Cổ họng bị bóp chặt, giọng nói của Feston khàn khàn mà gian nan, Phong Triển Nặc buông tay ra, nhìn hắn một lúc lâu rồi bỗng nhiên hôn thật mạnh, Feston cũng thả lỏng bàn tay đang kiềm chế sau gáy của Phong Triển Nặc, ấn sát đầu của đối phương vào mình để làm sâu sắc nụ hôn.
Giữa bọn họ rất ít khi nói lời yêu thương ngọt ngào, bọn họ có khuynh hướng dùng hành động để chứng tỏ, điều này cũng khiến cho mỗi một lần mở miệng đều có trọng lượng hơn so với bình thường rất nhiều.
Bất cứ giả thiết nào đều trở nên vô nghĩa vào lúc này, nếu hắn không phải là Feston Kada thì còn có thể là ai?
Hơi thở kịch liệt mà quen thuộc gợi dậy tất cả ký ức, nụ hôn kịch liệt giống như muốn đốt cháy tất cả, mọi thứ ở xung quanh đều sôi trào trong suy nghĩ.
Nếu anh ấy không phải là Feston Kada, nếu cậu ấy không phải là Phong Triển Nặc thì có lẽ bọn họ căn bản sẽ không gặp nhau.
Buông tay ra, Phong Triển Nặc bỗng nhiên lui về sau một chút rồi thở hổn hển, “Tôi tự hỏi chính mình, giết Christopher Kada thì có gì hay ho?”
“Đáp án thế nào?” Đã lựa chọn rõ ràng, Feston kề sát vào trán của Phong Triển Nặc.
“Anh nói anh sẽ không buông tay, nhưng chuyện này thật sự giống như một bụi gai, chúng ta đều bị nó tra tấn, chúng ta sẽ đau đớn, chỉ cần tình yêu là đủ rồi, tôi không muốn gánh thêm một phần hận trên lưng nữa.”
Hắn hít vào một hơi thật sâu, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói, “Hơn nữa tôi cũng đã bắt cóc anh ra khỏi FBI, đến lúc này mà lại buông tay thì…”
“Cậu sẽ cam tâm hay sao?” Ngón tay của Feston vuốt ve sau gáy của Phong Triển Nặc.
“Rất khó.” Làm sao có thể cam tâm được chứ, buông tay như vậy hay sao?
Ánh mặt trời chiếu xuống mái tóc của hắn, lấp lánh màu vàng nhạt, hắn như cười như không mà nhếch môi, “Tôi để cho ông ấy sống, nhưng cha nợ thì con phải trả, anh phải bồi thường cho tôi bằng cả đời của anh, Feston.”
Ánh mắt của Feston sáng như đuốc, “Nói cho cậu biết, tôi sẽ không để cho cậu có cơ hội hối hận đâu.”
“Chẳng qua chỉ là một chút chuyện xưa mà thôi.” Ngẩng đầu, ánh nắng ấm áp chiếu xuống mặt của Phong Triển Nặc, “Vết thương trên người của tôi đã khỏi hẳn, tôi không muốn nhìn lại quá khứ, anh có nhớ hay không, tôi từng nói tôi đã quên rất nhiều chuyện.”
Mặc kệ đã trải qua chuyện gì, lĩnh hội chuyện gì, sợ hãi chuyện gì, hết thảy những vết sẹo trên người cho đến ngày hôm nay chỉ đổi lại một câu đã quên, cho dù là quên thật hay là bản tính thoải mái hào phóng thì U Linh Ian vẫn là người chỉ biết nhìn về tương lai.
Mơ hồ còn nhớ rõ lúc trước hắn nói đến điều tốt đẹp của một sát thủ với giọng điệu thản nhiên, đó chính là hắn, hắn chưa bao giờ thay đổi.
Sau lưng là tòa nhà tráng lệ xa hoa, là nơi bắt nguồn của tập đoàn Kada, Feston đứng ở nơi đó mỉm cười nhìn hắn, nụ cười thâm thúy giống như có thể hấp thu tất cả sức nóng của ánh mặt trời, đôi mắt màu xám tro cũng lấp lánh ánh kim nhàn nhạt. fynnz.wordpress.com
Hắn vươn tay về phía Phong Triển Nặc, “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Phong Triển Nặc nhìn Feston trong chốc lát, bước chân chậm rãi tiến lên, Washinton, bầu trời trong xanh, nhưng nơi này không phải là chỗ của bọn họ.
Buổi trưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ vào tòa nhà cũ kỹ của dòng họ Kada, một đám người đứng bên cửa sổ, trong tầm mắt là hai người trẻ tuổi sóng vai đi xa, bàn tay cầm súng đang nắm lấy tay của Feston, hai thân ảnh đi song song đều không hề quay đầu lại.
Phong Triển Nặc cười khẽ, nheo mắt lại một cách xảo quyệt, “Bắc cóc anh là cách tốt nhất để trả thù ngài Kada kia, anh nghĩ là tôi còn cần làm cái gì nữa hay sao?”
“Dường như tôi phải nói xin lỗi với cậu, còn có cám ơn nữa, nhưng mà tôi vẫn không muốn nói mấy từ này.” Bàn tay của Feston vẫn nắm chặt tay của Phong Triển Nặc, hắn hôn lên ngón tay của đối phương, “Tôi nói rồi, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau, tôi nghĩ là tôi đã nói đúng.”
“Nghe như thể đã được định trước?” Phong Triển Nặc không cho là đúng, hắn hừ cười, “Được rồi, trước tiên để cho tôi đi xem cái tên kia đã, hy vọng là anh ấy đừng chết quá sớm.”
Bob vẫn còn ở trong bệnh viện, bị Rắn mối bắn trúng, ắt hẳn là hiện tại đã được phẫu thuật xong, cho dù ngoài miệng Phong Triển Nặc nói lời cay nghiệt nhưng dù sao Bob cũng là Bob, cho dù hết thảy những gì Bob đã làm chỉ để cầu xin sự tha thứ của hắn nhưng cũng không thể che giấu sự thật là Bob đã từng giúp hắn rất nhiều.
“Tôi là người ân oán rất rõ ràng.” Giống như để giải thích cho hành vi của mình, Phong Triển Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, Feston ôm lấy bờ vai của hắn, làm cho hắn dựa vào người của mình, “Cậu mệt mỏi rồi.”
Tinh thần mệt mỏi sẽ nghiêm trọng hơn so với thân thể, Phong Triển Nặc nhắm mắt lại, “Khi nào đến thì gọi tôi.”
Xe chạy bon bon trên đường, khi Feston nghĩ rằng Phong Triển Nặc đã ngủ thì người đang dựa vào vai hắn bỗng nhiên lạnh lùng nói, “Kỳ thật tôi không hận cha của anh như anh đã nghĩ, tổ chức quả thật đã bắt tôi trải qua không ít cực khổ, nhưng cũng đã dạy tôi rất nhiều điều…”
Hắn ngẩng đầu lên, môi chạm vào vành tai của Feston, hơi thở ấm áp khẽ lướt qua, tựa như đang khiêu khích, “Nhất là gặp được một đối thủ như anh.”
Khi hắn quyết định tha cho Christopher Kada thì hết thảy đều trôi qua, nhưng đối với Feston mà nói thì chuyện này vẫn canh cánh trong lòng.
“Cậu đang an ủi tôi à?” Feston nhìn xuống, nắm lấy cằm của Phong Triển Nặc, chạm vào bờ môi của người này, nhẹ nhàng cọ sát, “Chúng ta hãy quên nó đi, đừng động vào nó nữa, tôi chỉ muốn cậu của hiện tại và tương lai.”
Môi kề môi, lời nói mơ hồ lại tràn ngập sức hút, Feston liếm khóe môi của Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc cắn đầu lưỡi của hắn rồi lại buông ra.
“Ý kiến hay.” Không để ý đây là xe taxi, hắn ôm lấy đầu của Feston, không có gì quan trọng hơn người bên cạnh, loại cảm giác này càng mãnh liệt hơn sau khi biết được hết thảy sự thật, đối với Phong Triển Nặc mà nói thì là như thế, đối với Feston cũng vậy.
Khi đến bệnh viện, không để ý đến vẻ mặt của tài xế, Feston thản nhiên thanh toán tiền, chỉnh lại chiếc áo khoác đã bị xộc xệch sau nụ hôn nồng nhiệt, Phong Triển Nặc xuống xe trước để đi hỏi y tá, giống như hoàn toàn không ý thức được bộ dáng với áo sơ mi rộng mở cùng mái tóc rối bù sẽ tạo thành ảnh hưởng gì đối với nữ y tá.
Sau khi nữ y tá kiểm tra hồ sơ một cách bất an trong vòng vài phút thì rốt cục hắn cũng có được câu trả lời, bệnh nhân tỉnh lại sau ca phẫu thuật không lâu, bị cảnh sát quản chế, không ai được gặp anh ta.
“Xảy ra chuyện gì?” Feston đi đến, Phong Triển Nặc cũng cảm thấy khó hiểu, “Sau khi Bob gọi điện thoại không bao lâu thì cảnh sát đã đến đây, hiện tại anh ấy là kẻ bị tình nghi trong vụ trọng án.”
“Bạch quỷ quen biết Bob, bọn họ từng là cộng sự, anh ấy sợ Bạch quỷ nói về quá khứ, cái tên Bạch quỷ kia thích tra tấn người khác nên sẽ rất vui mà làm như vậy, hắn sẽ khoe ra năm đó hắn đã dạy mấy đứa trẻ ở cô nhi viện như thế nào ngay trước mặt mấy người.” Một giọng nói bỗng nhiên cất lên từ trong góc, đó là Rắn mối.
Là Rắn mối ra tay bắn Bob, hắn lại xuất hiện ở trong này, dường như còn có chuyện gì đó mà Feston và Phong Triển Nặc vẫn chưa biết.
“Chuyện mà Bob sợ rốt cục đã xảy ra, không phải là Bạch quỷ làm lộ chân tướng, là chính Bob tự mình nói ra hết thảy, trước khi anh ấy bị quản chế thì có gặp tôi một lúc, là anh ấy tìm đến tôi.” Rắn mối giải thích với bọn họ.
“Anh ấy muốn tôi chuyển lời cho hai người, anh ấy tự thú.” Khi nghe thấy những lời này của Rắn mối thì Phong Triển Nặc và Feston đều cảm thấy nao nao.
“Sau này anh ấy chính là hung thủ mà FBI và CIA đều phải bắt, người phụ nữ tên Wendy, còn có mấy cái xác trong nhà bà ấy, bao gồm cả cái chết của đặc công CIA, anh ấy chính là hung thủ của tất cả các vụ án.” Nhìn phòng bệnh ở cuối hành lang, Rắn mối thản nhiên nói.
Phong Triển Nặc mở to mắt, không có từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình của hắn ngay giờ phút này, tình cảm của hắn đối với Bob rất phức tạp, Bob là người bạn đáng tin cậy của hắn, nhưng cuối cùng lại phát hiện cũng chính là Bob đã đưa hắn vào con đường âm u này. fynnz810
Mà hiện tại Bob tự thú, Bob lựa chọn thay thế hắn, kết thúc cuộc truy bắt của CIA và FBI.
Feston nhìn Rắn mối, “Anh ấy tìm cậu là vì cậu đã cố ý không bắn trúng tim của anh ấy.” Là người đứng nhìn phát súng đó, Feston biết rõ thực lực của Rắn mối, huống hồ gì Bob là người bị bắn nên tất nhiên Bob càng biết rõ hơn.
Khi hắn nói như vậy thì Rắn mối lại hừ lạnh một tiếng, “Tôi nói xong rồi, tôi đi đây.”
Phong Triển Nặc và Feston đều không ngăn cản, chuyện Bob nhận tội thay vẫn làm người ta bị chấn động như trước, Rắn mối đi vài bước thì lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy hai người ngồi đối diện nhau trong hành lang, hắn lại hừ lạnh một tiếng, vĩnh viễn sẽ không thừa nhận chính mình từng có cảm giác khát vọng được tiếp cận và hiểu biết một người, mặc kệ loại cảm giác này có nghĩa là gì.
Hắn chỉ có thể tin tưởng vào súng ống và đạn dược mà thôi, sờ lên thứ kim loại lạnh lẽo trên thắt lưng, Rắn mối biến mất trong đám người.
“Cho dù Bob tự thú thì CIA và FBI vẫn biết rõ ai mới là hung thủ chân chính.” Đứng trong hành lang, Phong Triển Nặc siết chặt nắm đấm, tầm mắt nhìn vào phòng bệnh của Bob, Bob đang đứng trước cửa, còn có năm tên cảnh sát đứng canh gác.
Bob nhìn hắn từ xa xa, dường như hoàn toàn không e ngại sự thật là mình sắp bị bỏ tù, còn mỉm cười đối với hắn, con sâu rượu kia cười một cách khôn khéo nhưng trong nụ cười lại hàm chứa vài phần phiền muộn và cảm khái.
Hết thảy chân tướng đều đã rõ ràng, đây là chuyện duy nhất mà Bob có thể làm được.
Bob chỉ xuất hiện một chút thì liền bị dẫn về phòng, căn cứ theo tội danh của hắn thì toàn bộ hành trình của hắn đều bị giám sát chặt chẽ, Phong Triển Nặc lẳng lặng đứng tại chỗ, “Anh ấy muốn lợi dụng tôi để thoát tội, anh ấy cho rằng như vậy có thể bù lại lỗi lầm của mình.”
“Vì sao không làm theo ý của anh ấy, nếu có thể làm cho anh ấy cảm thấy thanh thản.” Lệnh truy nã của CIA và FBI cũng không phải là vấn đề quá lớn đối với bọn họ, chỉ cần rời khỏi Mỹ, bọn họ có thể đi đến bất kỳ nơi nào, Bob không phải là không biết nhưng hắn vẫn lựa chọn con đường này.
“Chẳng qua chỉ làm cho anh ấy cảm thấy thanh thản mà thôi!” Phong Triển Nặc lắc đầu, không muốn nhận hảo ý của Bob, Feston vỗ nhẹ vào vai của hắn, “Đi ra ngoài trước rồi nói sau.”
Bob biết Ian sẽ chấp nhận, Ian luôn làm ra quyết định chính xác, xưa nay vẫn vậy.
Ra khỏi bệnh viện, Phong Triển Nặc cũng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, khi bọn họ quay về thì hắn cười khẽ rồi thở dài một tiếng, “Tôi đã từng nghĩ tại sao lại không cơ chứ, tôi sẽ đi gặp CIA, nói cho bọn họ biết từ nay về sau sẽ không còn U Linh nữa.”
Nếu U Linh không tồn tại thì sẽ không uy hiếp đến lợi ích cá nhân và quốc gia, CIA cũng sẽ không mất thời gian để đi lùng bắt cho bằng được hung thủ, tổ chức tình báo quốc tế Hecate đã đủ để làm cho bọn họ đau đầu rồi.
Cho nên rốt cục bọn họ vẫn tiếp nhận hảo ý của Bob.
Đây không phải vì chính mình mà ở một mức độ nào đó là vì Bob, mặc dù Phong Triển Nặc không nói rõ nguyên nhân mà hắn chấp nhận, cho dù đối với U Linh như hắn thì trốn thoát và truy bắt cũng không phải khó khăn như vậy.
Còn về phía tập đoàn Kada, Feston đã bán hết cổ phần, cũng tỏ vẻ vứt bỏ quyền thừa kế, Christopher Kada muốn làm một chút gì đó, ông ấy gửi cho hắn một quyển danh mục, bên trong ghi lại tên của Phong Triển Nặc khi ở cô nhi viện, Ian Noy, cũng có rất nhiều ghi chép về các cô nhi khác.
Nghe nói bản gốc đã bị thiêu rụi, lúc trước Christopher muốn thiêu rụi tất cả chứng cứ, nhưng chuyện đã đến lúc này thì tựa hồ không cần phải giấu diếm nữa, dựa vào một ít trí nhớ nhỏ nhặt để ghi chép lại, ông ấy tổng hợp toàn bộ tư liệu với nhau rồi gửi cho Feston.
“Không cần phải xem mấy thứ này.” Không ngờ là lúc Feston đang nghiên cứu tư liệu thì Phong Triển Nặc lại giật lấy, lật xem vài tờ rồi trầm mặc trong chốc lát, sau đó châm lửa thiêu rụi.
“Cậu không muốn biết thân thế của mình hay sao?” Nhìn tro tàn rơi xuống đất, Phong Triển Nặc nghe thấy câu hỏi của Feston, hắn hơi nhún vai, “Biết thì thế nào, không biết thì thế nào, tôi vẫn là tôi.”
“Tôi là Phong Triển Nặc, tôi biết tôi là ai, cũng biết tôi muốn cái gì.” Đi chân không trên sàn, hắn dựa vào người của Feston, thản nhiên hôn lên cổ của Feston, “Tôi chỉ muốn anh thôi.”
“Vậy thì đi tìm tương lai thuộc về chúng ta.” Feston ôm Phong Triển Nặc, trong nụ cười kia có rất nhiều hàm nghĩa.
Vài ngày sau tại sân bayChicago, mang theo hành lý, người đàn ông bước đi ung dung, đeo mắt kính mát, tác phong nhanh nhẹn xuất hiện trong đám người.
Dường như hắn đang đợi ai đó, nhưng không nhìn đồng hồ mà chỉ nhàn nhã lật bản đồ, tùy ý nhìn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể đi lên máy bay, gọi một ly rượu Whisky ở trên đó.
Ở bất cứ nơi nào thì người xuất sắc luôn là tiêu điểm chú ý, khi mọi người đang suy đoán trong chốc lát nữa sẽ có một người đẹp rạng ngời chói lóa xuất hiện thì bỗng nhiên có một thân ảnh cao ngất đi đến, khuôn mặt trầm ổn mà kiên nghị, dường như có một loại cảm giác uy nghiêm đặc biệt, điển trai và rất quyết đoán.
Hắn cầm hai ly cà phê trong tay, khi bọn họ khẽ hôn môi thì xung quanh dường như đang vang lên vô số tiếng than tan nát cõi lòng.
“Của cậu đây.” Đưa ly cà phê Ireland bỏ thêm rượu cho Phong Triển Nặc, Feston vừa rồi đi nghe điện thoại, “Jonathan đã từ chức, cậu ấy nói đã tìm được người tiếp nhận chức vụ đó, nghe nói còn rất trẻ, vừa mới gia nhập đội cảnh sát, còn cần thời gian để tôi luyện, nhưng rất có tiềm lực, đáng giá để xem xét.”
“Thế à?” Thuận miệng trả lời, Phong Triển Nặc hớp một ngụm cà phê, vừa cười vừa hỏi, “Có nghĩ đến nơi nào muốn đi hay chưa?”
“Núi Thụy Sĩ, bãi biển Hawaii, tùy cậu.” Feston nhướng mày, khi hắn mỉm cười thì Phong Triển Nặc liền nhớ lại những nơi mà mình đã từng nhắc đến, “Đừng quên, còn có Venice, Barcelona, Postsdam, Vienna…”
“Đúng vậy, còn có Venice, Barcelona, Postsdam, Vienna.” Cầm lấy hành lý, Feston vươn tay ra phía sau, gần đây hành động này dường như đã trở thành thói quen của hắn.
Phong Triển Nặc nhướng mày, “Sợ tôi chạy trốn à?” Hắn nắm lấy tay của Feston, “Vậy thì anh nhớ là đừng buông tay.”
“Vĩnh viễn sẽ không.” Mười ngón tay đan vào nhau, Feston quay đầu lại, ánh mắt thâm thúy kia….Chết tiệt! Phong Triển Nặc liền dừng bước.
Trong sân bay người đến kẻ đi, có hai người dừng chân, cùng trao nhau nụ hôn, giống như đem toàn bộ thế giới đều vứt qua sau đầu.
………
P/S: *tung hoa* tiếp tục xách dép qua Phiên Ngoại nào ^o^, xem cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào của 2 anh ở Phiên Ngoại nha, 9 cái phiên ngoại tổng cộng, nói về cuộc sống sau này của 2 anh, về Nile, về JoHa, về Bob , tất cả sẽ được kết thúc trọn vẹn.
– Hoàn chính văn-