Sau khi chạy ra ngoài, Anh Thu mừng thầm trong lòng. Cô vẫn còn rất nhanh nhạy. Phạm Tích Nhân là ai chứ? Nhanh hơn cô được sao?
Mừng chưa được bao lâu, đằng sau Phạm Tích Nhân đã gọi lớn: "Anh Thu đứng lại."
Anh Thu cắn môi một cái, đúng là tính trước bước không qua. Anh ta lại đuổi theo cô. Anh Thu nâng bước chân ra sức chạy nhanh hơn nữa. Trong lòng thầm cầu nguyện đừng để Phạm Tích Nhân đuổi kịp cô. Nhất định lúc đó sẽ xong đời.
Lúc thấy biểu hiện của Phạm Tích Nhân khi nhìn cô, cô liền biết anh ta nhất định không tha cho cô.
Phạm Tích Nhân mắng một câu. Cô gái này kiếp trước không biết có phải làm nghề trộm cắp hay không mà sớm luyện cho mình công phu "đào tẩu" nhanh thần tốc như vậy. Không đúng nhất định do thường xuyên gây đại hoạ bị người ta đuổi bắt.
Mới thấy Anh Thu đây, chớp mắt một cái đã chạy được một đoạn khá xa. Nhưng cho dù có chạy nhanh đi chăng nữa, sức lực làm sao so bằng anh. Để xem lần này ai nhanh hơn ai.
Trên trán Anh Thu toát ra một tầng mồ hôi lạnh, Phạm Tích Nhân càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với cô. Cô nhấn thang máy, nhưng cánh cửa không có dấu hiệu mở ra, cô lập tức xoay người đi về hướng thang bộ, một mạch chạy xuống năm tầng lầu. Vì mang giày cao gót, động tác bị chậm lại. Đừng nói Phạm Tích Nhân đuổi kịp, mà chỉ cần sơ xảy trật chân một cái, lăn xuống mấy bậc thang này thì đến mạng cũng không còn nữa.
May mắn dù bị đuổi sát sao nhưng Anh Thu đã thành công ngồi vào taxi: "Chú ơi chạy nhanh lên."
Tài xế gật đầu một cái nhanh chóng đạp chân ga. Vẻ mặt ông ta cũng căng thẳng như đang tham gia một bộ phim hành động.
Phạm Tích Nhân khi vừa chạm vào cửa kính xe, chiếc xe lập tức lao đi. Anh lại để hụt một lần nữa.
"Này, này cậu làm gì vậy."
"Bác tài chạy theo chiếc xe phía trước đi, tiền taxi của người kia để tôi trả."
Khi thấy một người đàn ông vừa bước xuống taxi, anh lập tức đẩy hắn ta ra ngồi vào. Bác tài lập tức nhìn Phạm Tích Nhân bằng ánh mắt cảnh giác. Nhìn cậu thanh niên này vẻ mặt thật đáng sợ. Nhìn thôi đã khiến cả người ông ta vô thức run lên.
Trong lòng gấp muốn chết vậy mà tài xế cứ ngồi im không động đậy. Phạm Tích Nhân lấy trong ví ra một sấp tiền mệnh giá lớn nói: "Nhiêu đây đủ chưa? Đuổi kịp chiếc xe kia số tiền này liền là của ông."
Thấy tiền mắt tài xế sáng rực, quên luôn nổi sợ hãi trong lòng. Miệng cười toe tét, phấn khởi đạp ga đuổi theo chiếc xe màu xanh đã chạy được một đoạn.
Phạm Tích Nhân cũng căng thẳng nhìn về phía trước, không quên dặn dò: "Đừng để mất dấu."
"Cậu yên tâm đây là nghề của tôi." Ông ta nắm chặt vô lăng, tập trung hết mức lách qua mấy chiếc xe, rút ngắn khoảng cách với xe Anh Thu.
Bên kia, bác tài thông qua gương chiếu hậu nhìn chiếc xe phía sau rồi hỏi Anh Thu: "Cô gái à, rốt cuộc bây giờ đi đâu vậy?" Quái lạ ông luôn có cảm giác hình như có người bám đuôi vậy.
Anh Thu trong lòng hồi hộp quên mất chuyện phải đi đâu. Cô nhìn ra bên ngoài, tự dưng lại thấy chỉ mới mấy tháng mà khung cảnh thành phố Z trở nên thật xa lạ. Thêm việc trong lòng rối loạn cũng không phân biệt được phương hướng. Đây là đường nào cô cũng chẳng nhìn ra được. Cô há miệng nửa ngày trời cũng không nói được một lời.
Bác tài đợi một hồi, không nhịn được hỏi tiếp: "Này cô không phải là ăn trộm gì đó chứ? Chiếc xe đằng sau đã bám theo chúng ta một đoạn rồi." Nếu là vậy thì ông ta nhất định không tiếp tay cho tội phạm đâu.
Đúng như lời bác tài nói, Anh Thu cẩn thận quan sát thấy một chiếc xe phía sau muốn tiến lên chặn đường. Nhất định là Phạm Tích Nhân.
"Chú à, cắt đuôi chiếc xe kia giúp tôi, tiền xe tôi sẽ trả gấp đôi." Anh Thu rút trong ví ra một số tiền đẩy qua cho bác tài xế. Ông ta liếc mắt một cái, chuyện hời như vậy nhất định phải làm. Cho nên không cần Anh Thu nhắc nhở, ông ta tự động chạy thật nhanh, hết quẹo trái rồi quẹo phải. Nhưng kỹ thuật cầm lái của chiếc xe phía sau khá thuần thục, cho nên dù đã chạy được khá xa, chiếc xe kia vẫn luôn bám kịp. Tuy tốc độ không nhanh bằng, nhưng không bị mất dấu.
Đến khi không còn bình tĩnh được nữa, tài xế liền quay lại nhìn Anh Thu, nhăn mặt một cái: "Tôi không đi nữa, cô có chuyện gì thì xuống xe giải quyết đi."
"Chú ơi, giúp cháu đi!" Anh Thu nhỏ giọng cầu xin.
Tài xế kiên quyết từ chối. Ông ta vốn dĩ định chạy thêm một cuốc xe nữa rồi về nhà với vợ con. Cơm tối cũng chưa kịp ăn, không ngờ gặp phải cô gái này bắt ông ta chạy vòng vòng không định hướng. Đã một tiếng đồng hồ, xăng đã sắp cạn, cả người mệt mỏi cho nên không muốn tiếp tục nữa. Huống hồ cô gái này có khi phạm tội gì đó bị người ta đuổi theo, có khi ông ta trở thành tòng phạm cũng nên. Suy đi tính lại vẫn dừng lại lúc này tốt hơn.
Khi bác tài tìm chỗ tấp xe vào lề, chiếc xe của Phạm Tích Nhân cũng đã đuổi kịp tới nơi. Ngược lại với bác tài bên Anh Thu, bác tài bên xe Phạm Tích Nhân âm thầm than một tiếng, ông ta đã cố tình thả chậm tốc độ, duy trì với xe phía trước một khoảng cách bởi vì cậu khách này liên tục đưa ông ta thêm tiền để bám theo chiếc xe kia. Càng lâu thì số tiền tối nay ông ta kiếm sẽ càng nhiều rồi.
Thật là đáng tiếc!
"Anh Thu xuống xe cho tôi!" Phạm Tích Nhân liên tục đập vào cửa xe. Anh Thu hết cách cố tình ngồi im không nhúc nhích. Mà bác tài chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi đống rắc rồi này cho nên bật khoá mở cửa xe, tỏ ra khó chịu lớn tiếng: "Cô ơi mau xuống cho tôi về."
Anh Thu cắn môi, chậm chạp bước xuống. Dù gì cũng không thể liên luỵ người ta được. Trong lòng đã khóc thành sông nhưng bên ngoài cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Phạm Tích Nhân hỏi: "Anh tìm tôi có việc gì?" Nói xong nhanh chóng cụp mắt xuống, nhìn xuống mũi giày.
Khí thế chỉ duy trì được vài giây, nỗi sợ lại bắt đầu xâm chiếm toàn bộ cơ thể.
Vẻ mặt Phạm Tích Nhân tràn đầy hứng thú: "Muốn biết có chuyện gì thì đi theo tôi." Nói xong anh kéo tay Anh Thu đẩy vào xe.
"Này... Anh!" Mặc dù chống cự quyết liệt nhưng cuối cùng Anh Thu vẫn phải ngoan ngoãn ngồi cạnh Phạm Tích Nhân. Nhưng cô luôn tìm thời cơ chỉ chực trốn thoát.
"Đừng lộn xộn. Cô có tin..." Phạm Tích Nhân vừa nói vừa tiến sát lại gần Anh Thu. Khiến cô cảnh giác nép sát vào trong góc, không tình nguyện nói: "Tôi ngồi yên là được chứ gì."
Thôi được rồi, cô đầu hàng.
Lúc này Phạm Tích Nhân mới hài lòng cong khoé môi, ra hiệu cho bác tài chạy đi. Ánh mắt anh không quên nhìn về phía Anh Thu hết sức canh chừng.
Lại là khách sạn lần trước, Phạm Tích Nhân nắm chặt tay Anh Thu khiến tay cô đỏ một mảng. Anh kéo cô lên phòng.
Cả người Anh Thu run lên một cái, không ngờ địa điểm anh ta chọn chính là khách sạn hôm đó, mà còn chính xác chọn đúng số phòng đã từng ở.
"Anh có chuyện gì không thể chọn quán cà phê nói chuyện được sao?"
Phạm Tích Nhân biết Anh Thu chạy không thoát, cho nên cơ thể thả lòng, anh ngồi xuống ghế, bắt chéo chân, bộ dạng ung dung nhìn Anh Thu: "Chỉ là lâu không gặp muốn chào hỏi một chút."
Anh Thu nhìn Phạm Tích Nhân đầy khinh thường. Muốn gì thì nói trắng ra, còn chơi trò mập mờ với cô: "Anh muốn gì cứ nói, chuyện hôm đó không cần nhắc lại."
Phạm Tích Nhân vỗ đùi, "À!" lên một tiếng đứng dậy: "Tôi chính là muốn nhắc chuyện đó. Hơn nữa còn muốn cô chịu trách nhiệm."
Khoé môi Anh Thu giật giật: "Anh...!"
Phạm Tích Nhân từng bước ép sát Anh Thu dồn cô vào góc tường. Cô gái vô tâm vô phế này, rốt cuộc đang nghĩ gì mà hôm đó lại không nói không rằng bỏ đi. Anh rất muốn trong đầu cô chứa thứ gì.
"Chuyện đó cũng đã làm rồi, rốt cuộc cô xem tôi là gì?"
Anh Thu nhắm chặt tay thành quyền, hít mạnh nhìn ánh mắt quật cường nhìn Phạm Tích Nhân: "Chúng ta đều là người lớn, chuyện hôm đó là ngoài ý muốn, anh còn muốn sao nữa?"
Thì ra là ngoài ý muốn. Cô không có chút tình cảm gì với anh sao? Tư tưởng cũng thật thoáng, là ai cũng có thể lên giường.
Phạm Tích Nhân nhếch môi. Anh đang tưởng bở cái gì? Hy vọng cái gì? Người ta hoàn toàn đâu có xem anh ra gì. Chỉ là vì hôm đó nổi hứng chơi bời mà thôi.
Nghe được đáp án, khó chịu trong lòng cứ như từng đợt sóng dâng lên không ngừng, làm anh hít thở không thông. Sau đó là cảm giác có chút thất vọng nhen nhóm trong tim.
"Chỉ là qua đường, cho nên cô để lại tiền rồi rời đi?" Anh muốn chính miệng cô nói ra.
Thật ra cũng không phải là qua đường, nhưng là gì thì Anh Thu không chắc. Nói bọn họ yêu nhau nên mới phát sinh quan hệ thì càng vô lý. Tất cả đều do rượu nên mới liều mạng như vậy.
Với Minh Thành thì cô luôn có phản ứng né tránh, tự xây cho mình một bức tường kiên cố không cho ai chạm vào người. Vậy mà với Phạm Tích Nhân chỉ tiếp xúc một thời gian ngắn mà trong thâm tâm cô lại không hề phòng bị.
Không lý giải được, Anh Thu hết lắc đầu rồi gật đầu một cái.
"Cô xem tôi là trai bao sao? Đó là tiền công cho tôi à?" Chuyện này khi nhắc đến Phạm Tích Nhân có cảm giác rất muốn bóp cổ cô gái này.
"Tôi không có ý đó... Chỉ là..."
"Hừ, còn nói không có ý đó." Phạm Tích Nhân nở một một nụ cười tà mị, cắt ngang lời Anh Thu: "Tiền Tip cô đưa dư rồi, cho nên tôi không ngại phục vụ cho cô thêm một đêm miễn phí đâu."
"Anh tránh ra, tôi sẽ la lên đó."
"Phòng cách âm rất tốt cô cứ thử đi."
Anh Thu cố sức la lớn nhưng không có kết quả.
Phạm Tích Nhân buông Anh Thu ra để cho cô mặc sức la lối. Sau đó chạy đến cửa ra sức đập.
"Nếu không có vân tay của tôi, cô có làm cách nào cũng không đi được đâu." Nhìn Anh Thu đang tìm cách mở khóa cửa vô cùng cực nhọc, Phạm Tích Nhân lên tiếng nhắc nhở.
"Chúng ta trao đổi đi, cô ở lại đây đêm nay, ngày mai chúng ta không ai nợ ai. "
Rốt cuộc Anh Thu cũng ngừng lại. Cô đi đến ghế ngồi xuống. Rơi vào trạng thái im lặng cực kì. Một lúc sau dường như đã quyết định xong cô nhìn thẳng vào mắt Phạm Tích Nhân: "Tôi không biết đã làm chuyện gì khiến anh tức giận. Nhưng hôm nay tôi muốn nói thành thật xin lỗi. Mong anh bỏ qua cho tôi được không?"
"Quá muộn!" Chỉ một lời đủ bóp chết hy vọng của Anh Thu.
"Vậy anh muốn gì?" Là gì cũng được chỉ cần Phạm Tích Nhân chịu buông tha cho cô, cô sẽ chấp nhận hết.
"Tôi nói rồi, đêm nay ở lại đây."
"Nhưng anh phải hứa, xong chuyện này ngày mai chúng ta xem như không quen biết. Anh cũng không được làm phiền tôi nữa."
"Được!" Cô gái này rất can đảm. Chỉ vì muốn cắt đứt mọi quan hệ với anh mà chuyện gì cũng dám làm.
Vậy thì cứ theo ý cô thôi!
"Thành giao!"
Anh Thu là người chủ động đứng dậy tiến đến gần Phạm Tích Nhân. Cô biết anh ta nói ở lại không đơn giản chỉ là ở lại đây. Sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì cô cũng rất rõ. Dù sao làm một lần hay hai lần cũng không có gì khác nhau. Cứ xem như say rượu làm loạn đi. Qua đêm nay cô sẽ được tự do.
Mà cô không muốn ở thế bị yếu thế, cho nên khi vừa dứt câu liền chủ động trước. Dù sao cũng phải làm chi bằng nhanh gọn kết thúc sớm.
Một đêm đan xem nhiều cảm xúc lại bắt đầu? Rốt cuộc mối quan hệ này tột cùng là gì?