_ GỌI CẤP CỨU! GỌI CẤP CỨU ĐI! KHỤ KHỤ KHỤ!
Lưu Kiến Hào hoảng loạn đứng mạnh bật dậy, hai bàn tay tóm chặt lấy cổ họng tưởng như đang tắc nghẹt lại. Chiếc ghế sau lưng hắn đổ rập xuống sàn gỗ tạo ra một âm thanh náo động.
_ CÓ CHUYỆN GÌ THẾ Ạ?
Nữ thư ký cùng hai vệ sĩ luôn túc trực ngoài văn phòng của Mạc Thiệu Khiêm hoảng hốt chạy ùa vào. Kinh hãi nhìn Lưu Kiến Hào ôm chặt lấy cổ họng, mặt đỏ lưng lên vào m* bàn tay của hắn nổi gân xanh tím lên như thể đang tự bóp cổ mình, khò khè thở gấp…
_ Gọi…gọi cấp…cấp cứu….
Thanh âm tắc nghẹn nơi cổ họng, sải chân hắn xoài thẳng ra sàn nhà như sắp chết, Lưu Kiến Hào hướng về phía cô thư ký, khò khè thở như sắp hấp hối đến nơi…
_ Thưa ngài…ngài không sao chứ ạ? Mau! Đi gọi cấp cứu đi!
Cô thư ký vội vã ngồi xuống, bàn tay kéo hai cổ tay đang tóm chặt lấy cổ họng của Lưu Kiến Hào ra. Hai người vệ sĩ cũng cuống quýt cả tay chân, vội vã rút điện thoại gọi cấp cứu…thì đột nhiên thanh âm trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm vang lên, tách biệt hoàn toàn với không khí náo loạn lúc này.
_ Không phải gọi đâu! Cậu ta không chết được đâu!
Bước chân thong thả tiến đến phía Lưu Kiến Hào, Mạc Thiệu Khiêm cúi người xuống, dùng ánh mắt phán xét nhìn người vừa giãy dụa trước mặt.
_ Trong bánh không có lạc đâu! Chẳng ai trả cat-xe nên khỏi phải diễn đi!
Cơn hoảng loạn trôi tuột đi tới tận đâu, lúc này Lưu Kiến Hào mới cảm nhận được hơi thở nãy giờ vẫn bình thường của mình. Gương mặt của Lưu Kiến Hào chuyển từ xanh lét sang trắng bệch, rồi đỏ lựng lên…
Bàn tay hắn buông khỏi cổ họng mình, đứng phắt dậy…
_ NÀY TÊN HỌ MẠC KIA! CẬU CÓ BIẾT CẬU SUÝT LÀM CHO MÌNH ĐỨNG TIM KHÔNG HẢ?
Mạc Thiệu Khiêm ra hiệu cho nữ thư ký và hai vệ sĩ đang chửng hửng giữa phòng ra ngoài, còn không quên mỉa mai lên tiếng…
_ Mang cho ngài Lưu đây một ly trà bát bảo để ngài uống cho thông họng.
_ Không cần! Cái tên chết tiệt nhà cậu!
Lưu Kiến Hào sấn tới phía Mạc Thiệu Khiêm, làm cho người vệ sĩ đang lúi húi dựng chiếc ghế bị hắn xô ngã kia cuống cuồng chạy tới, lại bị Mạc Thiệu Khiêm ngăn lại…
_ Không sao đâu! Cứ ra ngoài đi!
Ánh nhìn của anh nhìn gương mặt đang đỏ lên vì ngượng của Lưu Kiến Hào, lạnh giọng nói.
_ Ai nói cậu ăn bánh của mình khi chưa được phép!
_ Có mỗi cái bánh thôi mà cậu dọa mình muốn đứng tim! Cậu biết mình bị dị ứng với lạc, một lần ăn nhầm kẹo nhân lạc mà mình đi cấp cứu mất 2 tuần mới thở lại mà không cần máy trợ oxi còn gì….
Lưu Kiến Hào ngồi phịch xuống ghế, ngón tay cởi bỏ cúc cổ, lấy khăn tay trong túi áo lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán…
_ Muốn giết cậu đúng là quá đơn giản, chẳng cần súng ống dao gươm làm gì cho mất công, cứ cho ăn một thanh Sneaker nhân lạc là xong.
_ Có mỗi một cái bánh, cậu trở nên hẹp hòi như thế từ bao giờ vậy?
Lưu Kiến Hào bất mãn gắt lên, rõ ràng vẫn còn để bụng trò đùa tai quái của Mạc Thiệu Khiêm…Tự dưng khiến hắn lăn đùng ngã ngửa ra ôm lấy cổ họng thở khò khà khò khè như một con khỉ đột bị suyễn, đúng là không biết giấu mặt vào đâu.
_ Đây là loại bánh mà Lan Anh vì mình thích mà cố ăn…
Mạc Thiệu Khiêm trầm giọng nói, ánh mắt sâu thẳm u buồn hoang hoải, khiến cho Lưu Kiến Hào cũng cảm thấy dư vị ngọt ngào của miếng bánh trở nên đắng nghét…
Đúng là cho dù không có lạc, cũng vẫn là có thâm tình – còn độc hơn cả thạch tín!
Đáng lẽ ra không nên ăn!
_ Thế….bánh là ai mang đến cho cậu? Chú Mộ à? Hay là cậu tự tới lấy thế?
Lưu Kiến Hào lến tiếng hỏi, rõ ràng là muốn đánh trống lảng bẻ câu chuyện sang hướng khác để thoát khỏi cái không khí u uẩn này…
_ Là Mộ phu nhân!
_ Mộ phu nhân….?
Lưu Kiến Hào ngạc nhiên hỏi lại, Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng gật đầu…
_ Hôm qua là ngày giỗ đầu của Lan Anh, nhưng mình có chút chuyện nên không ăn cơm được. Hôm nay bà ấy mang bánh tới…
_ Đích thân mang bánh tới, mà lại là loại bánh mà Lan Anh vì cậu thích mà tập ăn, mà hình như theo mình nhớ còn cách đây mấy ngày nữa là ngày cậu sẽ ly hôn đúng không?
Mạc Thiệu Khiêm gật đầu, lập tức nghe thấy tiếng hít vào rõ rệt của Lưu Kiến Hào, ánh mắt hắn nheo nheo lại, thẳng thứng lên tiếng…
_ Bà Mộ phu nhân này….ý tứ có phải cũng quá rõ ràng rồi không?
Mạc Thiệu Khiêm chỉ cười không nói, ánh mắt hướng về phía hộp bánh nằm im lìm, cơ thể cao lớn của anh chậm chầm tiến tới, nhấc hộp bánh lên…
Một tấm thiệp ố màu, có vẻ đã cũ rơi xuống, nằm lặng lẽ trên vải bọc, ngay dưới đáy hộp. Nếu như Mạc Thiệu Khiêm không nhấc lên, thì hoàn toàn không nhận ra sự xuất hiện của nó….
Lưu Kiến Hào nhấc tấm thiệp lên, đưa cho Mạc Thiệu Khiêm…
Mảnh giấy màu xanh nhạt, đã ố vàng, có vẻ như được viết từ rất lâu rồi…
Mạc Thiệu Khiêm chầm chậm mở tấm thiệp ra, bên trong là nét chữ gầy gầy thanh mảnh mà anh tưởng như chẳng bao giờ còn được nhìn thấy nữa…
“Dành cho tình yêu suốt đời của em…”
Nét chữ nghiêng nghiêng, mảnh mai với những nét hất uyển chuyển hơi xô nghiêng lên trên, thể hiện tâm trạng người khi viết dòng chữ này đang rất vui…
Ánh nhìn sâu thẳm ủa Mạc Thiệu Khiêm như ghim chặt vào tấm thiệt trong tay. Một khoảng lặng xen vào giữa, không lời và u uẩn…
Một tia chua xót nhung nhớ ẩn ẩn hiện hiện trong lòng mắt đen thẫm ấy…
_ Là thiệp của Lan Anh à?
Lưu Kiến Hào nhẹ giọng hỏi, Mạc Thiệu Khiêm gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi tấm thiệp trong tay…
_ Cô ấy viết gửi cho cậu à? Dịp nào thế?
_ Mình không biết nữa….trên này không ghi gì cả!
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng trả lời, những ngón tay gầy gầy thuôn dài của anh gấp nhẹ tấm thiệp lại, đầu ngón cái khẽ vuốt ve mảnh giấy ram ráp, gương mặt trầm ngâm ưu tư…
_ Ngày trước ai cũng nghĩ cậu lãnh khốc không động nữ sắc, hóa ra lại là một kẻ nặng tình!
_ Ai nói mình mắc nợ cô ấy cơ chứ….
Mạc Thiệu Khiêm trầm giọng nói, đột ngột thanh âm xa gần của Lưu Kiến Hào vang lên…
_ Vậy cảm xúc trong cậu với Lan Anh rút cuộc là yêu? Hay là mắc nợ?
Câu hỏi đột ngột của Kiến Hào khiến lòng mắt của Mạc Thiệu Khiêm lập tức hướng về phía anh, đối diện với ánh nhìn tinh anh sắc sảo như muốn dò thấu nội tâm của anh ấy ấy, ấn đường của Mạc Thiệu Khiêm cau chặt lại, thanh âm khô khốc vang lên, có chút bất mãn…
_ Ngài Lưu! Ngài nghĩ tôi ấu trĩ tới mức không phân biệt được đâu là yêu? Đâu là hàm ơn sao?
_ Mình hoàn toàn không dám nghi ngờ người có IQ trên 200 nhưng EQ lại dưới mức trung bình như cậu sẽ phán đoán sai đâu!
Lưu Kiến Hào giơ hai tay lên, mỉa mai lên tiếng, gương mặt tỉnh bơ khiến Mạc Thiệu Khiêm nghiến chặt răng lại…
_ Vậy….cô vợ trên danh nghĩ kia của cậu thì sao?
_ Nhắc tới cô ta làm gì?
Gương mặt của Mạc Thiệu Khiêm lập tức trở nên giận dữ, ánh nhìn chẳng chút thiện cảm hướng ra phía cửa sổ, thẳng thừng hỏi một cách khó chịu.
_ Cô ta cho dù thế nào thì bây giờ vẫn đang là bà Mạc! Mình là bạn của cậu, chẳng lẽ không thể hỏi thăm phu nhân nhà cậu sao?
_ Rút cuộc là cậu đang muốn hỏi gì đây?
Đầu lông mày của Lưu Kiến Hào khẽ nhướn nhẹ lên khi thấy Mạc Thiệu Khiêm đột nhiên trở nên khó chịu, nụ cười nửa miệng khẽ hiện lên trên khóe môi của hắn…
_ À…mình chỉ muốn nhắc lại là…Cách đây một năm trước ngày cưới cô ấy, có người nào đó dương dương tự đắc, tràn đầy tự tin khí thế ngút trời nói với mình sẽ khiến cô ta yêu hắn, rồi sau đó đá cô ta ra khỏi cửa, để cô ta biết thế nào là đau đớn quằn quại, giờ mình chỉ muốn hỏi thăm xem, kế sách ấy đã phát huy tác dụng hoàn hảo tới mức nào rồi….
Ánh nhìn sắc sảo của Lưu Kiến Hào hướng về gương mặt lãnh khốc của Mạc Thiệu Khiêm, giọng điệu mỉa mai giờ như ngây thơ ngạc nhiên vang lên càng làm cho tâm trạng của Mạc Thiệu Khiêm rơi xuống đáy của sự tồi tệ…
_ Trời đất…chẳng lẽ sống với nhau suốt gần một năm nay, mà cô ta hoàn toàn không hề bị sức quyến rũ của Ngài Mạc đây tác động một chút gì sao? Thế này thì không phải chính là….Bất khả tư nghị* sao?
( Bất khả tư nghị - Không thể tin được).
****
Like và Vote cho Kỳ Kỳ để mình có động lực ra chap mỗi ngày nha
Follow Tài khoản của Kỳ Kỳ nhé. Cám ơn cả nhà nhiều lắm ❤️