Trong lúc hai người há mồm trợn mắt thì Vi Đào đã kéo ghế cho Cố Tịch, anh ngồi xuống cạnh cô. Cố Tịch ngồi xuống rồi mới quay sang cười với họ, “Cô Khổng, trùng hợp quá, lại gặp nhau rồi”. Nụ cười nhẹ nhàng nhưng rất đẹp.
Cảm giác của Khổng Diễm bây giờ cũng giống như bị ai đó bắt nuốt cả quả trứng luộc, nghẹn không thở được, từ khí quản đến lồng ngực đều bị chèn ép rất khó chịu. Rốt cuộc đây là sao, Vi Đào không chỉ dẫn cô ta đến, còn… tuyên bố họ đã kết hôn? Không thể, tuyệt đối không thể! Mẹ Vi Đào chưa đồng ý, họ sao có thể kết hôn được? Hừ, chắc chắn là chỉ nói miệng để hù dọa người khác thôi.
Khổng Diễm cố gắng bình ổn sắc mặt, cô ta cũng không phải là kẻ ăn chay[1], làm sao có thể tức đến mất lý trí chỉ vì câu nói đó của họ. Khổng Diễm nặn ra một nụ cười, nhướng mày với Lạc Tịnh, “A Tịnh, chuyện Vi Đào kết hôn lớn như vậy mà cũng không thông báo chúng mình, kỳ quá nhỉ”. Ngụ ý là, anh không thể lén lút kết hôn. Hôm trước họ mới gặp Cố Tịch, hơn nữa thái độ mẹ anh rõ ràng như vậy, chuyện kết hôn anh nói chắc chắn là giả.
[1] Ăn chay: Ý nói không lợi hại, dễ bị bắt nạt, dễ đối phó.
Lạc Tịnh hiểu ngay, nhìn Vi Đào hỏi vẻ nghi hoặc: “Vi Đào, anh kết hôn thật chứ?”. Câu này là hỏi thay Khổng Diễm, hơn nữa Lạc Tịnh cũng không thèm nhìn Cố Tịch, rõ ràng là phớt lờ cô.
Ánh mắt Vi Đào dịu dàng, nắm tay Cố Tịch, “Xin lỗi đã không thông báo cho hai người vì quá vội. Vốn tưởng kết hôn rất phiền phức, ai ngờ đơn giản đến vậy. Hôm nay cũng không đông người, đi không phải xếp hàng”. Cuối cùng, bàn tay của anh nắm tay Cố Tịch nhẹ nhàng ve vuốt, cử chỉ trân trọng thương yêu đó khiến Khổng Diễm tức nghẹn. Anh… anh thật quá đáng!
Trong lòng Khổng Diễm sóng đang cuộn trào, lẽ nào họ kết hôn thật? Cô ta không ngừng phủ nhận, vẫn không tin. Muốn kết hôn, chí ít phải có sổ hộ khẩu, mẹ Vi Đào chắc chắn không thể đưa cho anh. Cuối cùng, không thể kiềm chế được cơn giận, cô ta nhìn thẳng Cố Tịch, “Kết hôn không chỉ nói miệng là xong, cũng phải theo trình tự chính quy chứ”. Anh dù có nói giống thật đến mấy, nếu không có chứng cứ, cô ta nhất định không tin.
Cố Tịch cười không nói, chỉ nhìn Vi Đào. Vi Đào nắm chặt tay cô, nháy mắt, “Khổng Diễm muốn ngắm giấy chứng nhận kết hôn của chúng ta”.
Cố Tịch nắm bắt tín hiệu của anh, e thẹn cười khẽ, “Nhưng ngại lắm”. Vi Đào lại nói, “Không sao, đều là người quen mà”. Hai người cứ tình tứ như chốn không người làm Khổng Diễm tức điên, siết chặt nắm đấm. Lạc Tịnh lo lắng nắm tay bạn, đừng giận đừng giận.
Cố Tịch cuối cùng lấy từ trong túi ra hai tờ giấy đỏ, vẫn còn mới toanh sáng bóng, quả nhiên là “nóng hổi mới ra lò”!
Cô mở hai tờ giấy, đặt trên bàn, cười ngượng ngùng, “Nhân viên ở đó còn khen Vi Đào hôm nay là người đẹp trai nhất trong số đến đăng ký”, lời nói toát ra vẻ hạnh phúc.
Khổng Diễm và Lạc Tịnh trừng trừng nhìn tấm ảnh Vi Đào và Cố Tịch ngồi sánh vai in trên tờ giấy, con dấu đóng trên đó rất rõ và sâu. Dòng chữ đậm màu đen viết tên Vi Đào và Cố Tịch, ngày tháng chính là hôm nay!
Khổng Diễm chỉ thấy trước mắt tối đen, dòng máu giận dữ trong lòng dâng lên tới cổ họng, tanh tưởi khó chịu. Anh… sao có thể làm thế? Lẽ nào anh bất chấp sự phản đối của gia đình, bất chấp cô ta đã chịu khó thay đổi? Khổng Diễm đờ đẫn nhìn Vi Đào, ánh mắt toàn là oán trách.
Vi Đào thu giấy chứng nhận kết hôn về, ngắm nghía, “Bà xã mới là người xinh đẹp nhất hôm nay”.
Bà xã? Trái tim Khổng Diễm như bị ai khoét một lỗ, gió lạnh ùa qua, trái tim đông cứng. Anh… anh gọi người ta là bà xã, anh đã là ông xã của người khác. Điều đó như một mũi tên nhọn làm rách nốt hy vọng cuối cùng của cô ta, cô ta không thể chấp nhận.
Khổng Diễm nổi khùng lên, gạt mọi thứ bát đũa trên bàn xuống đất, phát ra âm thanh loảng xoảng kinh người. Ánh mắt mọi người trong nhà hàng tập trung hết vào chỗ họ.
Vi Đào nắm chặt tay Cố Tịch, nụ cười vẫn thế, quay lại gọi, “Phục vụ, làm phiền đổi bộ khác giúp chúng tôi”. Rồi anh thu ánh mắt, quay sang nhìn Cố Tịch, nụ cười càng tươi, “Đừng sợ”. Cố Tịch cười đáp lại, “Em không sợ”.
Khổng Diễm trừng mắt nhìn hai người đang nhìn nhau tình tứ, lửa giận trong lòng cuối cùng phun trào, cô ta đứng phắt dậy, chiếc ghế phát ra âm thanh chói ta. Những ánh mắt vừa quay đi lại tập trung về, mấy người này đang diễn gì vậy?
Lạc Tịnh cũng vội đứng lên kéo bạn, lắc đầu đưa mắt ra hiệu, “Diễm Tử!”.
Khổng Diễm đã mặc kệ tất cả, kéo tay Lạc Tịnh, “Chúng ta đi!”, sau đó giận dữ trừng mắt với Vi Đào, “Tôi sẽ chờ xem mẹ anh có đồng ý cho cô ta bước vào nhà không!”.
Vi Đào nhún vai, cứ tự nhiên. Kết hôn đã là sự thực, không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Khổng Diễm cuối cùng tức tối bỏ đi, Lạc Tịnh vội xách túi đuổi theo, “Diễm Tử, Diễm Tử, đợi tớ với!”.
Nhân viên phục vụ lúc này mang bộ bát đũa mới đến, nhìn hai người bỏ chạy, có vẻ choáng váng, bây giờ là sao đây?
Vi Đào ra hiệu cho phục vụ gọi món, Cố Tịch nắm tay anh, “Cô ta… chắc không sao chứ?”. Phụ nữ trong tình huống này thường mất bình tĩnh, liệu cô ta có gặp tai nạn, chẳng hạn va xe, té ngã?
Khóe môi Vi Đào giật giật, “Vậy chúng ta có cần đi theo quan tâm thăm hỏi không?: Bây giờ họ mà xuất hiện, e rằng Khổng Diễm không chỉ lật bàn lật ghế mà còn lật cả người luôn.
Cố Tịch nhìn anh, làm thế có phải hơi quá đáng? Khổng Diễm tức đến nỗi mặt mày méo mó, tuy cô cũng rất muốn cho cô ta ngậm miệng, nhưng thấy cô ta như vậy, hình như cũng có chút không nỡ.
“Em thương hại cô ta, nhưng cô ta thì không nhẹ tay với em đâu”, Vi Đào cười khẽ. Tịch Tịch, không phải ai cũng hiền lành như em.
Vi Đào từ lúc bị mẹ gọi về nhà đã ý thức được rằng đã có vấn đề.
Đầu tiên là công ty của mẹ xảy ra chuyện, vô tình liên lụy đến Cố Tịch; tiếp đó khi Cố Tịch dự tuyển thì bị Lạc Tịnh làm khó; anh thoáng thấy có gì đó bất thường. Quả nhiên anh dò hỏi Gia Tuấn, liền có ngay đáp án.
Gia Tuấn vô tình kể cho Lạc Tịnh nghe chuyện đám cưới của hai người vì vấn đề bói toán mà tạm hoãn. Sau đó mẹ anh có chuyện ở công ty, Lạc Tịnh làm khó Cố Tịch. Vi Đào nghĩ đi nghĩ lại, điều duy nhất có thể liên hệ chính là Khổng Diễm. Gia Tuấn bảo nghe Lạc Tịnh nói rằng Khổng Diễm đã chia tay bạn trai. Trong lòng Vi Đào từ từ hiểu ra, nhưng anh cần phải chắc chắn.
Vì vậy Vi Đào đã vội về nhà. Khi trông thấy mẹ dắt Khổng Diễm vào, suy đoán trong lòng càng chắc chắn hơn. Khổng Diễm và mọi thứ đều liên quan tới nhau. Bề ngoài thì cô ta là công thần giải quyết khó khăn của công ty mẹ. Đúng thế, với quan hệ của bố cô ta, chỉ cần đụng ngón tay là mọi thứ lại suôn sẻ ngay. Nhưng anh đã ngầm trao đổi với anh trai, chuyện công ty mẹ gặp trở ngại xảy ra khá mập mờ. Vốn mọi thứ đang bình thường, bỗng dưng vì một câu thủ tục chưa đủ của bên sát hạch mà ngừng lại tất cả. Lưu Chính Cương đã điều tra, quả thực là do công ty đối thủ ra tay, nhưng chỉ dựa vào công ty đó thì không thể làm được tới mức này. Giải thích hợp lý duy nhất chính là sau lưng công ty đó còn có người khác. Bàn tay đen có thể thao túng đến cỡ đó còn là ai? Đáp án đã rõ.
Anh nhìn thấy sự tác hợp cố ý của mẹ, càng hiểu rõ mục đích làm mọi thứ của Khổng Diễm, chính là muốn nhân lúc bố mẹ có hiềm khích với gia đình Cố Tịch, mà nhờ mẹ ủng hộ họ tái hợp. Lạc Tịnh làm khó Cố Tịch chắc chắn cũng vì Khổng Diễm mà ra, nếu không thì Lạc Tịnh và Cố Tịch không hề thân quen, hơn nữa còn là quan hệ cấp trên cấp dưới, cô ấy sẽ không dễ dàng ỷ mạnh hiếp yếu. Đến khi nhìn rõ tất cả, những động tác nhỏ của Khổng Diễm đã không còn khó đoán, cô ta nhất định sẽ lợi dụng mọi cơ hội chia rẽ anh và Cố Tịch.
Vi Đào tỏ ra không hề bất mãn với sự sắp xếp cố ý của mẹ, thậm chí đối với những lời oán trách Cố Tịch của bà, anh cũng lặng lẽ lắng nghe. Mẹ bây giờ chịu ơn Khổng Diễm, lại thêm chuyện nhà Cố Tịch làm bà không vui, chắc chắn sẽ đứng về phía Khổng Diễm. Anh không vội kéo mẹ về, trước mắt, quan trọng nhất là quan hệ giữa anh và Cố Tịch. Chỉ khi họ vững chắc không thể phá vỡ, thì Khổng Diễm mới không len vào được. Hơn nữa, khi hạng mục của công ty mẹ chưa chắc chắn, anh vẫn không muốn làm kinh động Khổng Diễm. Và cả kỳ tranh tuyển của Cố Tịch, tình huống này, nếu Khổng Diễm lại thủ thỉ gì với Lạc Tịnh thì có thể định đoạt cả tương lai của Cố Tịch. Anh phải bình tĩnh, muốn phản kích mà lại không để mất lợi ích. Anh cố ý nói những lời đó với Khổng Diễm, bảo cô ta không dịu dàng ân cần bằng Cố Tịch. Với sự hiểu biết về Khổng Diễm, cô ta chắc chắn sẽ không phục vì bị so sánh, anh đợi cô ta nhượng bộ. Như thế chuyện của Cố Tịch sẽ ổn.
Ở thành phố M, Vi Đào suy nghĩ mãi rồi gọi cho dì Cố Tịch. Quả nhiên nằm trong dự đoán của dì, giữa họ đã xuất hiện tiểu nhân. Ban đầu dì cảnh cáo anh sẽ gặp tai họa với nữ giới, hơn nữa người đó sẽ hãm hại Cố Tịch. Lúc đó anh mới nghe đã lo lắng không biết liệu Cố Tịch có xảy ra chuyện gì hay không? Dì nói chỉ cần làm theo lời dì thì sẽ hóa giải được. Vi Đào hỏi, tiệc cưới phải đợi đến tháng Mười, vậy bây giờ đăng ký kết hôn được không? Dì bảo không sao, ở miền Nam phải đãi tiệc mới được thừa nhận là kết hôn, đăng ký kết hôn lại trở thành hình thức. Vi Đào nở nụ cười, chỉ cần quan hệ của anh và Cố Tịch được hợp pháp hóa thì những người khác sẽ không còn cách nào phá hoại. Dì tán thành suy nghĩ của anh.
Vi Đào viện lý do ra nước ngoài công tác phải làm visa mà nhờ mẹ lấy sổ hộ khẩu. Mẹ anh cũng không nghi ngờ, chỉ dặn dò giữ cẩn thận, đừng làm mất.
Trước khi quay về W, anh còn một việc phải làm. Anh và anh trai cùng nhờ người điều tra công ty đối thủ, xác nhận lần cuối có phải là nhà họ Khổng giở trò sau lưng không, nên mới trễ nửa ngày.
Nhưng điều anh không ngờ là khi anh về thì Cố Tịch lại đi M rồi. Anh biết Cố Tịch tủi thân, nhưng những phức tạp trong chuyện này, anh không muốn cô buồn phiền. Một cô gái đơn giản thuần khiết như cô, anh mong có thể thay cô giải quyết mọi ưu tư. Không ngờ mẹ lại hành động vượt ngoài dự tính của anh. Thấy tin nhắn Phương Phi gửi, anh giật mình hoảng hốt. Có những việc dù anh đã cố gắng đứng trước Cố Tịch để che chắn, nhưng khả năng của anh vẫn không thể bao bọc hết cho cô. Cố Tịch vẫn bị tổn thương, anh không nỡ.
Đêm đó anh gọi điện cho Cố Tịch, kể hết mọi việc. Sự đố kỵ của Khổng Diễm, sự khó khăn hạch sách của Lạc Tịnh, nỗi oán trách của mẹ, anh đều kể rõ cho cô nghe, đồng thời đề nghị đi đăng ký kết hôn. Cố Tịch vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, như thế có được không? Vi Đào kể cô nghe lời dì nói, bảo cô cũng đừng nói cho bố mẹ biết, dì hứa sẽ tìm cơ hội giải thích với họ. Cố Tịch ngần ngại, nhưng cuối cùng cũng lung lay trước sự kiên định của anh. Hóa ra khi cô vẫn đang oán trách anh thì anh đã lặng lẽ giải quyết nhiều việc như vậy.
Cố Tịch nghĩ đến tấm lòng Vi Đào dành ình thì không do dự nữa. Sáng hôm sau cô gọi điện cho bố mẹ, nói phải làm visa đi nước ngoài nên cần sổ hộ khẩu, nhờ bố mẹ gửi chuyển phát nhanh tới, Vi Đào có thể nhận thay.
Khi Cố Tịch đối diện với sự khiêu khích của Khổng Diễm thì đã không còn hoảng loạn. Cô nàng “bạn gái cũ” của Vi Đào, cho dù mục đích của cô ta là gì thì thủ đoạn cũng không quang minh, khiến người khác khinh thường. Điều khiến cô bất ngờ là Lạc Tịnh lại không làm khó mình trong việc chia khu vực, có nghĩa là Khổng Diễm muốn lấy lòng Vi Đào. Cô không ngờ đại tiểu thư cũng biết nhượng bộ, nhưng đã muộn.
Tối qua Cố Tịch mới về tới W, sáng sớm nay Vi Đào cầm sẵn vé máy bay đã chuẩn bị xong, xin nghỉ phép rồi cùng cô bay tới N, hai người quyết định đăng ký kết hôn tại N. Hôm nay anh ăn vận đẹp như vậy cũng vì chụp ảnh khi lấy giấy chứng nhận.
Khi hai người cầm hai tờ giấy đỏ tươi rời bước ra khỏi Cục Dân chính, tâm trạng kích động, hôn nhau ở góc phố rất lâu.
Trán họ tì sát, mũi cọ vào nhau, hơi thở nóng hổi của anh phả vào môi cô, “Tịch Tịch, em không biết bây giờ anh xúc động thế nào đâu”.
“Em biết, em biết, em cũng thế.”
Môi lưỡi lại quấn lấy nhau, tình yêu là xác định trong lòng, nhưng nhận giấy chứng nhận kết hôn lại là sự xác định về mối quan hệ. Cuối cùng họ đã kết dính, không chia lìa. Cảm giác thuộc về nhau mạnh mẽ dẫn đến cơn sóng lòng đang trào dâng tràn bờ, cuối cùng họ đã trở thành duy nhất của nhau.
Mãi lâu sau, khi hai cơ thể nóng bỏng quyến luyến không nỡ rời, bốn mắt hừng hực lửa tình nhìn nhau:
“Đau khổ quá, phải đợi đến tháng Mười.”
Anh đau khổ nuốt xuống, cọ xát vào tai cô. Cố Tịch đỏ mặt tía tai cụp mắt xuống, đưa tay che mắt anh, nũng nịu, “Vi Đào!”. Không được nghĩ mãi đến chuyện đó.
Vi Đào thở phào một hơi, ôm cô vào lòng, “Vì tương lai lâu dài, anh chấp nhận chịu đựng mấy tháng này”. Anh muốn cho cô một cuộc sống ổn định nhất, để cô yên lòng, để bố mẹ không còn oán trách.
“Vi Đào.” Cố Tịch thấy tim nóng hực, hai tay ôm chặt anh.
“Bà xã, phải đổi cách gọi rồi.” Anh nhẹ nhàng vờn đùa tai cô, trán cô, cô ngứa ngáy co rúm trong lòng anh, lẩm bẩm, “Lão… công… công[2]”.
[2] “Lão công” có nghĩa là “ông xã”, nhưng Cố Tịch lại cố ý gọi thành “lão công công”, trêu Vi Đào là thái giám.
Tâm trạng vốn vui vẻ của Vi Đào bị chữ cuối của cô làm khựng lại. Cô bé hư, ngón tay anh nhúc nhích, trượt xuống cổ, cánh tay cô. Cố Tịch cười khanh khách, lùi ra sau tránh. Hai người đùa giỡn rượt đuổi nhau trong con hẻm như những đứa trẻ tinh nghịch. Khi cuối cùng anh chụp được cô, mọi hơi thở đều bị môi lưỡi nuốt chửng.
Cố Tịch bị hôn đến choáng váng rụng rời, rên rỉ gọi ông xã, xin tha. Vi Đào đã nghe được lời mình cần, thỏa mãn buông cô ra, cô bé này cuối cùng đã hoàn toàn thuộc về anh rồi!
Buổi chiều hai người mới quay về W. Vi Đào nhận được lời hẹn của Lạc Tịnh thì lập tức nói cho Cố Tịch biết. Hai người quyết định dành tặng Lạc Tịnh và Khổng Diễm một món quà đặc sắc, để họ hân hạnh trở thành người đầu tiên biết tin hai người kết hôn. Tối đó anh và cô tới một trước một sau, thấy cảnh họ choáng váng bàng hoàng, quả nhiên tâm trạng hai người rất sung sướng.
Khổng Diễm tuyệt đối không chịu thua, lập tức báo cáo chuyện Vi Đào và Cố Tịch kết hôn ẹ Vi Đào.
Mẹ anh quả nhiên nổi trận lôi đình, gọi điện mắng nhiếc anh tiền trảm hậu tấu, hoàn toàn không coi bố mẹ ra gì. Thậm chí nói có phải do Cố Tịch yêu cầu không, nhà họ Cố nói không thể kết hôn mà sao lại cuống cuồng gả con gái như vậy? Vi Đào cứ để mẹ xả hết cơn giận, sau đó mới xin lỗi vì đã giấu nhà đi đăng ký kết hôn. Đến khi mẹ nguôi nguôi, anh mới nói anh và Cố Tịch sớm muộn gì chẳng lấy nhau, bây giờ đi đăng ký cũng không xem là sai trái.
Mẹ Vi Đào sắc giọng chất vấn, “Khổng Diễm có chỗ nào không tốt, nhà con bé có quyền có thế, so với Cố Tịch không biết hơn bao nhiêu lần”. Bà vẫn đang kể lể thì Vi Đào đã cười lạnh, “Cố Tịch chỉ có một điểm tốt hơn cô ta là đủ. Cố Tịch tuyệt đối sẽ không lập mưu với con”. Bà ngớ ra rồi cuống lên, “Khổng Diễm sao có thể hại con?”.
Vi Đào lạnh lùng, “Mẹ, công ty của mẹ xảy ra chuyện không liên quan gì lắm tới Công ty XXX, đó chẳng qua chỉ là một bức bình phong. Thực chất, nhà họ Khổng đứng phía sau thao túng, mới khiến hạng mục này phải ngừng lại”.
Mẹ anh ngơ ngẩn, lẩm bẩm, “Không thể nào”.
“Mẹ không tin thì cứ hỏi anh con, mẹ nghĩ kỹ đi, Công ty XXX có bản lĩnh giành hạng mục này với mẹ không? Nếu không vì sau lưng có người chống lưng thì làm sao tới lượt họ nhảy vào?” Vi Đào bình tĩnh phân tích, cuối cùng bà không nói gì nữa.
“Mẹ, nhà họ Khổng có tiền có thế, nhưng cô ta bây giờ có thể dùng việc này ngăn cản mẹ, uy hiếp con. Mẹ có thể đảm bảo sau này cô ta sẽ theo ý mẹ không?” Vi Đào muốn cảnh tỉnh mẹ anh, bà muốn trèo cao cũng phải theo nguyện ý của người khác. Khổng Diễm cần anh, không phải vì còn yêu, mà vì không chịu nổi khi anh đối tốt với một ai đó. Cô ta mãi mãi muốn làm kẻ chiến thắng, mong muốn kiểm soát tất cả mọi người.
Mẹ Vi Đào có vẻ không chịu nổi, “Diễm Tử không giống loại người đó, nó thật lòng với con”.
“Thật lòng? Chỉ có cô gái hoàn cảnh như Cố Tịch mới hiểu điều ấy. Mẹ, Cố Tịch đối xử với con rất tốt, con không mong gì khác, chỉ muốn tìm một cô gái thật lòng đối xử tốt với mình. Con phải lấy cô ấy”, Vi Đào nói rất kiên định.
Mẹ anh im lặng, mãi sau mới nói, “Nhà nó nhiều chuyện như vậy, con không sợ sau này còn phiền toái hơn à?”.
Vi Đào cười, mẹ đã lung lay, “Con nguyện bị cô ấy làm phiền cả đời”. Cô chính là phiền toái mà anh cam tâm tình nguyện có được.
Nguồn ebook: https://www.luv-ebook
Mẹ anh thở dài, không nói gì nữa, chỉ bảo cất hộ khẩu cho kỹ rồi cúp máy.
Vi Đào vào phòng ôm Cố Tịch, “Mẹ anh đồng ý rồi”. Cố Tịch hơi thót tim, “Thật không?”. Nói thật là cô cứ thấp thỏm bất an, nếu mẹ anh phản đối mãi thì cô không biết sau này phải sống với bà thế nào, dù sao bà cũng là mẹ của Vi Đào.
“Yên tâm, tất cả đã có anh.” Vi Đào ôm chặt cô, vòng tay anh là nơi cô có thể nương tựa cả đời.
Cố Tịch mỉm cười, tất cả đã có anh, tình yêu của cô.