*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chiếc xe ngựa hơi cũ bị ngăn lại ở cửa thành.
Lâm Uyển cung kính đưa hộ tịch và lộ dẫn ra, nhỏ giọng giải thích rằng lúc nguyên niên Kiến Võ đến Kinh thành thăm người thân, sau vì chiến loạn mà mắc kẹt trong thành, cho đến Kiến Võ năm hai.
Vệ binh thủ thành liếc nhìn nàng một cái, sau đó lật xem hộ tịch và lộ dẫn.
Trên lộ dẫn liệt kê chi tiết họ gì tên ai, nhà ở đâu, muốn đến nơi nào, được đóng dấu quan ấn của quan phủ địa phương Liễu Châu, năm Vĩnh Xương hai mươi.
Vệ binh thủ thành đã quen với việc này. Bởi vì chiến loạn, trong Kinh thành có rất nhiều người xứ khác mắc kẹt, hiện giờ trật tự tân triều dần dần vững chắc, Thánh thượng cho phép mở cửa thành để bách tính ra vào. Gần đây cổng thành có không ít người xa xứ xếp hàng chờ ra khỏi thành về quê, lộ dẫn đương nhiên là vào năm Vĩnh Xương, đừng nói là năm hai mươi, trước đó hai năm cũng có.
Vệ binh nhìn mái tóc hoa râm của nàng, cũng không hỏi vì sao trên giấy tờ là già trẻ một nhà đến kinh, lúc quay về lại chỉ còn một mình nàng.
Tình huống như vậy không phải chỉ có một, bọn họ thấy nhiều rồi.
Vệ binh trả lại giấy tờ, ra hiệu cho đi.
Lâm Uyển gật đầu cảm tạ, sau đó mặt không đổi sắc buông mành xe ngựa hơi cũ xuống, ngồi trở lại trong xe.
Không bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng phu xe đánh ngựa quát to, âm thanh bánh xe chuyển động từ từ vang lên, cuối cùng mang theo những lo lắng, trông mong của người trong xe thong thả đi về phía trước.
Ra rồi. Cuối cùng nàng cũng ra khỏi thành rồi.
Lâm Uyển nắm chặt hộ tịch và lộ dẫn trong tay, trong không gian mờ tối, nàng không nhịn được ướt đẫm hai mắt. Mấy tháng giày vò suy nghĩ, mấy tháng lo lắng hãi hùng, đến bây giờ, cuối cùng cũng trở thành quá khứ.
Lối thoát này, nàng đã tìm được rồi.
Không uổng công nàng cẩn thận tính toán trong thời gian dài như vậy.
Chỉ cần nàng đến được bến đò, lên thuyền, đổi đường mấy lần sau khi xuôi Nam, dù là người Kinh thành đuổi bắt nàng, chắc hẳn tỷ lệ thành công bắt được cũng cực nhỏ. Từ nay về sau nàng sẽ càng cẩn thận lẩn trốn hơn, lại không tùy tiện lộ mặt thật với người khác, thêm cả việc làm giả hộ tịch và lộ dẫn, ai có thể dễ dàng bắt nàng được?
Hơn nữa, nàng chẳng qua là một tội phụ, cũng không phải kẻ thù sinh tử của triều đình, sao đáng để triều đình điều động binh lực, gióng trống khua chiêng tìm nàng? Cùng lắm chỉ là lục soát vài lần trong Kinh thành, đợi một thời gian sau, chắc chắn người ở Kinh thành sẽ dần dần lãng quên "tội phụ Lâm Uyển" kia đi.
Đợi đến lúc đó, nàng đã thật sự trời cao biển rộng.
Trên người nàng cất giấu chút nữ trang, đến lúc đó nàng có thể tìm một địa phương bình dị trước, thuê một căn nhà để điều dưỡng sức khỏe. Đợi thân thể tốt lên, nàng sẽ chuẩn bị khởi hành lần thứ hai, đi đến đất Thục, dựa theo địa chỉ Xuân Hạnh cho nàng, sau đó thì...
Đột nhiên xe ngựa bất ngờ chao đảo một cái, Lâm Uyển không khống chế được nhào về phía trước, suýt chút nữa đập vào càng xe. Cũng may, nàng kịp thời bám được vào rìa thùng xe, mới miễn cưỡng không bị hất ra.
Xe ngựa sau khi có sự cố thì hoàn toàn dừng ở chỗ cũ.
Màn xe cũ kĩ lay động, có thể thấp thoáng nhìn thấy ánh sáng chói mắt bên ngoài.
Trong xe mờ tối, bốn phía yên tĩnh không một âm thanh, quỷ dị làm người ta kinh hãi.
Lúc này Lâm Uyển mơ hồ dự cảm được điều gì đó.
Đôi mắt nàng giật giật, nhìn chằm chằm vào màn xe hơi lay động, tay run run vươn ra, nhưng hồi lâu cũng không có dũng khí vén lên.
Vừa rồi, xe ngựa đột nhiên dừng mà không báo trước, tiếng hô ngắn của phu xe bên ngoài, cùng với sự tĩnh lặng quỷ dị bên ngoài xe, đều đang truyền đạt cho nàng một tín hiệu mơ hồ.
Hô hấp của nàng dồn dập, nhịp tim như nổi trống, dự cảm mãnh liệt khiến cho nàng căng thẳng và hoảng loạn đến cực điểm.
Thời gian dần dần trôi qua trong sự tĩnh lặng kỳ dị.
Ngoài xe im ắng, trong xe cũng không một âm thanh.
Cuối cùng, Lâm Uyển run tay cầm màn xe vải thô, cắn răng vén lên.
Ánh sáng gai mắt bên ngoài bất ngờ ùa vào mặt, đồng thời, nàng nhìn thấy Hắc Giáp binh như dòng nước đen đứng trước xe ngựa, nghiêm chỉnh uy nghi, vây kín chiếc xe ngựa cũ của nàng không một kẽ hở, cũng chặn kín con đường thông đến bến đò.
Sắc mặt nàng thoáng chốc bị rút cạn.
"Ngự Sử phu nhân quả là giỏi tính kế, không uổng công cô cố ý hoãn lại công vụ đến chặn ngươi."
Phía trước vang lên giọng nói không rõ tâm trạng, khiến tay chân Lâm Uyển tức khắc lạnh toát.
Ánh mắt nàng cứng đờ nhìn sang phía âm thanh, từ đôi giày kiều đầu giẫm lên bàn đạp hoàng kim, chuyển đến dây lụa trắng theo quy chế hoàng gia, tế tất [1], đai lưng da, lại nhìn lên hồng bào đoàn long đỏ thẫm, cuối cùng rơi trên khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng.
Trong đầu nàng ầm lên một tiếng, trống rỗng.
Tấn Trừ ngồi trên ngựa phía trước Hắc Giáp binh, thản nhiên ngắm nghía chiếc roi mềm trong tay, thấy nàng nhìn lại, cũng chỉ vén mắt lạnh nhạt liếc nhìn nàng, vẻ mặt không chút gợn sóng.
"Cần cô đích thân mời xuống à?"
Tấn Trừ lạnh mắt nhìn nàng, đôi mắt thanh mảnh băng giá sắc bén, không thấy nửa phần nhân từ.
Thân thể Lâm Uyển lảo đảo, phút chốc chỉ cảm thấy hai tai nổ vang, thế giới như mất hết sắc màu, đột ngột xám trắng.
Nàng trù tính mấy tháng, hoàn toàn bị hủy hoại trong chốc lát.
Hai thân binh đi đến, không nói năng gì kéo nàng xuống xe ngựa.
Lâm Uyển bị người kéo cánh tay, loạng choạng lôi đến dưới ngựa Tấn Trừ.
Tấn Trừ cầm roi nâng cằm nàng lên, trầm mắt quan sát nàng. Hắn thấy nàng mở to mắt kinh sợ nhìn hắn, không còn thấy bộ dạng điên khùng lúc trước, không khỏi cười lạnh một tiếng.
"Trói vào."
Một tiếng quát ra lệnh đầy rét lạnh, hai thân binh lập tức cầm sợi dây thừng mảnh đã chuẩn bị sẵn, đi đến trói hai tay nàng ra sau, một đầu khác thì kính cẩn đưa cho Thái tử gia.
Tấn Trừ cầm sợi dây kéo một cái, thấy nàng loạng choạng tiến lên hai bước, rồi quay đầu, kẹp bụng ngựa, cưỡi ngựa thong thả đi.
"Sau khi về nói với Lễ bộ một tiếng, loại tú bà không trông coi được người thế này, giữ bà ta lại có ích lợi gì."
Điền Hỉ vội đáp lời.
Tấn Trừ lại nói với người bên cạnh: "Quay về nhớ nhắc nhở Hộ bộ Thượng thư chỉnh đốn lại, kẻo có người to gan lớn mật, làm việc thiên tư trái pháp luật."
Mấy người bên cạnh đều là thân tín của Thái tử, nghe vậy là biết Thái tử đang nói cho ai nghe, nhưng cũng theo tình thế mà đáp ứng.
Mấy năm nay lúc theo Thái tử chinh chiến, bọn họ cũng có thể từ những cái gọi là bệnh cũ khó trừ mà chắp nối lại sự việc, chỉ là trước đó không biết rốt cuộc là ai mà thôi. Hôm nay nhìn thấy sau khi Thái tử hạ triều, triều phục cũng không kịp thay đã dẫn bọn họ đi chặn người, từ đó cũng sáng tỏ, hóa ra là Tả đô Ngự Sử phu nhân tiền triều, thiên kim Trường Bình Hầu phủ.
Hôm nay nhìn thật sự là một mỹ nhân, mặc dù chẳng biết màu da bị thứ gì đó bôi đen, nhưng dáng dấp vẫn còn đó. Ban nãy, nàng yếu ớt như cành liễu trước gió đứng dưới ngựa Thái tử gia, bị ép ngẩng mặt, mở to đôi mắt trong trẻo nhìn người kia, trong ánh mắt là vẻ phẫn nộ và bất lực, quả thực làm người ta nhìn đến đau lòng, trái tim cũng ngứa ngáy.
Lâm Uyển tái nhợt mặt bị chiếc dây thừng mảnh kéo đi về phía trước, ánh mắt rã rời, thất hồn lạc phách.
Tất cả trù tính, thất bại trong gang tấc.
Dù thế nào nàng cũng không nghĩ tới, con đường sống của nàng đứt đoạn trong tay Tấn Trừ.
_______
[1] Tế tất: chỉ một loại phục sức thời xưa dùng để che đầu gối.
!!! Chương 39, 40 được đăng trong nhóm kín. Link nhóm mình để ở hồ sơ truyenwiki1.com, cần giải pass để vào nhóm nhé.
Cảnh báo một vài chương sau th khốn họ Tấn khá chó má. Cơ mà nó sẽ bị con dix tình yêu quật sớm thôi mọi người.