Xiềng Xích

Chương 43: Điện hạ nói rất đúng



Tú bà tự mình bưng thuốc bổ vào Quý Cẩm viện, trên khuôn mặt trang điểm đậm không giấu được vẻ vui mừng.

Hai lần trước Thái tử gia đến đều không được việc, làm lòng bà ta hoang mang lo sợ, không đoán được vị quý chủ này rốt cuộc nghĩ gì. Chờ mãi đến đêm hôm qua, trong cánh cửa kia loáng thoáng lộ ra những âm thanh nhỏ lúc nửa đêm, lúc đó cuối cùng bà ta mới chắc chắn, Thái tử gia đúng là có ý với tiền Ngự Sử phu nhân.

"Chúc mừng phu nhân. Ta ở Giáo Phường Ti này nhiều năm như thế, còn chưa từng nhìn thấy người nào may mắn như vậy, người ấy, thật đúng là độc nhất đó."

Lời nịnh bợ của tú bà quả thực như đâm vào tai Lâm Uyển.

Nàng không biểu hiện ra nét mặt, chỉ chống thân thể mềm yếu định ngồi dậy từ trên giường thêu. Tú bà thấy vậy, vội đặt chiếc khay trong tay sang một bên, đong đưa vòng eo đẫy đà, tiến lên đỡ nàng.

Lâm Uyển miễn cưỡng dựa vào đầu giường, đầu óc choáng váng từng cơn.

Tú bà âm thầm quan sát khuôn mặt mệt mỏi của nàng một phen, sau đó lại cong khóe mắt, liếc nhìn dấu vết ngổn ngang trên cổ trắng nõn, không khỏi nở nụ cười thâm ý sâu xa.

"Đêm qua hẳn là người mệt mỏi lắm phải không?"

Bà ta vươn tay xoa bóp eo cho Lâm Uyển, tay nghề có vẻ thành thạo.

Thấy người trên giường tái nhợt mặt, cụp mắt không nói, tú bà nhanh chóng liếc nhìn vết mút và dấu răng nông sâu không đều thấp thoáng lộ ra ở cổ áo, sau đó lặng lẽ ghé sát vào bên tai nàng, thân mật nói với nàng như một trưởng bối nhiệt tình.

"Thân thể Thái tử gia là thiên hoàng quý trụ, tất nhiên là khác với phàm phu tục tử. Huống hồ lại mang binh đánh giặc bên ngoài nhiều năm, trống trải lâu như vậy, một khi chạm vào cơ thể nữ nhân thì đâu thể kiềm chế được? Cho nên mới dùng hết toàn bộ sức lực dồn nén lại lên mình người."

Nói đến đây, bà ta cười mờ ám: "Cho nên ấy, người không thể một mực chịu đựng được, nếu không thì chỉ có người chịu khổ thôi. Người phải sử dụng chút tiểu xảo, để khiến Thái tử gia đạt được thú vui trên giường, để người không cần hao hết sức lực nữa."

Lâm Uyển nghe vậy tay chân lạnh run, cảm thấy như ngạt thở, có phần hít thở không thông.

Tú bà lại không hề cảm giác được, hãy còn thật lòng ân cần chỉ bảo. Bà ta không ngại ngùng khi nói đến chuyện giường chiếu, trước tiên là nói về chân phải quấn móc như thế nào, sử dụng sức ra làm sao, còn nói đầu ngón tay phải gảy như thế nào, lợi dụng ra sao...

"Ma ma!"

Lâm Uyển đột nhiên ngắt lời bà ta, cố nén choáng váng, hết sức nhẹ giọng nói với bà ta: "Ta hơi mệt, có thể để ta ở đây một mình yên tĩnh được không?"

Tú bà lập tức ngậm miệng.

Liếc mắt nom dáng vẻ suy yếu của nàng, tú bà thầm bĩu môi. Bà ta làm sao không biết, tiền Ngự Sử phu nhân thanh cao này, e là không nghe được những lời bẩn thỉu này. Bà ta thầm nghĩ, không thích nghe thì thôi, lòng tốt còn bị coi thành lòng lang dạ thú mà ghét bỏ.

Trông thân thể mỏng manh yếu đuối như vậy, cũng không biết có thể chịu được Thái tử gia sức lực mạnh mẽ dày vò mấy lần nữa. Ít hôm nữa là biết lợi hại ngay đó thôi.

Chỉ mong thân thể nàng ta có thể chịu đựng được, đừng để Thái tử gia mất hứng thú quá sớm là được.

"Vậy được. Nhưng mà người ăn chút gì lót dạ trước đã, hơn nửa ngày không ăn không uống, sức khỏe người không chịu được đâu."

Tú bà bưng thuốc bổ trong khay kia qua, rồi ân cần đưa cho Lâm Uyển. Một khắc sau đột nhiên nhìn thấy ngón tay bị bọc kín của nàng, chợt nheo mắt.

Bà ta lập tức nhớ tới đêm hôm qua, Thái tử gia đột nhiên sai người cầm vải mịn và thuốc trị thương đến.

"Ai dô, xem trí nhớ của ta này." Tú bà nở nụ cười ân cần, cầm thìa trong tay, khuấy cháo tố yến, sau khi thổi bớt nóng, bà ta cẩn thận múc một thìa đưa đến bên môi Lâm Uyển: "Nào phu nhân, cứ để ta đút cho người ăn vậy."

Lâm Uyển cụp mắt, không nói không rằng bắt đầu cởi băng bó trên tay ra.

Tú bà thấy thì kinh hãi, vội vàng ngăn cản, miệng hô không được không được.

Lâm Uyển nhìn bà ta: "Vậy có thể phiền ma ma đặt đồ ăn ở đây, đợi ta tỉnh táo hơn rồi tự ta sẽ ăn được không?"

Thấy lời nàng nói vừa mềm vừa cứng, tú bà ngượng ngùng đặt chén cháo lên chiếc bàn nhỏ, uốn éo người rời khỏi đây.

Sau khi tú bà rời đi, Lâm Uyển nhắm mắt thở hắt ra, bên tai thanh tịnh, đồng thời cũng cảm thấy sự nóng nảy và phẫn nộ khó nói thành lời ở đáy lòng dần dần dịu đi.

Đợi khi bình ổn lại, nàng cử động hai chân đau nhức, tay vịn khung giường, gắng gượng xuống đất.

Nàng cắn răng, cố nén khó chịu trên người, chân như đạp lên bông, đi đến chiếc bàn cao đặt lư hương đồng. Nàng mở nắp lư hương ra chầm chậm đốt huân hương, cầm chiếc thoa gảy mấy cái để hương đốt bên trong cháy mạnh hơn.

Xạ hương không ngừng lượn lờ bay ra từ khe hở ở nắp đồng.

Lâm Uyển kéo chiếc ghế dài qua, ngồi bên bàn cao, mặc cho hương khói bốc lên dập dìu quanh nàng, che mờ khuôn mặt gầy gò của nàng.

Hai ngày sau, Tấn Trừ đạp bóng đêm vào Giáo Phường Ti, đẩy cánh cửa gỗ Hương các nơi Lâm Uyển ở ra.

Vừa bước vào, hắn chợt ngừng bước chân, đôi mắt thanh mảnh không tự chủ được nhìn thẳng người đối diện đang nhấc váy chầm chậm đi đến.

Nàng vén nửa rèm châu, nụ cười trên má, mặt mày trong trẻo nghênh đón hắn, quả thực là thanh thoát tuyệt dục.

Nếu không phải búi tóc trễ lỏng lẻo, cùng với áo lụa mỏng manh như ẩn như hiện kéo hắn hồi thần, hắn gần như đã cho rằng hắn lại trở về năm xưa. Năm xưa lúc hắn ngồi ở trà lâu chờ nàng, nàng vén rèm cửa, cười dịu dàng đi về phía hắn, chính là dáng vẻ như ngày hôm nay.

Lúc này, Lâm Uyển đã đến trước người hắn, Tấn Trừ nhanh chóng phục hồi tinh thần.

"Phu nhân đang nghênh đón cô?"

Lâm Uyển nhẹ giọng hỏi: "Chẳng lẽ điện hạ không thích?"

Tấn Trừ cong môi cười khó hiểu, sau đó giơ tay lên mớn trớn mặt nàng, giọng nói trầm thấp có phần châm chọc: "Phu nhân từ lâu đã không còn vẻ xinh đẹp ngọc bích lúc tuổi má hồng nữa rồi. Cảnh còn người mất, phu nhân hiểu không?"

Lâm Uyển nghe vậy cũng không đổi sắc mặt, chỉ giơ tay lên vén tóc mai, gật đầu đáp: "Điện hạ nói rất đúng."

Nói rồi, nàng lại chủ động đến gần nửa bước, vươn bàn tay nhỏ còn dấu răng chưa tiêu ra, định cởi phát quan, tháo đai lưng cho hắn.

Tấn Trừ tóm lấy tay nàng, cầm một lát sau đó thuận thế đẩy nàng ra xa chút.

"Tại sao tối nay ngươi lại khác thường như vậy?"

Hắn thu lại tâm tình trên nét mặt, trầm mắt hỏi. Ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào nàng, quan sát nhiều lần, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm gì nàng lộ ra.

Lúc trước hắn từng ăn đau rất nhiều lần vì nàng, hôm nay thấy thái độ nàng khác thường như vậy, sao lại không sinh lòng cảnh giác, đề phòng nàng lại chứng nào tật ấy, nghĩ ra âm mưu gì.

Lâm Uyển hơi run một cái, sau đó cụp mắt xuống, thấp giọng nói: "Chỉ là nghĩ thông rồi, đã đến nông nỗi này, theo điện hạ là lựa chọn tốt nhất. Dù sao cũng tốt hơn những nữ tử khác trong lâu, hàng đêm lăn lộn dưới thân những nam tử khác nhau, vĩnh viễn không biết người đêm mai đè lên các nàng là béo hay gầy, là đẹp hay xấu, là dịu dàng hay là tàn bạo."

Lời này vừa dứt, bầu không khí yên lặng trong chốc lát.

"Ồ? Ngươi thực sự nghĩ như vậy?" Tấn Trừ nói một câu không rõ tâm trạng, sau đó giơ tay nắm lấy cằm nàng, bắt nàng ngửa mặt lên, đối diện với nàng: "Thế nhưng thái độ của ngươi đêm hôm ấy hoàn toàn khác. Tại sao mấy ngày ngắn ngủi đã nghĩ thông rồi?"

Lâm Uyển khẽ nhếch môi, sau đó nghiêng mặt nói: "Con người phải nhìn về phía trước."

Tấn Trừ im lặng nhìn nàng.

Lâm Uyển lại nói: "Dù sao ta vẫn phải sống. Gánh nặng đi về phía trước quá khó khăn, ta chỉ là một phụ nhân, thực sự không kham nổi. Chi bằng quên hết đi, còn có thể sống dễ dàng tự tại chút. Huống hồ, chẳng phải điện hạ nói, muốn ta quên hết những người và chuyện trước đây đi sao?"

Tấn Trừ nghe một tràng, như có cái gì bị chém nứt ra trước mặt hắn, trong phút chốc khiến hắn quên phản ứng.

Hắn không phân biệt được lời này là giả hay thật, nhưng chỉ nghe độc một lời này thôi, cũng có thể nghe ra sự lạnh lùng và bạc bẽo trong đó.

Theo lý, nếu nàng thật sự có thể hoàn toàn bỏ lại quá khứ, hắn vốn nên hài lòng mới phải. Nhưng lúc này trong lòng hắn lại không mấy nhẹ nhõm, trái lại hoảng hốt kỳ lạ, có tư vị không nói rõ được.

Hắn cụp mắt âm thầm quan sát nàng. Khuôn mặt đẹp như trăng sáng, ánh mắt kia lại lạnh nhạt tĩnh lặng không gợn sóng.

Người thì xinh đẹp, nhưng tâm lại là bạc bẽo mà thôi.

Lúc trước đối với hắn bạc tình, hôm nay đối với Phù Cư Kính cũng vậy.

Có lẽ lần này nàng nói có phần thật lòng.

Nàng giỏi về xem xét thời thế, cho nên có thể nghĩ thông rất nhanh, hoàn toàn quên đi vong phu, chuyển sang bám víu hắn, nỗ lực đạt được cuộc sống tốt hơn.

"Nếu như phục vụ điện hạ hài lòng... Không biết Thái tử điện hạ có thể khai ân, sau này cứu vớt ta ra khỏi nhà thổ này không?" Lúc này lại vang lên âm thanh muốn nói lại thôi của nàng. Không đợi hắn đáp lại, lại thấy nàng chợt nói lời càng bạc tình hơn: "Thực ra trước lúc phá thành, Phù gia cũng đã đưa hưu thư cho ta. Ta và Phù gia đã ân đoạn nghĩa tuyệt từ lâu, tai họa của Phù gia thực không nên liên lụy đến ta."

Tấn Trừ chợt nhìn nàng.

Lâm Uyển nói: "Nếu điện hạ không tin có thể sai người đến Trường Bình Hầu phủ, đi hỏi mẹ ta. Ngày trước lúc ta về nhà mẹ đẻ, hình như đã để lại hưu thư ở chỗ mẹ ta."

Ngày đó nàng chỉ sinh miệng hờn dỗi, cầm hưu thư về thẳng nhà mẹ đẻ. Đào Thị bảo cứ coi như không phải thật, đoạt lấy hưu thư từ trong tay nàng, tiện tay ném cho má Chu.

Tấn Trừ tĩnh lặng nhìn nàng một lát, sau đó phất tay áo quay người rời đi.

Hăng hái bừng bừng lúc mới tới, lúc này đã tiêu biến không còn tăm tích.

Hắn trở về phủ Thái tử, phê công vụ cả đêm, đợi khi trời vừa sáng thì sai người đánh xe đến Trường Bình Hầu phủ, gọi người mở cửa lớn ô đầu hai cánh.

Tấn Trừ cầm hưu thư trong tay mở ra, hồi lâu sau cũng không hồi thần.

Giờ khắc này, dường như khuôn mặt mỉm cười dịu dàng trong ấn tượng chậm rãi trở nên mơ hồ, trái lại lúc này trước mắt lại hiện lên rõ ràng dáng vẻ lãnh đạm thờ ơ.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv