Nếu bạn có một ông chồng rất xấu bụng, liệu có đau khổ không? Cố Tịch do dự ba giây, cũng tạm, không đến nỗi.
Nếu bạn còn có một đứa con trai nhỏ xấu bụng, liệu có đau khổ hơn không? Cố Tịch lần này do dự lâu hơn, ừm… cũng… tạm. (Rõ ràng câu này rất miễn cưỡng, nhưng nếu cô đã nói rồi thì chúng ta có quyền xem như cô nói thật.)
Nhưng, nếu bạn còn có một đứa con gái còn xấu bụng hơn thằng con trai, lẽ nào thật sự không đau khổ? Cố Tiểu Tịch lần này hoàn toàn không do dự nữa, rất đau khổ!!!
Cố Tiểu Tịch nhìn đứa bé, con gái Duyên Duyên, nửa mơ nửa tỉnh nằm bên giường, con trai Lương Tử vẻ mặt chăm chú đùa giỡn với mái tóc của cô bé. Cô rất lo lắng, muốn đến ngăn con trai.
Lương Tử đã quay mặt lại nhìn cô, vẻ suy nghĩ, “Đầu em gái hình như không linh hoạt”.
Cố Tiểu Tịch khựng lại, thằng bé còn muốn linh hoạt thế nào?
Lương Tử quay đi, tiếp tục hất tóc qua lại, lẩm bẩm, “Đầu Hoa Hoa linh hoạt hơn”.
…
Cố Tiểu Tịch bắt đầu toát mồ hôi, Hoa Hoa là con chó nhà hàng xóm, một con chó Bắc Kinh trắng muốt. Hoa Hoa đã bị Lương Tử đùa nghịch tới độ hễ thấy thằng bé là nó quay đầu lủi đi. (Xin chú ý, không phải chạy, không phải trốn, mà là lủi đi với tốc độ nhanh nhất.)
Cố Tiểu Tịch hít một hơi thật sâu, cố nở nụ cười, dạy con thì nhất định phải nhẫn nại, mình rất nhẫn nại. Từ khi làm mẹ, đây là câu mỗi ngày cô nhắc nhiều nhất để tự thôi miên mình.
“Lương Tử, em gái còn nhỏ, không thể đẩy đầu em qua lại như vậy được, sẽ choáng đấy, biết chưa?” Cố Tiểu Tịch bước tới, trước khi con trai lại ra tay, cô nhanh chóng bế con gái vào lòng. Duyên Duyên thật lợi hại, bị đẩy đầu qua lại như vậy mà vẫn ngủ ngon lành.
“Lương Tử, lại bắt nạt em gái à?”, giọng Vi Đào từ bên ngoài vọng vào.
Lương Tử thấy bố xuất hiện, lập tức nở nụ cười nịnh nọt. “Mẹ nói em gái ngủ quá lâu, bảo con gọi em dậy, con đang giúp mẹ mà”, giọng nói non nớt tỏ ra vô cùng ngây thơ.
Híc… Cố Tiểu Tịch thấy ngực nặng trĩu, thằng bé này… giống ai nhỉ? Cô nhìn Vi Đào, nở nụ cười thấu hiểu, con trai không giống bố thì giống ai. Vi Đào ngoắc tay với Lương Tử, cậu bé cười hì hì bước lại. Anh bế bổng nó lên, nhìn cô đang bế con gái, “Thế sao em gái còn chưa thức?”.
Lương Tử không ngờ bố đột nhiên hỏi vậy, nghĩ ngợi, “Để con thử lại”, vừa nói vừa định giơ tay về phía Duyên Duyên.
Cố Tịch vội bế con gái tránh xa, trừng mắt nhìn Vi Đào, anh nhướng môi, “Em gái vốn sắp thức rồi, bị con lắc mạnh quá lại ngất đi đấy”.
Bàn tay Lương Tử khựng giữa không trung, nghi ngại nhìn bố mẹ. Em gái vẫn nằm trong lòng mẹ ngủ ngon, bàn tay nhỏ đã tự động đút vào miệng mút.
Vi Đào bắt đầu dạy con trai bằng thực tế, đẩy đẩu con trai qua lại. Không đến nửa phút, Lương Tử đã choáng váng.
Cố Tịch quát khẽ, “Vi Dào”.
Vi Đào nheo mắt nhìn mặt con trai đã xuất hiện vẻ sợ hãi, hài lòng ngừng tay, “Lần sau không được đẩy em gái nữa, muốn thì đẩy Hoa Hoa ấy”. Lương Tử dưới ánh mắt áp bức của bố, len lén gật đầu.
Cố Tịch dở khóc dở cười nhìn hai bố con, Hoa Hoa cũng không được đẩy đầu linh tinh chứ.
“Ưm…”, Duyên Duyên đã tỉnh, Cố Tịch vội mỉm cười nhìn con gái, “Duyên Duyên”.
Đôi mắt đen láy của cô bé đảo đảo, thấy bố và anh trai, cuối cùng dừng ánh mắt trên mình bố, “Bố ơi, bế!”.
Vi Đào không hề do dự, chẳng đợi Lương Tử than vãn, anh đã đặt con trai xuống đất, đón lấy con gái từ Cố Tịch.
Tay Cố Tịch đơ ra giữa không trung, con gái sao có thể như vậy, hễ tỉnh dậy là gọi bố, lúc ngủ mới bám mẹ.
Lương Tử bị bỏ rơi cũng bất mãn, trừng mắt nhìn cô em được bố bế, đôi chân nhỏ bé mũm mĩm đung đưa trước mặt, “Bố ơi, con cũng muốn”.
Vi Đào bế Duyên Duyên hơi cúi xuống, “Lương Tử là con trai, đừng tranh giành với em gái”, rồi vừa dỗ dành vừa bế cô bé ra khỏi phòng ngủ.
©STENT: www.luv-ebook
Gương mặt nhỏ bé của Lương Tử sắp nhăn tít lại, ánh mắt nhìn theo bố, thấy em gái rạp mình trên vai bố len lén làm mặt hề với mình. Á… Em gái lừa đảo!
Cố Tịch thấy con trai không vui thì vội cúi xuống, ôm thằng bé từ phía sau mà an ủi, “Lương Tử ngoan, em gái nhỏ hơn con phải nhường chứ”.
Lương Tử bấm ngón tay bắt đầu đếm, một, hai, ba… Cố Tịch thắc mắc, “Lương Tử, con đếm gì thế?”.
Lương Tử xòe năm ngón tay ra trước mặt Cố Tịch, vẻ nghiêm túc.
Cố Tịch càng không hiểu, nắm lấy tay thằng bé, “Gì thế này?”.
Lương Tử xòe tay ra rồi nắm lại, “Em gái chỉ nhỏ hơn con năm phút”.
…
Cố Tịch lại cứng người, con trai mới ba tuổi mà đã hiểu điều này? Là thiên tài nào đã dạy thế?
Cố Tịch lắp bắp hỏi, “Ai nói con biết?”.
Lương Tử rụt tay lại, bĩu môi, “Bà nội”.
Cố Tịch càng toát mồ hôi lạnh, bà nội hiếm khi đến W, đám trẻ ở cạnh bà chưa tới một tháng, thế mà những gì bà dạy nó lại nhớ hết.
Lương Tử cau mày trầm tư như một ông cụ non, “Bà nội nói con và em gái là song sinh, nó nhỏ hơn con năm phút, nên nó là em gái”. Cố Tịch đành gắng chấp nhận trí thông minh của con trai, gật đầu lia lịa, đúng, con trai, con vừa thông minh vừa nhớ dai.
Lưomg Tử nói xong, giọng bỗng vút cao, “Mẹ, tại sao mẹ không để em gái lớn hơn con năm phút?”.
Cố Tịch mắt đứng hình, câm nín! Đâu tói lượt cô chọn, rõ ràng là nó chạy nhanh hơn mà. Bác sĩ đã nói khi trẻ con sinh ra, con trai sẽ nặng hơn con gái, rõ ràng đứa ở trong bụng mẹ ăn nhiều hơn là con trai, đương nhiên sẽ chạy nhanh hơn đứa kia rổi.
Vi Đào bế Duyên Duyên quay lại phòng, nghe con trai thắc mắc với Cố Tịch chuyện đó thì lắc đầu, Cố Tịch không trị nổi thằng bé này.
“Con trai”, Vi Đào gọi.
Lương Tử quay lại, thấy em gái vẫn nằm trong lòng bố thì bĩu môi rõ dài.
Vi Đào quỳ xuống, đặt Duyên Duyên trên nền đất rồi vẫy gọi Lương Tử, thằng bé nhanh chóng lại gần.
Vi Đào mỗi tay ôm một đứa, nói nghiêm túc, “Lương Tử, nếu em gái lớn hơn con năm phút, thì con là em trai rồi”.
Lương Tử nghĩ một giây rồi gật đầu.
Vi Đào sờ đầu con trai, tiếp tục nói vẻ hiền hòa, “Vậy con sẽ gọi Duyên Duyên là chị”.
Lương Tử do dự ba giây, gật đầu.
“Ra ngoài chơi phải theo sau Duyên Duyên, vì em trai phải nghe lời chị.”
Lương Tử lại do dự một phút, rồi gật đầu khó nhọc.
Tốt, Vi Đào càng cười tươi.
“Lúc con chưa ngủ dậy, chị con có thể sẽ đẩy đầu gọi con dậy”, vừa thị phạm, vừa thầm nghĩ, cho con bắt nạt em gái này!
Lương Tử có vẻ sợ hãi, không gật đầu cũng chẳng lắc.
“Nếu đến nhà bà ngoại, con phải chơi với bà ngoại, chị con có thể cùng bố mẹ tới công viên giải trí. Người nhỏ nhất phải ở với bà ngoại, đúng không?” Gần nhà Cố Tịch ở N có một công viên giải trí lớn, mỗi lần dẫn đám trẻ đến thăm ông bà, hai vợ chồng đều nhân tiện đưa chúng vào đó chơi. Nhưng lần nào Duyên Duyên cũng ở lại với ông bà ngoại, chỉ có Lương Tử cùng đi với bố mẹ. Thực ra chủ yếu do Duyên Duyên hay ngủ nướng, nên ông bà mới giữ lại trông giúp. Lương Tử không hiếu, tưởng là người nhỏ tuổi phải ở lại với ông bà.
Sắc mặt Lương Tử không còn do dự, mà là giằng co. Cuối cùng nhìn Duyên Duyên không nói gì. Thằng bé quyết định, “Bố, con là anh trai vẫn hơn”.
“Ngoan”, Vi Đào vò đầu con trai, “Vậy sau này không được bắt nạt em gái”.
Lương Tử gật mạnh đầu, “Con hứa”.
Duyên Duyên cười, nhón chân, hôn chụt lên má bố một cái, phát ra tiêng kêu rất to.
Sau đó quay sang, cũng hôn anh trai một cái, “Anh ơi, giỏi”. Lương Tử cười.
Cố Tịch đứng sau lưng họ, ngớ người.
Tại sao cô lại có cảm giác rợn người, vì cô thấy con gái mỉm cười với mình, hai mắt híp lại.