lụa từ hạ nhân bên cạnh, sau đó cầm cán dù nhanh chân đuổi theo che cho chủ tử hắn.
"Sau khi vào nhà, phu nhân uống nước nóng xua lạnh, rồi lại hỏi trong hậu viện này trước giờ là ai ở. Nô tài trả lời những năm gần đây ngoài điện chính là điện hạ ở và phòng của hạ nhân thì những gian phòng khác đều bỏ không. Có lẽ mệt mỏi nên phu nhân hỏi xong câu này thì không nói gì nữa. Bà tử hầu hạ nàng rửa mặt xong, nàng liền lên giường nghỉ ngơi."
Điền Hỉ nhỏ giọng giải thích: "Nô tài thấy tinh thần phu nhân không tốt cũng không quấy rầy thêm, chỉ sai bảo hai bà tử hầu hạ không rời, sau đó nô tài ra xem mấy nô tài kia dọn phòng rồi quét tước cẩn thận."
Tấn Trừ ngước mắt nhìn cửa sổ đóng chặt ở Tây sương phòng, bước chân đột nhiên chậm lại, khi đi đến dưới mái hiên thì dừng bước.
Điền Hỉ cũng vội vàng dừng lại, chờ ở bên cạnh.
Tấn Trừ đột nhiên nhìn hắn ta hỏi: "Có hỏi những hạ nhân kia, sáng nay lúc đón người, nàng có làm loạn không?"
"Không đâu." Điền Hỉ nói: "Nghe bọn họ nói phu nhân rất phối hợp, trên đường đi yên lặng, vẻ mặt cũng không thấy không vui."
Mặt mày Tấn Trừ giãn ra.
Hắn đứng dưới mái hiên nhìn phía sương phòng một lúc lâu, sau đó thấp giọng dặn dò: "Tìm nhiều mấy thứ đồ chơi mới mẻ đến, càng hiếm lạ càng tốt, bày biện trên kệ trong phòng nàng. Nàng thích nhất mấy thứ này."
Điền Hỉ liên tục vâng dạ.
"Mặt khác..." Hắn nhìn sân đình lát đá xanh đều đặn, lại phân phó: "Bảo người dỡ hết gạch đá ra, khai khẩn chỗ đất trống cho nàng trồng hoa trồng thảo dược."
Điền Hỉ đầu tiên là kinh ngạc nhìn mặt đất, sau đó phản ứng kịp vội vàng đáp lời.
"Để nàng nghỉ ngơi đi, mấy ngày trước chắc nàng không được ngủ yên."
Nói xong hắn ngắm nhìn cửa sương phòng lần cuối sau đó quay người rời đi.
Ban đêm, mưa thu vẫn chưa ngừng, tí tách tí tách rơi không dứt, trời đất ẩm ướt cả một vùng.
Tấn Trừ vốn ghét nhất là ngày mưa, nhưng tối nay lại là ngoại lệ.
Tấn Trừ ngồi dựa vào cửa sổ, xuyên qua cửa sổ được nâng lên một nửa, cách màn mưa rả rích, ngóng nhìn hướng Tây sương phòng, nhìn ô cửa sổ tỏa ra ánh sáng ấm áp lờ mờ, cảm thấy mưa lạnh dày hạt này như cũng khiến lòng người dễ chịu.
Hắn ngồi bên cửa sổ thất thần nhìn hồi lâu.
Nhìn ngắm dáng hình yểu điệu thấp thoáng trên giấy dán cửa sổ, đôi mắt hắn mê ly, ngơ ngẩn, lồng ngực không khỏi trướng lên.
Dường như chỗ khuyết thiếu quanh năm được lấp đầy, nhưng lại như còn thiếu thứ gì.
Đêm nay Lâm Uyển cũng ngồi trước cửa sổ một lúc lâu.
Nàng không mở cửa sổ, chỉ một mình ngồi đó, nhìn bồn hoa hồng hạnh đến thất thần.
Nàng đang nghĩ đến mười năm này, nghĩ đến thời gian trước kia, cũng nghĩ đến một đời ly kỳ lạ lùng này.
Lúc trước nàng luôn cho rằng có thể nắm giữ trong tay vận mệnh của mình, nàng có thể thoát khỏi xiềng xích của thời đại, sống cuộc sống mình muốn.
Nhưng đến hôm nay nàng lại mờ mịt, niềm tin đã từng kiên định thậm chí bắt đầu dao động.
Đến bây giờ, nàng còn có thể khống chế vận mệnh của mình sao?
Lâm Uyển đột nhiên buồn bã phát hiện, lúc nàng đang tự hỏi, sâu trong đáy lòng nàng lại lóe lên một chút sợ hãi.
Nếu là lúc trước, nàng chắc chắn sẽ không do dự nói "Đúng", nhưng giờ đây nàng lại sinh ra suy nghĩ chùn bước.
Nàng chợt siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt.
Nàng không dám tin, niềm tin của nàng lại bị tàn phá đến mức đó!
Là bởi vì không có lòng tin? Sợ không chịu được mười năm này?
Hay là cảm thấy chống cự mang vết thương chồng chất, chẳng bằng thỏa hiệp, chấp nhận người khác cùm kẹp vận mệnh của nàng?
Nàng không biết.
Lâm Uyển đau khổ nhắm mắt.
Tấn Trừ muốn nuôi nàng giống như nuôi ưng.
Toan dùng thời gian làm nàng thuận theo, hoàn toàn biến thành dáng vẻ hắn muốn.
Thời gian là sự tồn tại đáng sợ.
Nàng cũng không dám nghĩ, có thể thật sự có một ngày như vậy, nàng sẽ hoàn toàn thỏa hiệp nhận mệnh, biến thành dáng vẻ người khác tùy ý nhào nặn trong tay hay không? Giống như bùn đất không có hình dạng, mặc người ta tạo ra thế nào, nàng sẽ biến thành hình dạng đó.
Đó... vẫn còn là nàng sao?
Không phải. Nàng cười khổ.
Nàng như thế, chẳng qua là một thể xác có nhịp tim mà thôi.
***
Có lẽ là để cho nàng có thời gian thích ứng, mấy ngày qua Tấn Trừ cũng không chủ động tới gặp nàng.
Người Lâm Uyển thường xuyên gặp lại là Điền Hỉ.
Mỗi ngày hắn ta đều tới mấy chuyến, không phải đưa tới những đồ chơi quý hiếm thì cũng là làm ống loa cho chủ tử hắn, truyền lời tới.
Đồ chơi trên kệ đồ cổ trong phòng nàng ngày càng nhiều. Có vật trang trí giá trị không nhỏ, cũng có đồ chơi khá hiếm có trên phố xá.
Có khi nàng sẽ nhìn một cái, có khi cũng ngắm nghía một hồi.
Nhưng phần lớn thời gian đều ngồi không, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sau đó một hôm Điền Hỉ đột nhiên bảo người mang một cái rương đến.
Chiếc rương gỗ trầm quen thuộc kia vừa lọt vào tầm mắt, Lâm Uyển chợt đứng lên, đôi mắt run rẩy lộ ra vẻ không thể tin.
Chiếc rương này là hồi môn của nàng, làm sao nàng không nhận ra.
Phù gia... chiếc rương này đúng là chuyển từ Phù gia tới.
Từ khi nhà tan cửa nát, nàng chưa từng nhìn thấy bất kỳ một vật gì trong nhà, bây giờ lại đột nhiên nhìn thấy chiếc rương gỗ trầm hồi môn của nàng, nhìn thấy những thư tịch trước kia nàng thường xuyên đọc, lập tức trong đầu hiện lên từng khung cảnh cả nhà hoà thuận trước kia, đầu óc đánh ầm một tiếng, nước mắt không chịu khống chế đã rơi xuống.
Thấy nàng nước mắt như mưa, Điền Hỉ vội cụp mắt xuống không nhìn nữa.
"Điện hạ biết những sách này đều là thứ trước kia người yêu nhất, nên cố ý bảo nô tài đưa đến cho người."
Lâm Uyển run tay vuốt ve chiếc rương, lặng lẽ rơi nước mắt.
Điền Hỉ chỉ thấy may mắn Thái tử gia bọn họ không tự mình tới, nếu như tận mắt nhìn thấy cảnh này, chỉ sợ đập rương đốt sách đã là nhẹ nhàng.
Quan hệ giữa Thái tử gia và vị này khó khăn lắm mới hòa hoãn, chỉ sợ lại căng thẳng hơn.
"Điện hạ nói, sau này người ở đây cứ tùy ý là được. Nếu như cảm thấy nhàm chán thì ra phủ dạo chơi, nếu không muốn ra ngoài thì có thể trồng chút hoa cỏ gì đó đều được."
Nói đoạn, Điền Hỉ đi tới trước cửa sổ mở cửa sổ ra một chút, chỉ vào mảnh đất trống gọn gàng bên ngoài, nói: "Người xem, điện hạ nhà chúng ta cố ý dặn dò, sai người khai khẩn riêng cho người một chỗ đất trống. Người có thể tùy ý trồng cái gì đó, cần hạt giống gì cứ nói với nô tài một tiếng, nô tài đều có thể tìm đến cho người."
Gió thu thổi tới mang theo mùi bùn đất bên ngoài, làm cảm xúc hỗn loạn của người ta dịu đi.
Lâm Uyển bình tĩnh lại mấy phần, lau sạch nước mắt sau đó nhìn ra hướng ngoài cửa sổ, quả nhiên thấy một mảnh đất trống quây hàng rào.
Nhớ tới những tiếng leng keng lộc cộc mấy ngày ngày gần đây, lúc này nàng mới ngộ ra, hóa ra là hạ nhân đào gạch đá, sửa thành khu vườn.
"Vậy... xin thay ta cảm ơn điện hạ."
Điền Hỉ đứng đó khom người, kính cẩn cười nói: "Nô tài thấy cũng không cần thiết. Tối nay người có thể chính miệng nói với điện hạ."
Sắc mặt Lâm Uyển trắng tái trong thoáng chốc, sau đó lại như thường, nói một câu "Được."
Đương giờ Dậu, trong phòng Lâm Uyển bắt đầu có nô bộc ra vào, bưng các loại thức ăn điểm tâm bày lên bàn, thêm cả rượu và hai bộ bát đũa, sau đó nhẹ chân khom người rời đi.
Tiếng thủ vệ vấn an bên ngoài truyền vào trong phòng.
Cùng với âm thanh cọt kẹt của tiếng cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân vững vàng vang lên theo đó.
Gió đêm từ ngoài cửa thổi vào, lùa đèn tường lay động mấy chốc, ánh sáng cũng nhảy nhót theo.
Lúc hai cánh cửa được đóng lại, gió cũng im bặt.
Thân hình cao lớn cất bước đi tới bàn bát tiên trong phòng.
Lâm Uyển ngước mắt nhìn lại, đúng lúc đối diện với ánh mắt sáng rực của người tới.
"Ngươi đến rồi."
Nàng nhu hòa đứng chếch bên bàn, ánh mắt từ từ hạ xuống, nói bằng giọng nhỏ nhẹ.
Trước khi đến, trong lòng Tấn Trừ có chút bực bội, thậm chí lần này tới còn có ý muốn nổi giận. Nhưng lúc này lại vì nghe câu này của nàng, trái tim mềm nhũn ra, lửa giận kia làm thế nào cũng không bùng lên nổi.
Mi dài giấu đi suy nghĩ, hắn cười nhẹ "ừ" một tiếng, đi rửa tay xong thì đến gần, vén tà áo ngồi xuống.
"Chờ lâu rồi sao?"
"Cũng không lâu lắm."
Lâm Uyển bĩnh tĩnh đáp lời, sau đó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tấn Trừ không nhịn được liên tục nhìn nàng.
Mấy ngày không gặp, hắn không biết kháng cự của nàng đối với hắn có dịu đi không, cũng không biết trong lòng nàng đã nghĩ thoáng hơn chút nào chưa. Điều duy nhất hắn biết là, những ngày qua hắn hàng đêm trằn trọc, nỗi nhớ nàng chỉ có tăng chứ không có giảm.
Mỗi đêm nhìn nhau cách ô cửa sổ, đối với hắn mà nói chẳng qua chỉ là uống rượu độc giải khát.
Bây giờ người gần trong gang tấc, quả thực hắn có phần khó nhịn, chỉ muốn vươn cánh tay ôm nàng vào lòng, muốn hôn cánh môi khuôn mặt nàng, muốn cùng nàng thầm thì rủ rỉ những lời tâm tình.
Cảm thấy ánh mắt rơi trên mặt càng ngày càng nóng rực, sắc mặt Lâm Uyển khó tránh cứng ngắc. Nàng không nhịn được hơi nghiêng người ra ngoài, âm thầm kéo giãn khoảng cách với hắn.
Tấn Trừ thấy nàng khó nén được kháng cự, đành phải tạm kiềm chế ý muốn, hơi dời tầm mắt đi.
"Dùng bữa đi. Giờ này chắc nàng cũng đói rồi."
Thấy ánh mắt sáng rực đầy vẻ xâm lược dời đi, thần kinh căng thẳng của nàng mới thoáng thả lỏng.
Tấn Trừ cầm đũa ngà, không lên tiếng bắt đầu dùng bữa.
Lâm Uyển bưng lên một chén cháo chậm rãi ăn, thỉnh thoảng gắp một hai miếng thức ăn chay.
Lúc đang cụp mắt ăn cháo, đột nhiên một miếng thức ăn rơi vào trong đĩa nàng.
"Gà tủy măng không ngán, nàng nếm thử đi."
Động tác ăn cháo của Lâm Uyển cứng lại.
Tấn Trừ nhìn nàng không chớp mắt.
Chỉ là một câu bình thường nhưng tự dưng lại khiến quan hệ có vẻ hòa bình rơi vào cục diện bế tắc.
Lâm Uyển cố gắng để mình tự nhiên gắp miếng thức ăn trong đĩa. Thế nhưng động tác của nàng lại cứng ngắc, gắp xong thì dừng lại bên môi, dù thế nào cũng ăn không trôi.
Nhắm mắt thở ra một hơi, cuối cùng nàng không có cách nào miễn cưỡng mình, vì vậy gác đũa lại.
Chén cháo trong tay cũng đặt xuống.
"Ta ăn xong rồi, ăn thêm nữa dạ dày sẽ không thoải mái."
Nói xong nàng cầm bình rượu, rót chén rượu khẽ đặt trước mặt hắn.
Tấn Trừ thu lại ánh mắt trên khuôn mặt không cảm xúc của nàng.
Hắn cầm đũa gắp miếng thức ăn trong đĩa trước mặt nàng tự ăn, sau đó cầm chén rượu ngửa cổ uống cạn rượu trong chén.
Hắn lại gắp gà tủy măng, nhưng khi đũa sắp chạm đến thì đột nhiên hung hăng ném đũa ra ngoài.
"Cùng cô ăn một bữa cơm cũng cảm thấy nhạt như nước ốc?"
Hắn vươn tay bắt lấy cổ tay nàng, cưỡng ép ngăn lại cử động muốn trốn tránh của nàng, sau đó cắn răng nghiêng người áp sát lại.
"Nào, nàng nói cho ta, rốt cuộc phải bao lâu nữa nàng mới có thể chấp nhận ta?"
Lâm Uyển không chịu đựng được hắn sấn đền gần, giãy dụa kịch liệt.
"Chúng ta đã nói rõ, ta ở lại bên cạnh ngươi, nhưng ngươi không được đụng vào ta!"
"Làm sao không được đụng?" Tấn Trừ chợt đứng nửa người dậy, vịn tay ghế nàng, cưỡng ép vây nàng bên trong ghế bành.
"Nếu nàng để ta đợi quá lâu, ta làm sao nhịn được? Nhìn thấy, nghe thấy, duy chỉ có sờ không được, đụng không tới! Nàng coi cô là Liễu Hạ Huệ?"
"Không phải ngươi có những nữ nhân khác sao, tại sao ngươi không thể đi tìm các nàng!"
Thân thể hắn áp sát làm Lâm Uyển vừa kinh vừa sợ, thốt ra không chút suy nghĩ.
Tấn Trừ đột nhiên nhìn nàng chằm chằm, khuôn mặt tuấn mỹ âm u trong giây lát.
"Nàng nhắc lại lần nữa?"
Lâm Uyển thấy hắn bừng bừng giận dữ, tuy hơi sợ hãi nhưng vẫn nói ra lời từ đáy lòng: "Ngươi có thể tìm cơ thiếp giải quyết nhu cầu cơ thể. Ta ở lại bên cạnh ngươi, ngươi đừng đụng vào ta, hai chúng ta chung sống hòa bình, như vậy có gì không tốt? Tại sao ngươi khăng khăng muốn phá vỡ sự cân bằng này!"
Tấn Trừ lại phát cáu, dùng sức ấn gáy nàng về phía hắn.
"Nào Lâm Uyển, nàng nói cho ta, nàng sẽ để tên hôn phu chết sớm kia của nàng." Sắc mặt hắn tái xanh, gần như dán vào mặt nàng, thở phì phò rống giận: "Nói cho cô, nàng có thể để hắn đi tìm nữ tử khác không?!"
Lâm Uyển thấy hắn nổi điên, càng thêm giãy dụa muốn thoát khỏi hắn.
Tấn Trừ mặc nàng đánh đấm cào cấu, thân thể tựa như chết lặng không cảm thấy đau đớn, chỉ là nơi mềm mại nhất trong đáy lòng giờ phút này lại như vạn tiễn xuyên tâm.
Còn nhớ lúc trước hắn còn phiền não vì nàng ghen lung tung, khi đó chỉ luôn nghĩ nên thuyết phục thế nào để nàng rộng lượng chút. Nhưng hôm nay thấy nàng không do dự đẩy hắn cho người khác, hắn mới cảm nhận rõ ràng, nàng "rộng lượng" với hắn mới là đau đớn đào tim khoét phổi.
Qua một lúc sau, hắn chợt thả lỏng nàng ra, sắc mặt vẫn cực kỳ khó coi.
"Lời như vậy về sau đừng nói nữa." Mặt mày hắn nặng nề đứng tại chỗ, nhìn nàng hoảng sợ thoát khỏi bên cạnh hắn Hắn hít sâu một hơi kiềm chế cảm xúc, mới trầm giọng nói: "Còn nữa, tạm thời cô chưa có bất kỳ cơ thiếp gì."
Tấn Trừ trở về điện chính, hãy còn ngồi trước bàn rất lâu, sau đó không biết nghĩ đến cái gì mà ánh mắt tối tăm, cầm bút viết một phong thư, sai Điền Hỉ đích thân mang đến phủ Phượng Dương công chúa.