Phạm Tích Nhân là người thích làm việc theo kiểu chắc chắn. Vì vậy dù lời của Tuyết Dung nói nghe có vẻ đáng tin, nhưng suy đi nghĩ lại điều gì cũng có ngoại lệ, có khả năng kỹ thuật nói dối của cô ta đã vượt xa trí tưởng tượng của anh, nên mới chân thật như vậy.
Thứ anh cần là bằng chứng xác thực, nếu đã vậy không phải nên đến Mộc Trà điều tra một chút là biết thật giả sao? Một khi đã chắc chắn thì mọi chuyện cũng dễ xử lý.
Lúc đó đừng trách anh ra tay độc ác. Âu cũng là do người đó chọc phải người không nên chọc mà thôi! Dám tung tin hủy hoại thanh danh cả đời của anh!
Phạm Tích Nhân đi thẳng đến bàn tiếp tân của Mộc Trà.
Nhân viên nhanh chóng mĩm cười tiếp đón "Xin chào Anh Phạm, xin hỏi anh đã đặt chỗ trước chưa ạ!"
"Tôi muốn gặp quản lý." Anh trực tiếp hỏi.
Cô nhân viên khi vào làm đã được học qua một danh sách các nhân vật lớn là khách hàng Vip ở đây. Vì khi gặp Phạm Tích Nhân liền nhận ra, lại không khỏi có chút khẩn trương. Mà nhìn vị khách này dễ dàng nhận ra anh ta đang không vui. Có lẽ nào đến mắng vốn mới đòi gặp quản lý.
"Xin quý khách đợi một chút." Cô nhân viên run run bấm số quản lý.
Rất nhanh sau khi nhận được thông báo người được gọi là quản lý lập tức có mặt, ông ta tầm bốn mươi mấy tuổi, vẻ mặt trải đời, dáng người cao ráo. Thấy Phạm Tích Nhân cung kính mở miệng chào hỏi: "Cậu chủ Phạm đến đây, thật hoan nghênh, xin hỏi anh muốn tôi hỗ trợ gì ạ."
"Tôi muốn xem camera."
Quản lý nét mặt thay đổi hẳn, như đây là chuyện quan trọng: "Mời anh theo tôi vào phòng nói chuyện cho tiện."
Phạm Tích Nhân gật đầu đi theo sau quản lý vào một căn phòng tiếp khách trên tầng ba.
"Tôi muốn xem camera vào thứ bảy vừa rồi." Phạm Tích Nhân lặp lại.
"Chuyện này... Xin lỗi tôi không giúp được, đây là sự bảo mật với khách hàng không tùy tiện xem được." Quản lý khó xử nói. Nghe đến ngày thứ bảy trong lòng ông ta vô cùng bất an, nhưng không dám biểu hiện rõ.
Chỉ là một chuyện nhỏ xíu lại không chịu giúp. Tuy nhiên để đạt được mục đích không nên làm căng.
Phạm Tích Nhân thở dài tỏ vẻ thất vọng, ánh mắt thành khẩn nhìn quản lý: "Ngày hôm đó tôi tình cờ gặp lại một người quen cũ, nhưng vì ở quá xa đuổi theo không kịp, lỡ mất cơ hội. Chợt nhớ ở đây có camera an ninh muốn xác nhận xem phải là người bạn cũ đó không, có hình thì sau này tìm người cũng dễ." Nói rồi Phạm Tích Nhân nắm tay quản lý: "Mong anh có thể giúp tôi." Cứng rắn không được, anh thử dùng chiêu mềm dẻo.
Quản lý biết nguyên nhân nên nổi lo trong lòng giản bớt không ít. Còn tưởng chuyện gì nghiêm trọng. Bởi vậy ông ta cũng thành thật nói.
"Không giấu gì cậu chủ Phạm, chính là chiều thứ bảy, ở đây xảy ra một vụ trộm, cảnh sát đến điều tra sau đó lấy cuộn băng ghi hình ngày hôm đó đi rồi. Hiện tại anh muốn xem camera e là không được."
Biết chuyện này quan trọng với Phạm Tích Nhân, ông ta nói thêm, hy vọng không làm phật ý vị khách hàng lớn này: "Hay là để tôi hỏi nhân viên xem họ có nhớ mặt người quen của anh không, rồi nhờ họ mô tả lại là được."
Ban đầu ông ta cứ tưởng Phạm Tích Nhân có liên quan đến vụ trộm ngày hôm đó nên mới dè chừng như vậy. Mà phía cảnh sát cũng chưa điều tra xong, ông ta không dám tự mình quyết định. Tránh hậu quả về sau.
Phạm Tích Nhân anh lại đến chậm một bước rồi. Tay nắm chặt, trong lòng đầy chán nản. Hại anh suy nghĩ diễn một màn kịch động lòng người cho ông ta coi, cuối cùng thu về một mẻ lưới trống.
Quản lý còn muốn tìm cách giúp đỡ Phạm Tích Nhân liền trực tiếp cắt ngang, càng nghe càng thấy phiền, lại không chút khả thi: "Được rồi, cảm ơn ông, không cần đâu."
...
Phạm Tích Nhân vỗ mạnh vào vô lăng làm giảm bớt sự khó chịu trong lòng. Nếu bây giờ hỏi từng nhân viên cũng chưa chắc có kết quả, hơn nữa khách hàng đông như vậy, nhớ mặt rõ từng người là điều không thể, trừ khi đặc biệt có ấn tượng.
Không lẽ anh đành bỏ cuộc tại đây sao?
Phạm Tích Nhân không vội lái xe rời đi, anh hít sâu nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ vài giây sau anh lập tức mở mắt, ánh mắt đặc biệt sáng, khóe môi đắc ý cong lên. Anh là ai chứ? Nghĩ một lúc liền tìm ra cách. Không phải ngoài nhân viên thấy mặt cô gái kia thì còn một người luôn nhìn chằm chằm vào buổi xem mắt đó sao? Chính là người mẹ anh cử đi theo dõi anh. Ánh mắt anh ra không rời khỏi anh một giây. Mà lúc đó sau khi anh ra ngoài, anh ta ngồi chừng năm phút nữa mới theo sau, có lẽ thấy được mặt đối phương.
Tốt lắm!
Phạm Tích Nhân cho người điều tra tên thuộc hạ đó một chút. Rất nhanh gần một giờ sau người đó liền xuất hiện trước mặt anh.
"Chào cậu chủ." Người đàn ông cung kính chào Phạm Tích Nhân.
"Ngày thứ bảy anh đi theo tôi đến Mộc Trà còn nhớ không?" Phạm Tích Nhân tựa lưng vào ghế, chân nhịp nhịp, nhìn người đàn ông trước mặt.
Người đàn ông gật đầu. Tất nhiên anh ta nhớ rõ. Lúc đó còn bị Phạm Tích Nhân phát hiện, may mà không bị bà chủ mắng.
"Quý Tánh!" Phạm Tích Nhân nhìn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông sau đó gọi tên anh ta.
"Tôi sẽ hỏi vài vấn đề chỉ cần anh trả lời thành thật là được."
"Dạ cậu chủ cứ hỏi." Quý Tánh nuốt nước bọt căng thẳng chờ đợi.
"Lúc tôi ra ngoài, một lát sau anh mới đi theo, khi đó có một cô gái lại nói chuyện với Tuyết Dung, anh nhớ mặt không?"
Quý Tánh cố gắng nhớ lại, hình ảnh trong đầu mờ nhạt, mà nhiệm vụ của anh ta là theo dõi Phạm Tích Nhân, ánh mắt lúc nào cũng dán lên người Phạm Tích Nhân, đâu còn tâm trạng mà để ý xung quanh. Làm sao nhớ được điều gì.
Anh ta thành thật lắc đầu: "Xin lỗi cậu chủ, tôi không để ý nữa."
Phạm Tích Nhân đặt hết niềm tin vào Quý Tánh, anh ta đáp lại anh bằng lời xin lỗi. Anh bực tức gạt hết mọi thứ trên bàn xuống đất. Mọi thứ trong phút chốc vỡ vụn, ngổn ngang. Ánh mắt anh như đổ lửa nhìn Quý Tánh đứng gần đó.
Quý Tánh hoảng sợ không ít. Không biết có chuyện gì mà trông cậu chủ thật đáng sợ. Chỉ sợ vì một chút sơ ý của mình liền đắc tội với cậu chủ thì không xong. Liếc nhìn bình hoa vỡ tan dưới đất, cả người Quý Tánh vô cùng bất an, dường như thấy được tương lai của mình phía trước cũng giống số phận chiếc bình kia.
Quý Tánh dùng hết sức bình sinh lục lọi lại ký ức: "Hôm đó bà chủ có đưa tôi một cái camera mini bỏ trong túi áo, tôi không biết có ghi lại được hình ảnh mà cậu chủ cần hay không?" Đây là hy vọng cuối cùng mong sẽ giúp được anh ta qua được cửa ải này.
Phạm Tích Nhân nhíu mày: "Vậy bây giờ camera đó ở đâu?"
"Đã đưa cho bà chủ ạ." Sau khi xong nhiệm vụ, anh ta lập tức giao nộp, chuyện còn lại hoàn toàn không biết.
Phạm Tích Nhân hỏi xong vấn đề cần thiết, cũng không giữ Quý Tánh ở lại làm gì nữa, liền phất tay bảo anh ta có thể đi.
Quý Tánh lau mồ hôi trên trán, trong lòng mừng như điên. Như thấy được ánh sáng mặt trời, anh ta cúi đầu chào rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Mà Phạm Tích Nhân cũng lập tức lái xe về nhà.
"Cậu chủ đã về!" Lý quản gia đang tỉa cành hoa trong vườn, thấy Phạm Tích Nhân lập tức dừng công việc đang làm dỡ lại.
"Bà Lý mẹ tôi có nhà không?" Giờ này mẹ anh luôn có mặt ở vườn hoa uống trà ngắm cảnh nay lại không thấy.
"Bà chủ đi spa cùng bạn, chỉ vừa mới đi có cần tôi thông báo cho bà chủ về không ạ." Quản gia nhìn Phạm Tích Nhân hỏi ý kiến. Nếu bà chủ biết cậu chủ về sẽ rất vui.
Phạm Tích Nhân phất tay: "Không cần đâu, mẹ tôi lâu lâu mới ra ngoài đổi gió, đừng làm phiền, được rồi bà cứ làm việc tiếp đi, tôi lên phòng." Khóe môi anh hơi nhếch lên. Tốt lắm, không có nhà càng thuận lợi cho anh hành động. Đến ông trời cũng giúp anh mau chóng tìm ra chân tướng sự việc.
"Đã hiểu thưa cậu chủ." Lý quản gia không hỏi nhiều, tiếp tục công việc của mình.
Phạm Tích Nhân đi thẳng lên lầu, vào phòng bà Phạm. Anh nhìn xung quanh, tủ đồ, giường, bàn trang điểm, ghế tựa đọc sách. Mẹ anh cất ở đâu đây? Phải tranh thủ tìm trước khi mẹ về tránh phiền phức.
Nếu đã không biết thì lục soát từng chỗ vậy. Ánh kéo mấy hộc tủ ở chiếc bàn đặt cạnh giường ra, ngoại trừ mấy cuốn sách hoàn toàn trống không. Bàn trang điểm càng lộn xộn hơn, chai lọ mỹ phẩm kín cả bàn, trong tủ cũng toàn là kem dưỡng, hộc cuối cùng cất mấy cuốn sổ tay.
Phạm Tích Nhân nhíu mày, bắt đầu đổ mồ hôi. Việc tìm kiếm nghĩ đơn giản nhưng xem ra mất rất nhiều công sức. Đây là camera mini nhỏ xíu càng khó thấy. Anh lật ga giường lên kiểm tra cũng không thấy. Chỉ còn mỗi tủ quần áo. Mở tủ ra ngoài mấy bộ đồ treo bên trong, ngăn bên cạnh là két sắt.
Két sắt! Chắc chắn vật quan trọng mẹ anh sẽ cất trong đây. Vậy mà ban đầu lại không để ý. Nhưng vấn đề là mật khẩu. Phạm Tích Nhân vỗ trán. Nếu đây là một chiếc điện thoại hay máy tính anh nhắm mắt cũng có thể hack được mật khẩu. Nhưng két sắt thì chỉ có một cách duy nhất là "mò" thủ công. Quan trọng hơn hết khi sai nhập sai ba lần, két sắt sẽ tự động kích hoạt hệ thống báo động, lúc đó rắc rối to.
Anh thử bấm số sinh nhật của mẹ. Lần thứ nhất không đúng.
Có khi nào mẹ anh sử dụng mật khẩu đơn giản nhất không? Anh hơi căng thẳng bấm từng số 1234.
"Tít tít tít!"
Không đúng.
Chỉ còn một lần duy nhất! Anh không dám đánh liều mà bấm bừa. Hiện tại không có một dữ liệu gì để đoán được mã số.
Sẽ là số mấy chứ?
Đã mấy lần bế tắc anh đều nghĩ ra cách. Lần này nhất định phải thành công! Tuyệt đối không được rối.
Phạm Tích Nhân kéo ghế ngồi xuống, thả lỏng toàn bộ cơ thể, chỉ duy nhất não bộ là hoạt động. Anh cố gắng nhớ lại những dữ kiện có liên quan. Ngày sinh, kỷ niệm ngày cưới... Thói quen sinh hoạt thường ngày của mẹ.
Chính xác chính là thói quen. Mẹ anh có thói quen là ghi lại những thứ quan trọng vào quyển sổ tay, bà nói hôm nay nhớ ngày mai có thể quên sạch, phải ghi chú lại khi cần mở ra xem. Tuy tốn công một chút nhưng đỡ phải hại não suy nghĩ.
Mà lúc nảy ở bàn trang điểm có chứa mấy quyển sổ. Phạm Tích Nhân lập tức chạy đến lấy cuốn sổ lật ra xem. Đúng là sổ ghi chú của mẹ anh.
Có ghi lại mấy sự kiện, nhật ký, mật khẩu tài khoản ngân hàng, tài khoản mạng xã hội... Anh dò từng con số. Mắt nhìn chằm chằm vào ký tự "KS" đây không phải là viết tắt của từ "két sắt" đây sao? Phạm Tích Nhân nhẩm rồi nhớ lại dãy số, bàn tay thon dài vươn ra nhẹ nhàng bấm mật khẩu.
"Ting!" đã mở khóa thành công. Vẻ mặt anh đắc ý kéo cánh cửa két sắt ra.
Ánh mắt sáng rực nhìn vào túi nilong đựng camera mini, anh lập tức lấy ra nắm chặt trong tay, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, nhìn xung quanh xác định không bị ai phát hiện, sau đó đi nhanh về phòng mình.
Dùng thiết bị kết nối với máy tính, đoạn băng ghi hình vẫn còn. Anh chán ghét nhìn màn hình, hình ảnh chẳng sắc nét bằng sản phẩm anh thiết kế. Cần mua camera cứ việc nói anh đem về cho. Loại siêu mỏng như miếng dán, hình ảnh bao sống động, lần trước anh còn đem dán khắp nhà Trần Kha Nghị. Mẹ anh lại bị lừa mà mua sản phẩm kém chất lượng như vậy.
Dù đoạn băng có hơi mờ nhưng không đến nỗi nào. Phạm Tích Nhân tập trung quan sát. Đến đoạn anh ra ngoài, tuy Quý Tánh cũng gấp gáp đứng dậy nhưng không vội đi ra, vì vậy camera bị lệch vẫn hướng về bàn của Tuyết Dung. Lúc Quý Tánh chuẩn bị bước đi, màn hình run vài cái, lúc đó một thân ảnh xuất hiện chạy nhanh về phía ghế đối diện Tuyết Dung. Vẫn kịp lúc ghi được hình cô gái đó.
Phạm Tích Nhân bấm nút dừng lại, phóng to hình ảnh lên xem. Có hơi nhòe, nhưng gương mặt này hóa thành tro anh cũng nhận ra. Đúng như lời Tuyết Dung nói có một cô gái đến gặp cô ta.
Không ai khác chính là Tư Ly.
Không đúng! Bây giờ phải gọi là Anh Thu mới phải.
Phạm Tích Nhân tay nắm chặt tay đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nghiến lợi nói: "Lê Hoàng Anh Thu tôi sẽ không đội trời chung với cô!"