Người đời sau đánh giá triều Tấn, luôn đưa ra đủ loại sắc thái.
Có người nói văn hóa triều Tấn muôn màu muôn vẻ, nó dân chủ và ý thức cởi mở làm người ta hướng tới; có người nói triều Tấn là triều đại cương thổ đất đai lớn nhất, vạn bang triều bái, hết sức hưng thịnh; cũng có người nói triều Tấn huy hoàng rực rỡ, chính trị văn hóa đạt đến đỉnh cao, các quốc gia khác lúc bấy giờ đều khó mà vươn tới.
Mà càng nhiều người lại nói đùa rằng, triều Tấn có lẽ là triều đại nhiều Hoàng đế đặc biệt nhất.
Thí dụ như Kiến Võ đế bị đội mũ xanh, còn bị con trai bóc trần trên triều đường, mất hết sạch mặt mũi; thí dụ như Kiến Nguyên đế phản lão cha, cưới quả phụ, còn mang Hoàng hậu vào triều chấp chính, cuối cùng còn tuẫn táng theo Hoàng hậu; thí dụ như Kiến Hưng đế được coi là Hoàng đế tốt, kiên quyết phát triển chức nghiệp nghiệp dư, mà chức nghiệp nghiệp dư này còn là đại phu phụ khoa làm người ta không thể tưởng tượng được; lại ví dụ như mấy đời Hoàng đế về sau, có người ưa thích làm đầu bếp, làm thợ mộc, có người hứng thú nghiên cứu thêm cánh bay lên trời thế nào, có người tâm tâm niệm niệm cầu Phật tu tiên, còn có người không yêu mỹ nữ yêu công công, triều thần tức đến nôn máu mấy lần, thực là hoang đường vô cùng, vân vân... Chuyện kỳ lạ của những hoàng đế này nói ba ngày ba đêm không hết.
Cũng có người đời sau nói, may mà có Kiến Nguyên một thời quốc lực cường thịnh, Kiến Nguyên Đế Nam chinh Bắc chiến mấy năm, hoàn toàng đánh thương gân động cốt địch Nhung xung quanh, để triều Tấn được an ổn trong vòng trăm năm. Nếu không có cơ nghiệp này, dễ là những đám bại gia tử kỳ quặc kia làm lụn bại từ lâu.
Nhưng mà nếu nói thích triều đại nào nhất, vẫn sẽ có rất nhiều người nói là triều Tấn. Bởi vì văn hóa của triều đại đó đa dạng hơn, gò bó với phái nữ ít hơn, là triều đại tươi sáng phồn vinh không một triều đại nào sánh được.