Reng reng, cuối cùng tiết học cũng kết thúc trong sự hân hoan của các học sinh, mới hết tiết nó đã không thấy nhỏ rồi, thờ ơ đi lên sân thượng. Trên đây gió lồng lồng mát mẻ, khiến nó thấy nhẹ nhõm hẳn trong lòng, muốn hét lên, giải tỏa hết mọi muộn phiền.-AAAAAAAAAAA_nó sau khi hét lên, nỗi buồn bực cũng như trút hết. Bỗng như có tiếng người khó chịu đằng sau lưng mình, nó xoay người lại, một hình ảnh con trai mệt mỏi như rằng đang bị thương. Đứng trước mặt nó, chống hai tay lên tường ép nó vào trong.
-hừm, cô em xấu xí, hôm nay muốn gì ở tôi mà lại tới lãnh đĩa của tôi thế này_tuy giọng nói bông đùa, trêu ghẹo người nhưng vẫn nghe ra sự mệt mỏi.
-Tránh!_nó khoác tay lạnh lùng trước ngực đối mặt với tên lăng nhăng.
-Cô em, nóng vậy, có biết bao người muốn như...._chưa nói hết câu, đột nhiên, cả cơ thể hắn đổ quỵ lên người nó, mồ hôi lấm ướt hết cả áo hắn, người nóng ran.
-Này, Này_nó, lần đầu tiên hốt hoảng như thế này vì trước đây đều có người xử lí giúp nó nên nó không cần động tay vào. Bây giờ hắn đang trong tình trạng thế này, nó rất muốn lạnh lùng, tàn nhẫn mà bỏ đi nhưng sao tay cứ ôm hắn mãi, bây giờ không thể nào di chuyển hắn ra khỏi trường được, sẽ gây sự chú ý nên nó đành đỡ hắn đến nơi mà hắn đã nằm trước đó, nghĩ hắn bị bệnh, cần tỏa nhiệt nên nó đã không ngại ngùng cởi phăng chiếc áo của hắn, bất ngờ hiện trên khuôn mặt nó, có một vết thương ngay vai giống như vết chém bị hở, máu đỏ cả miếng băng vụng về, khẽ nhìn khuôn mặt điển trai của hắn, nó bắt đầu suy nghĩ về lí do vết thương này nhưng cứu người quan trọng, nó lúc nào cũng dự trữ dụng cụ y tế trong cắp hết vì là một bang chủ, sống trong bóng tối, không biết lúc nào sẽ bị thương nên chuyện đó là bình thường, sơ cứu qua vết thương tránh nhiễm trùng rồi khéo léo băng bó lại giúp hắn, vết thương bây giờ đã ổn, dọn dẹp cho sạch, nó nhìn hắn trong lúc miên man, trông hắn cũng rất đẹp, hiếm lắm mới thấy người như hắn, họa chăng là từ trong manga đi ra, bỗng nhiên nó đỏ mắt. Điên thật! tại sao lại đỏ mặt cơ chứ, chắc bị lây bệnh rồi. Nghĩ khi hắn thức dậy mà thấy sự xuất hiện của mình ở đây thì không ổn cho lắm, nó ngẫm rằng hắn sẽ không nhớ gì hết nên an tâm đi khỏi sân thượng nhưng nào đâu có biết chính thức sóng gió đã tới với nó......Trở lại với cô bạn nhỏ của chúng ta nào!
Hết tiết nhỏ đã thấy nó còn ngủ, biết rằng có gọi thì nó cũng không đi nên đành đi một mình, ngơ ngơ, ngẩn ngẩn thể nào lại đâm vào một người để rồi té xuống đất, đau đớn không thể dậy nổi, có một bàn tay mở rộng trước mặt nhỏ, biết rằng có người giúp mình nên vui vẻ đón nhận.
-Cảm ơn cậu, may là có cậu chứ khó mà đứng dậy nổi, hì hì_nhỏ mãi lo phủi bụi mà không biết người đối diện.
-Hì, không có gì, bạn bè mà, Nhi Nhi_giọng nói quen thuộc trong đầu nhỏ vang lên " Nhi Nhi à, dẫu năm tháng có trôi nhưng tình cảm của Tiểu Khải không trôi đâu"."Ôi, Tiểu Khải sến quá, mới 8 tuổi thôi đấy", một mảng kí ức nhẹ bâng bay qua trong trí óc nhỏ, ngước lên để xem thử giọng nói đó rốt cuộc là ai
-Hi, Nhi Nhi, mình nè, bạn đang đi ăn trưa à, mình có thể đi chung với bạn không, mình cũng đang rảnh_đó là cậu, hèn chi lại quen thuộc như vậy
-À, được chứ mình ăn một mình cũng buồn lắm. Cả hai dắ nhau xuống canteen, ăn uống nói chuyện rôm rả bổng, một thứ chất lỏng dinh dính xuất hện trên người nhỏ....Còn nữa nhưng ở tập sau nhé
Cả hai dắ nhau xuống canteen, ăn uống nói chuyện rôm rả bổng, một thứ chất lỏng dinh dính xuất hện trên người nhỏ