Trần Ngư ngủ một ngày, lúc này tỉnh dậy đương nhiên là không buồn ngủ nữa. Lâu Minh lo lắng cả ngày, thấy Trần Ngư tỉnh cũng luyến tiếc rời đi, hai người ngồi ở vườn hoa nhỏ trước biệt thự, dựa sát vào nhau trò chuyện.
“Em có lạnh không?” Tuy bây giờ là cuối xuân đầu hạ nhưng gió đêm vẫn còn hơi lạnh.
“anh ôm em thì em sẽ không lạnh.” Trần Ngư nói xong thì chui vào lòng Lâu Minh.
Vậy rốt cuộc là lạnh hay không lạnh đây? Lâu Minh bật cười lắc đầu, nhưng cũng rất hiểu ý mà ôm chặt cô nhóc nhỏ bé của anh vào lòng.
“anh Ba, khi nào chúng ta có thể kết hôn?” Trần Ngư chợt hỏi.
“…” Sao hôm nay cô nhóc này cứ luôn hỏi chuyện kết hôn vậy “Luật pháp nước ta quy định con gái phải qua hai mươi tuổi mới được đăng ký kết hôn.”
“Vậy là còn …” Trần Ngư yên lặng trong chốc lát “Còn một năm lẻ ba tháng nữa lận hả, lâu quá vậy, chừng ấy thời gian có thể sinh em bé được luôn rồi.”
Lâu Minh thiếu chút nữa bị sặc nước miếng, anh không nói nên lời nhìn Trần Ngư “Sao bỗng nhiên em lại nghĩ đến chuyện … kết hôn.”
“Vì em rất thích anh mà.” Bởi vì hơn một ngàn năm qua, chúng ta gặp nhau rất nhiều lần, yêu nhau không biết bao nhiêu lần nhưng chưa một đời nào có thể thành đôi “Thích thì phải ở bên nhau, đâu ai biết ngày mai sẽ ra sao.”
Đúng vậy, thích thì hãy ở bên nhau, bằng không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu mấy đời trước mà anh hiểu rõ đạo lý này thì sao có thể bỏ qua nhiều như thế.
“Chúng ta đã ở bên nhau rồi.” Lâu Minh nói, vẻ mặt không tự chủ mà nở ra nụ cười thỏa mãn.
“Nhưng mà chỉ có kết hôn mới có thể động phòng mà.” Trần Ngư chợt nói thêm.
“Em …” Lâu Minh dở khóc dở cười “Trong đầu em toàn suy nghĩ cái gì vậy?”
“không đúng!” Trần Ngư chợt từ trong ngực Lâu Minh ngồi dậy, vô cùng nghiêm túcnói “Bây giờ đâu giống như trước kia, không ai quy định trước khi kết hôn thì khôngđược động phòng a.”
Càng nói càng kỳ cục, Lâu Minh nhỏ giọng la “Thi Thi.”
“Hình như qua mười tám tuổi là được rồi, ở cổ đại mười sáu tuổi là có thể thành thân rồi.”
“Thi Thi!” Trán Lâu Minh nổi gân xanh, giọng nói cũng nặng hơn.
“anh Ba …” Trần Ngư ngẩng đầu, vẻ mặt không chờ đợi nổi “Chúng ta động phòng đi.”
Lâu Minh đột nhiên mở to hai mắt nhìn, đứng phắt dậy, bóng đêm mờ ảo che khuất gương mắt đỏ bừng của anh “Thi Thi, em có biết mình đang nói cái gì không?”
“Em biết mà, chẳng lẽ anh Ba không nghĩ cùng em …”
“Em đừng nói nữa.” Lâu Minh quả thực muốn điên rồi, rốt cuộc là cô nhóc này có biết mình đang nói cái gì không, có người đàn ông nào mà không muốn cùng cô gái mìnhyêu làm … cái kia.
“không được thì thôi, nhưng mà hôn một chút thì cũng được chứ gì.” Trần Ngư chợt từtrên ghế đứng lên, dán đến gần, đặt một nụ hôn lên khóe miệng của Lâu Minh.
Lâu Minh bị Trần Ngư trêu chọc mà tâm phiền ý loạn, nhưng lại chẳng thể làm gì, cuối cùng chỉ có thể than thở, đưa tay nhẹ vuốt tóc của Trần Ngư bị gió thổi rối, hỏi “Sáng hôm nay, sao em lại bị ngất đi vậy?”
(Đừng nói với Phượng Lạc biết sự tồn tại của tôi.) Đây là lời dặn của Linh Cơ trước khi Trần Ngư tỉnh lại.
“À … Chính là em bỗng nhiên cảm ứng được Linh Khí thứ năm, sau đó linh lực của em bỗng nhiên bị rút cạn, thế là em bị ngất đi.”
“Em cảm ứng được Linh Khí, tại sao em lại cảm ứng được Linh Khí?” Lâu Minh cau mày hỏi.
“Em cũng không biết a, tự nhiên nó bỗng nhiên bay ra ngoài.” Trần Ngư chột dạ nói, vì sợ Lâu Minh nhìn ra sơ hở, Trần Ngư vội vàng nói sang chuyện khác “anh Ba, hiện giờ chúng ta đã tìm được năm Linh Khí, chỉ còn một món cuối cùng thôi. Chờ khi chúng ta trở về Đế Đô, chúng ta có thể thông qua trận pháp Năm ngôi sao tập hợp để tìm Linh Khí thứ sáu.”
“Chờ giải quyết chuyện ở núi Thanh Mang, chúng ta trở về Đế Đô ngay.” Lâu Minh cũng không nghĩ là Linh Khí thứ năm lại dễ dàng tìm được như vậy, nhưng Hạn Bạt ở núi Thanh Mang có thể giải quyết được chứ.
“anh yên tâm, em có biện pháp rồi?” Trần Ngư bảo đảm nói.
“Em có biện pháp?” Lâu Minh kinh ngạc nói.
“Ừm, em biết phương pháp phong ấn Hạn Bạt nha.” Trần Ngư đắc ý nhíu mày, bởi vì năm trăm năm trước, Hạn Bạt ở núi Thanh Mang chính là kiếp trước của cô ra tay phong ấn.
=
Công chúa Linh Cơ đã nói với Trần Ngư rất nhiều chuyện về các kiếp chuyển thế của bọn họ, cũng nói về nguồn gốc các Linh Khí và vị trí đặt của chúng.
“Vậy Linh Khí thứ sáu là gì? Để ở chỗ nào?” Trần Ngư hỏi Linh Cơ.
“Tôi không biết.” Ngoài dự đoán của Trần Ngư, Linh Cơ lắc đầu.
“Sao cô lại không biết, không phải là cô vẫn luôn có mặt sao?” Trần Ngư nghi ngờ hỏi.“Ba trăm năm trước, tôi đang chuẩn bị mang theo Linh Khí thứ năm để sắp xếp nơi đặt, khi chuẩn bị xuất phát thì bỗng nhiên trời có hiện tượng kì quái, Hạn Bạt xuất thế.” Linh Cơ nói.
“Hạn Bạt núi Thanh Mang?” Trong nháy mắt Trần Ngư nhận ra.
“Đúng thế.” Linh Cơ nói “Hạn Bạt gây nguy hiểm như thế nào cho nhân gian, không có ai hiểu rõ hơn tôi, tôi chuyển thế trở thành Thiên Sư nên không thể bỏ mặc, thế là tôi mang Linh Khí đến núi Thanh Mang.”
“Hạn Bạt núi Thanh Mang khác với tôi, nó là cương thi hóa thành yêu rồi thành Hạn Bạt, sát khí trải qua mấy ngàn năm, vô cùng lợi hại.” Linh Cơ nói “Tôi vốn định dùng Huyền Minh Tịnh Sát quyết để giết chết Hạn Bạt nhưng mà công đức của tôi không đủ,không có cách nào làm được, cuối cùng chỉ có thể dùng trận pháp phong ấn Hạn Bạt.”
“Hạn Bạt là do cô phong ấn sao?” Trần Ngư kinh ngạc.
“Đúng, nhưng lúc đó tu vi của tôi quá thấp, hoàn toàn không chống lại nổi Hạn Bạt, chỉ thực hiện việc sắp đặt trận pháp thôi cũng làm tôi kiệt lực mà chết.”
“Cái gì?” Trần Ngư giật nảy mình “Vậy Hạn Bạt làm sao mà phong ấn được?”
“Khi đó trận pháp đã sắp đặt xong, chỉ cần khởi động là được.” Linh Cơ nói “Vì khôngđể cho Hạn Bạt thoát khỏi trận pháp, cũng vì để cho hồn phách của chúng ta có thể luân hồi đi tìm Linh Khí thứ sáu, tôi chỉ có thể từ linh hồn tách ra, bám vào Linh Khí thứ năm, mượn sức mạnh của Linh Khí mà khởi động trận pháp.”
“Cho đến cách đây không lâu, cô dùng đài chiêu hồn cưỡng ép gọi tôi.”
“Cho nên …” Sắc mặt Trần Ngư trắng nhợt “Núi Thanh Mang có biến động bất thường là do tôi ở đài chiêu hồn gọi cô về mà nên?”
“Đúng thế.” Linh Cơ gật đầu.
“Vậy khi tôi đi đến núi Thanh Mang, linh châu chủ động bay ra ngoài cũng là vì điều này?”
“Tôi ở ngây người trong linh châu mấy trăm năm, đã sớm hòa cùng một thể với linh châu, chỉ cần cả hai ở gần là có thể kêu gọi lẫn nhau.” Linh Cơ giải thích “Có thể là linh châu cảm ứng được sự tồn tại của tôi nên mới từ lòng đất bay lên.”
“Vậy bây giờ không có linh châu thì chẳng phải Hạn Bạt sẽ thức tỉnh sao?”
“Đúng thế.” Linh Cơ nói “không có linh châu trấn áp, nhiều nhất là hai ngày, Hạn Bạtsẽ thức tỉnh.”
“Vậy làm sao bây giờ?” Trần Ngư sốt ruột “Chúng ta phải đem linh châu trở lại sao? Nhưng mà anh Ba cũng cần có linh châu mà.”
“hiện giờ đem linh châu trở lại cũng vô ích, Hạn Bạt nhất định sẽ tỉnh lại. Vì thế kế hoạch chỉ có thể là phong ấn Hạn Bạt trở lại một lần nữa.” Linh Cơ nói “Trong đầu côchắc chắn có lưu lại phương pháp phong ấn Hạn Bạt, bên cạnh cô có nhiều Thiên Sư như vậy, đồng tâm hiệp lực quyết đấu một trận với Hạn Bạt.”
“Còn Linh Khí thứ sáu, tôi dùng năm Linh Khí lấy biên giới nước ta làm ranh giới, tạo thành một trận pháp Ngũ Mang Hối Tinh rộng lớn, nên chỉ cần Linh Khí thứ sáu đang ở trong biên giới nước ta thì chúng ta nhất định sẽ cảm giác được.” Linh Cơ nói.