Những bước chân của Dung Âm chưa kịp đi xa, Mạc Thiệu Khiêm đã lao tới, như một con báo giương móng vuốt, anh tóm gọn lấy bả vai của Dung Âm và kéo giật lại.
_ Buông tôi ra! Anh làm tôi đau đấy!1
Dung Âm gắt lên với Thiệu Khiêm, đầu mi tâm cô cau chặt lại, gương mặt nhợt nhạt biểu lộ ra sự khó chịu. Cánh tay theo bản năng giơ lên chặn lại cơ thể cao lớn, vượt trội hơn hẳn cô kia lại. Bàn tay của anh như một gọng kìm, siết chặt lấy bả vai nhỏ bé của cô.
_ Còn sáu ngày nữa! Sáu – ngày – nữa hợp đồng giữa tôi và cô mới chấm dứt! Từ giờ cho tới lúc đó! Cho dù chỉ còn một khắc, một giây, cô vẫn là vợ tôi! Là bà Mạc! Cô biết chưa?
_ Tôi biết! Và từ lúc bắt đầu cho tới sáu ngày cuối cùng này, từng khắc, từng giây tôi đều hận anh! Tôi đều sẽ dùng nó để nguyền rủa cuộc hôn nhân địa ngục này! Anh biết chưa?
Dung Âm hét lên với anh, gương mặt gầy gầy nhợt nhạt nhưng ánh mắt lại vô cùng mạnh mẽ. Cô vung tay đẩy mạnh anh ra, mặc dù biết rằng phản ứng chẳng thể đem lại kết quả, nhưng cô vẫn cứ làm, như một sự giải thoát cho những uất ức tích tụ dồn nén….
Gương mặt của Mạc Thiệu Khiêm đanh lại, bàn tay anh lướt xuống, tóm lấy cổ tay cô, kéo giật lại.
Chiếc cặp tóc lỏng lẻo, bị tác động của anh tuột khỏi mái tóc đen dày ấy, rơi xuống đất.
Khéo môi của anh nhếch lên một nụ cười nhạt, đôi mắt không che dấu sự ngạc nhiên và thanh âm gần như giận dữ…
_ Cô làm tôi ngạc nhiên đấy! Dung Âm! Thật sự rất ngạc nhiên!
_ Còn anh thì chẳng có gì để tôi phải ngạc nhiên nữa! Anh nông cạn! Dễ đoán và cằn cỗi như một cây xương rồng ngoài sa mạc!
Thanh âm vụn vỡ của Dung Âm vang lên, và đôi mắt trong vắt của cô nhìn vào gương mặt tuấn mỹ mà lạnh lẽo ấy, với sự căm ghét không hề che dấu…!
_ Vậy sao? Thế thì chắc chắn cô sẽ đoán được tôi sẽ làm điều này với cô! Phải không?
Sau câu gằn giọng ấy, Mạc Thiệu Khiêm đột ngột kéo phắt cô vào lòng, đôi môi anh dằn xuống đôi môi màu hồng nhạt của Dung Âm, nghiến ngấu siết cô đến từng nếp gấp.
Mùi hương Cam thảo đen đặc trưng từ thứ nước hoa đàn ông ngây ngất mà Mạc Thiệu Khiếm dùng khiến cho Dung Âm nghẹt thở. Đôi môi anh siết lấy đôi môi cô, trong nụ hôn hoàn toàn trần trụi của d*c vọng….một mảnh da khô trên môi cô bị anh cắn lấy, nghiến ngấu nuốt vào trong…
Tia kinh hoàng trong mắt Dung Âm khiến Mạc Thiệu Khiêm hài lòng, sự độc chiếm dâng lên trong lòng mắt sâu hút ấy, cái cười lạnh lùng khiến người khác gợn sống lưng ấy, tất cả những sự đặc trưng ấy luôn là điểm thu hút chết người của anh…
_ Xem ra tôi đánh giá cô quá cao rồi!
Bàn tay anh lướt trên bắp đùi cô, nỗi sợ hãi dấy lên trong đôi mắt. Dung Âm vội vã khép chặt đôi chân của mình lại, thảng thốt hét lên.
_ Không! Tôi không muốn!
_ Không cần cô muốn! Tôi muốn là đủ!
Mạc Thiệu Khiêm cường hãn nói, những đầu ngón tay của anh vươn đến lớp ren mỏng trên chiếc quần l*t của cô, và kéo mạnh xuống.
_ Đồ điên loạn! Anh chỉ có thể làm điều này thôi sao? Anh chỉ biết cách làm thế này để uy hiếp một người phụ nữ hay sao?
Dung Âm toát rã mồ hôi trên gương mặt đỏ ửng. Cô níu chặt lấy bàn tay khiếm nhã của Mạc Thiệu Khiêm, thanh âm gấp gáp run lên….
_ Nếu đã biết thế rồi! Thì ngoan ngoãn phối hợp đi! Lát nữa chảy xuống nhiều nước một chút!
_ Không!
Bế bổng cô lên, Mạc Thiệu Khiêm thẳng người bước tới ghế sô pha rộng ngay chính giữa phòng khách và ném cô xuống. Ánh sáng ban ngày rõ mồn một, cùng ánh mắt tàn nhẫn đang dấy lên ham muốn rõ rệt kia làm cô run sợ…
Không!
Cô không muốn!
_ Tránh ra! Đồ điên! Mạc Thiệu Khiêm! Anh bệnh thật rồi!
_ Có lẽ thế!
Mạc Thiệu Khiêm cưỡi lên người cô, bắp đùi mạnh mẽ của anh siết lấy eo hông cô như một gọng kìm, khiến cô cứng người vì đau.
Cởi chiếc áo vest và vứt xuống sàn nhà, Mạc Thiệu Khiêm tháo ba cúc cổ, để lộ làn da trơn bóng và cơ ngực mạnh mẽ lấp ló, tiếp theo là cúc cổ tay, và anh sắn chúng lên…
Cánh tay mạnh mẽ với những đường gân khỏe khoắn đẹp mê hồn, nhưng hành động đang làm lại không hề vừa mắt như thế…
Đôi tay anh bám lấy cổ váy của Dung Âm…Ánh mắt cô dâng lên tia kinh hoàng khi Mạc Thiệu Khiêm nghiến răng xé toạc chiếc váy của cô ra làm hai nửa.
Ánh sáng ban ngày chiếu qua khung cửa rộng, và ánh sáng điện từ hàng chục ngọn đèn trong phòng chiếu rõ mồn một từng ngóc ngách trên thân thể nữ tính của cô. Xương quai xanh mảnh mai, cần cô xương xương run rẩy, và cả bầu ng*c căng mịn với một chiếc nốt ruồi nhỏ xinh ngay phía trên đầu ng*c ấy….
_ Chắc có lẽ tôi điên thật! Ngay sau khi họp xong ban quản trị, tôi lên xe và lái hàng chục cây số về nhà…chỉ để làm chuyện này với cô!
Ngón tay trỏ của Mạc Thiệu Khiêm vươn tới chiếc cà vạt và kéo lỏng nó ra. Cơ thể cao lớn ấy lập tức cúi xuống, và đôi môi nghiến ngấu siết lên đầu ng*c vươn cao của cô.
_ Á!
Dung Âm hét, đôi mắt cô hoa lên, không rõ vì thứ ánh sáng quá mức chói mắt hay vì nh*c cảm từ môi và lưỡi của anh đảo điên trên đầu ng*c mình. Đôi chân cô co chặt lên, bắp đ*i cũng siết căng lại.
Mùi Cam thảo đen làm máu trong người cô muốn nóng lên, gò má đỏ rực…Cô cắn răng lại, cố gắng sắp xếp lại đầu óc hoảng loạn mà chẳng thể làm nổi.
Ngón trỏ và ngón tay của anh khẽ khàng s* miết lên đầu ng*c bên kia, động tác không hề dịu nhẹ, và siết chặt lại khiến Dung Âm thở hắt ra vì đau đớn…Lồng ng*c nhấp nhô vì hơi thở gấp gáp của cô. Dung Âm cắn môi, ra sức lắc đầu chối bỏ…
_ Buông…ra!
_ Không tới lượt cô ý kiến! Nằm yên!
Mạc Thiệu Khiêm nói trong hơi thở gấp, khi miệng anh vẫn siết lấy ng*c cô mà không ngừng li*m m*t.
Ánh sáng mồm một rõ rệt làm cô sợ hãi. Hình ảnh anh gục đầu điên cuồng trên thân thể cô, cùng sức nặng quá mức rõ rệt ấy khiến cô sợ hãi….Anh như một tảng đá, đè nặng lên cô khiến cô ngạt thở!
_ Tại sao anh căm ghét tôi….mà lại luôn làm điều này?
Dung Âm nói trong tiếng nghẹn, khi bàn tay anh lướt xuống bắp đ*i cô và hoàn thành nốt việc dang dở khi nãy, kéo quần l*t của cô xuống…
Chiếc quần l*t bằng ren, màu đen nhỏ xinh nằm gọn trong tay anh, Mạc Thiệu Khiêm chen vào giữa hai chân cô, ánh nhìn mang đầy sự hung bạo chiếu vào cô, nụ cười mỉa mai nhen lên trên khóe môi, như thể câu hỏi của cô là sự nực cười nhất trên đời….
_ Chính vì tôi ghét cô…nên tôi mới làm nó với cô!
Bàn tay anh siết lấy đường cổ thanh mảnh của cô, gia tăng sức mạnh khiến cho cổ họng cô bị bóp chặt lại….
_ Tôi làm nó với cô! Bất cứ khi nào tôi muốn! Bất cứ khi nào tôi thích! Để cho cô nhớ một điều! Cô vĩnh viễn chính là thứ tôi mang về, và có nhiệm vụ thỏa mãn thôi! Thế thân của Lan Anh…thì chỉ có như vậy!
Những lời nói quá mức tàn nhẫn ấy, nhưng từng nhát dao khứa vào tim cô…Dung Âm tưởng chừng như trái tim mình đã nguội lạnh, không thể vì những câu nói tàn nhẫn ấy của anh mà đau thêm được nữa…nhưng cô đã nhầm!
Nước mắt uất ức chảy xuống, cô trừng mắt nhìn Mạc Thiệu Khiêm…
_ Không phục ư? Vậy thì cô si tâm vọng tưởng gì? Tưởng rằng tôi mê luyến thân thể này của cô ư?
Tiếng kéo khóa quần vang lên, Dung Âm theo bản năng nghiến chặt răng, nhắm mắt lại….Sự kinh hoàng ghê sợ dâng lên trong lồng ngực….
Đàn ông chính là như vậy! Cho dù bên ngoài họ có đạo mạo cao quý cỡ nào, khi làm chuyện này, chính là những con thú!
Biểu tình không can tâm của Dung Âm khiến Mạc Thiệu Khiêm cau mày. Anh cúi xuống, thì thầm vào tai cô…
_ Thu hồi nước mắt của cô lại! Chỗ nào cần lưu nước thì lưu nước….Nếu không….lát nữa chính cô là người phải đau đớn đấy!
Rồi chẳng hề có chút lưu tình, hay một lời hẹn trước, anh sộc tới, xuyên thẳng vào trong cô…
Bên trong chưa đủ ư*t, đau đớn và rát bỏng….bó chặt lấy Mạc Thiệu Khiêm. Dung Âm hét lên đau đớn, mái tóc rối xõa tung trên gương mặt trắng bệch của cô….
Đôi chân cô co lên run rẩy….Cũng chẳng phải lần đầu tiên, cũng chẳng phải bỡ ngỡ gì, những mỗi lần thế này…cô đều cảm thấy đau đớn!
Người đàn ông trên thân thể, như ma như quỷ, ra sức đẩy vào trong cô. Tư thế truyền thống này là tư thế mà anh thích nhất, vì nó có thể cho anh ngắm toàn bộ biểu cảm gương mặt cô mỗi lần anh tiến vào!
Anh thích nhìn thấy sự hoảng hốt vỡ vụn trong lòng mắt trong vắt ấy của cô…Thích cả việc cô run rẩy, run cả đến từng cánh môi ấy…!
Có lẽ cảm giác hận thù trong anh được thỏa mãn mỗi lần anh làm điều này với cô chăng?
_ Dừng lại…!
Dung Âm khàn giọng, gương mặt quay nghiêng về một bên để tránh đi thứ ánh sáng chói mắt, và cả gương mặt tuấn kiệt mà đáng sợ ấy….Cô thở dốc, run rẩy và nức nở…
Và trên hết….là đau đớn!
Và mặc cho đau đớn như một con thú dữ nghiến ngấu cơ thể, cô vẫn không ngừng chống cự!
Nhưng nỗi đau thể xác chẳng thể nào bằng nỗi đau tinh thần mà cô đang mang…
Và cũng biết rõ chẳng thể thay đổi gì, chống cự còn làm cho bản thân cô đau đớn hơn…nhưng Dung Âm vẫn cứ chống cự….như là một bản năng….Bản năng của người trước khi chết đuối cố gắng cùng quẫy…!
Cô cũng đang cố gắng cùng quẫy, để giữ cho mình tỉnh táo….hoặc để giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng của mình….!
Trước khi cô lại thêm một lần nữa sa đoạ vào anh…!
Trong sự cuồng quay của d*c vọng điên loạn, Dung Âm không hề biết được trong lòng mắt đen thẫm ấy in trọn hình ảnh quay cuồng của cô….!
Một điều gì đó dâng lên trong cô….dâng cao nữa….cao nữa….!
Sau đó thì…cô vỡ tung!
Rồi cô cảm thấy mình rơi tự do, rơi xuống một miệng hố sâu tăm tối không hề thấy đáy…
Chấm ánh sáng leo lắt nhỏ nhoi càng lúc càng xa rời như một ngôi sao xa xôi….
Và trước khi cô ngất lịm đi trong bủa vây bóng tối...Dung Âm cũng còn gom góp chút sức lực hiu hắt cuối cùng, để cho một dòng nước mắt nhỏ bé lăn xuống….
****