Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
"Tức phụ nhi?"
Lý Trường Phong không quan tâm mồ hôi đầy mặt, đốt lửa đèn dầu, mở cửa từng phòng cũng không tìm thấy bóng dáng Hứa Thanh, đồ đạc trong phòng vẫn ngăn nắp chỉnh tề, y phục Hứa Thanh cũng còn ở đó, Lý Trường Phong cố gắng áp chế mình bình tĩnh lại, không ngừng đánh giá xung quanh, đúng rồi! Đi Tạ gia nhìn xem!
Lý Trường Phong chạy như điên một đường, thôn dân đang trên đường về nhà đều nhìn hắn chăm chú, "Kia không phải người tới ở rể ở sau núi sao? Làm cái gì mà chạy nhanh như vậy." Một vị thúc thúc nhìn bóng dáng Lý Trường Phong chạy vội nghi hoặc nói, lời vừa mới nói ra đã bị bạn già bên cạnh răn dạy.
"Nói cái gì đó, cẩn thận người ta nghe thấy!"
"Tạ thúc! Ở nhà không? Ta là Lý Trường Phong!" Lý Trường Phong thở hổn hển gõ cổng Tạ gia, lòng bàn tay hắn đều đã đổ mồ hôi, chỉ lo sợ Hứa Thanh không ở nơi này.
Tạ thúc nhìn Hứa Thanh đang hái rau cùng Tạ ca nhi, nghe tiếng gọi lớn bên ngoài cổng, "Tiểu tử này hẳn là tới tìm Thanh ca nhi, tới liền! Tới liền đây!"
Tạ ca nhi nghe ngữ khí sốt ruột của Lý Trường Phong, "Sốt ruột như vậy, hay là xảy ra chuyện gì rồi?" Hứa Thanh cũng đang thắc mắc trong lòng, chẳng lẽ đi lên núi bị thương, nghĩ đến khả năng này Hứa Thanh cũng không còn tâm tình hỗ trợ hái rau, "Ta đi ra ngoài xem sao."
Hiện giờ thân thể đang mang thai, Hứa Thanh rất muốn biết phát sinh chuyện gì, cũng vẫn phải chú ý thân thể, bước chân nhanh ổn mà trọng đi ra, Lý Trường Phong vừa thấy Tạ thúc mở cửa liền vội hỏi: "Tức phụ nhi ta..", Lời còn chưa nói xong Tạ thúc liền chỉ tay vào trong nhà, "Ở nhà của chúng ta đây, xảy ra chuyện gì mà gấp gáp như vậy? Mồ hôi nhễ nhại!"
Vừa nghe Hứa Thanh ở Tạ gia, tâm Lý Trường Phong cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, "Làm sao? Nhìn ngươi lo lắng như vậy?" Hứa Thanh đi đến cổng, nhìn trên người Lý Trường Phong không bị thương, thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu rất sợ Lý Trường Phong xảy ra chuyện gì.
Nhìn tức phụ nhà mình hoàn hảo không tổn hao gì đứng ở trước mặt, chuyện gì Lý Trường Phong cũng không nghĩ đến, hắn chỉ muốn tiến lên ôm Hứa Thanh một cái, rồi lại phát hiện cả người đầy mồ hôi, sợ hun Hứa Thanh nên không đi tới, "Không có việc gì, chỉ là không thấy ngươi ở nhà."
Hứa Thanh vỗ vỗ đầu, "Là lỗi của ta, tiểu Vũ ca tới tìm ta nói chuyện phiếm, trò chuyện qua lại, vừa đi vừa nói liền đi thẳng luôn đến nhà Tạ thúc, cũng quên không để lại lời nhắn cho ngươi, thật xin lỗi, làm ngươi lo lắng." Trí nhớ của cậu càng ngày càng kém, nhưng nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của Lý Trường trong lòng cậu lại cảm thấy đặc biệt ấm áp, đặc biệt thoải mái, cảm giác này khiến Hứa Thanh có chút xấu hổ.
"Không sao, chúng ta về nhà đi." Lý Trường Phong lau khô tay, nắm tay Hứa Thanh trước mặt Tạ thúc, "Về cái gì mà về! Ở lại nhà Tạ thúc ăn cơm! Tiểu tử ngươi còn khách khí với ta cái gì!" Tạ thúc nói ra lời này, Lý Trường Phong cũng không biết làm sao để từ chối, Hứa Thanh liền cười nói: "Còn không phải là do Trường Phong chưa tắm rửa sạch sẽ sao, nếu như lúc ăn cơm hun mọi người thì làm sao bây giờ, lần sau, lần sau chúng ta sẽ trực tiếp đến."
"Đúng đúng đúng, thúc xem ta này, một thân mồ hôi, ta tự mình ngửi cũng thấy khó chịu!" Lý Trường Phong nói tiếp lời Hứa Thanh, đến mùa khô lương thực cũng không dư thừa, nếu là Tạ gia đến nhà Hứa Thanh ăn cơm, bọn họ đều hoan nghênh, dù sao lương thực nhà bọn họ còn có thể ăn đến mùa đông năm sau, còn Tạ gia mua lương thực không nhiều lắm, vì vậy bọn họ mới từ chối ở lại.
"Được được được, lần sau nhất định phải ở lại a, nếu không Tạ thúc ta sẽ không cao hứng!" Tạ thúc thật ra không suy nghĩ nhiều, sang sảng đáp lời hai người.
Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh trở về nhà, Lý Trường Phong đơn giản dùng nước lạnh tắm một cái, lại đổi quần áo sạch sẽ xong mới ôm lấy Hứa Thanh đang hái rau, "Tức phụ nhi." Hứa Thanh cảm nhận được thân thể Lý Trường Phong bởi vì tắm nước lạnh mà mang theo hơi mát, nghiêng đầu cười nói: "Làm sao vậy? Thật giống như hài tử."
Lý Trường Phong tiếp nhận việc trong tay Hứa Thanh, ấn cậu ngồi xuống một bên sau đó hôn hôn khuôn mặt cậu, "Cảm thấy đặc biệt nhớ ngươi." Trong nhà không có Hứa Thanh, phòng ở mới có tốt đẹp thế nào đi nữa thì ở trong mắt Lý Trường Phong cũng không có bất luận ý nghĩa gì.
Mặt Hứa Thanh nóng lên, từ trước đến nay chỉ khi ở trên giường Lý Trường Phong mới nói mấy lời tâm tình này, bây giờ da mặt càng ngày càng dày, có phải là do cậu mang thai, lâu rồi không làm a? Nghĩ đến khả năng này Hứa Thanh liền hướng ánh mắt nhìn về đũng quần Lý Trường Phong.
Lý Trường Phong có chút xấu hổ, "Không phải ta nghĩ đến cái đó, chỉ là ta nhớ ngươi." Nói xong lại cảm thấy không đúng, "Không, cái đó ta cũng nhớ, nhưng mà hiện tại ta nhớ không phải là nhớ cái đó." Hứa Thanh nghe Lý Trường Phong nhớ này nhớ kia, đầu óc muốn hôn mê, "Được rồi được rồi được rồi, nhớ, đều nhớ."
Lý Trường Phong nghe vậy hai mắt sáng ngời, "Ngươi cũng nhớ?" Hứa Thanh sửng sốt, sau đó hiểu ra, vội vàng muốn giải thích, còn chưa kịp nói gì Lý Trường Phong đã thở dài một tiếng: "Nhưng mà hiện tại ngươi có thai, cho dù ngươi có nhớ, ta cũng không thể cho ngươi a."
Hứa Thanh quả thật không nói nên lời rồi, lời này nói ra giống như cậu rất đói khát vậy!
Sau khi ăn tối xong, hai người Hứa Thanh lại ngồi ở bộ bàn ghế đặt trong sân hưởng thụ không khí mát mẻ, mùa khô cũng đã tới, ảnh hưởng tới nhà bọn họ cũng không lớn, nhưng ở phương diện nước dùng lại phiền toái một chút, Hứa Thanh không biết làm cách nào để đem linh tuyền trong không gian ra ngoài.
"Trời cũng không còn sớm, đi nghỉ ngơi đi." Lý Trường Phong thấy muỗi nhiều lên, liền muốn Hứa Thanh trở về phòng nghỉ ngơi, lúc này cổng nhà bị gõ vang lên.
"Gâu gâu gâu! Gâu gâu gâu!"
Sau núi chỉ có nhà Hứa Thanh bọn họ, lại đang là buổi tối, Tiểu Bảo sủa lên âm thanh còn vang vọng trở lại, "Là ta, Lâm Phương Lương." Lâm Phương Lương một mình đứng ở bên ngoài cánh cổng, nghe tiếng chó sủa bên trong, còn có cả âm thanh Lý Trường Phong lập tức nói.
Lý Trường Phong đi mở cổng, Hứa Thanh đi vào phòng bếp rót một chén trà nóng, khi trở lại nhà chính, Lâm Phương Lương đã ngồi ở đó cùng Lý Trường Phong, Lâm Phương Lương tiếp nhận trà nóng cảm ơn Hứa Thanh, Hứa Thanh thấy Lâm Phương Lương có vẻ do dự, giống như là có chuyện muốn nói, lại không biết phải nói như thế nào.
"Đây là có chuyện gì? Có việc cứ việc nói thẳng đi, còn do dự cái gì."
Lâm Phương Lương nhìn nhìn Lý Trường Phong, nói: "Hôm nay, người nhà Lý nhị ca đến hiệu thuốc nhà ta xem bệnh."
Lý Trường Phong cùng Hứa Thanh liếc mắt nhìn nhau một cái, Lý Trường Phong nhìn Lâm Phương Lương, "Tiếp tục nói đi." Đừng nói là Lý lão tam lại gây ra chuyện xấu.
"Là Lý tiểu ca nhi, hắn, lỗ tai hắn bị điếc." Lâm Phương Lương từng ở trong nhà Hứa Thanh gặp qua Lý tiểu ca nhi, cho nên mới nhận ra đó là người nhà Lý Trường Phong, hôm nay hắn trở về đón Tạ ca nhi, nghĩ đến thương thế Lý tiểu ca nhi liền tới nói cho Lý Trường Phong biết tin, rốt cuộc là trạng thái của Lý tiểu ca nhi không ổn chút nào.
"Cái gì?" Hứa Thanh kêu lên! "Thời điểm chúng ta thấy hắn vẫn là một người khỏe mạnh, sao có thể chỉ trong chốc lát đã bị như thế!"
"Ngươi biết tình huống như thế nào không? Nghiêm trọng không?" Lý Trường Phong cũng khắc chế không được truy hỏi Lâm Phương Lương, Lý tiểu ca nhi là hài tử nhỏ nhất trong nhà, có thể nói Lý Trường Phong coi Lý tiểu ca nhi như là hài tử của mình mà nuôi dưỡng, bây giờ lại nghe tin Lý tiểu ca nhi đột nhiên bị điếc, điều này làm cho Lý Trường Phong khó có thể tiếp thu trong một khoảng thời gian ngắn.
Lâm Phương Lương cũng không để ý Hứa Thanh và Lý Trường Phong thất thố, đây cũng là nhân chi thường tình*, cho dù là ai nghe tin người thân của mình xảy ra chuyện, cũng đều khó có thể tiếp thu, "Là vừa bị thương, trước mắt tạm thời bị điếc, còn phải xem trong khoảng thời gian này hắn khôi phục thế nào, nếu tình huống không tốt thì, nhưng cũng không nhất định, cha ta cũng gặp qua tình huống giống thế này vài lần, có người vài ngày liền khôi phục, thật sự."
Nhân chi thường tình: Tình cảm theo lẽ thường của con người.
Hứa Thanh thật sự không yên tâm, Lý tiểu ca nhi là một người không tồi, còn trẻ tuổi như vậy, nếu thật sự bị điếc, sẽ là đả kích rất lớn đối với hắn. "Bây giờ chúng ta liền qua đó đi." Lý Trường Phong lắc đầu, "Ngươi đang có thai, việc này cũng đã xảy ra rồi, lo lắng cũng vô dụng, Phương Lương, ngươi biết đệ ca nhi ta tại sao lại bị thương không?" Vì sao bị thương nghiêm trọng như vậy, cũng không có ai tới thông tri cho hắn một tiếng.
Lâm Phương Lương im lặng một chút, "Hẳn là, người nhà Lý nhị ca ngươi làm." Lý Trường Phong nghe vậy, sắc mặt lập tức âm trầm xuống. Lâm Phương Lương tiếp tục nói nguyên nhân: "Bởi vì bị thương tương đối nghiêm trọng, trên mặt Lý tiểu ca nhi cũng in dấu bàn tay, cho nên cha ta liền hỏi trọng thương như vậy là do ai làm, việc này nếu báo quan sẽ bị trượng hình, nào biết," Lâm Phương Lương nhìn nhìn Lý Trường Phong, thấp giọng tiếp tục: "Nào biết mẹ ngươi lại nói, là Lý tiểu ca nhi không cẩn thận tự mình bị thương."
Rõ ràng là lấy cớ, dù là ai nghe xong cũng sẽ không tin, nào biết ngoại trừ Lý bà tử, những người khác sắc mặt tuy rằng khó coi, lại cũng không nói một lời, cam chịu lời nói của Lý bà tử, mà Lý tiểu ca nhi từ đầu tới cuối đều vùi đầu xuống, hắn cũng không nghe thấy, lại không biết chữ, vì vậy cũng không có biện pháp để giao tiếp.
"Hơn nữa, trạng thái của Lý tiểu ca nhi có khả năng cũng không tốt lắm, rốt cuộc chuyện này xảy ra trên người ai cũng khó có thể tiếp thu, chưa kể đến, việc này có khả năng còn là do người thân trong nhà làm." Lâm Phương Lương cũng không thể bình luận quá nhiều người của Lý gia, nhưng Lý tiểu ca nhi lớn như vậy, lại xảy ra chuyện này, dù thế nào cũng cảm thấy nuối tiếc.
Hứa Thanh thật sự không thể không gấp, "Trường Phong, chúng ta trở về một chuyến đi, vạn nhất tiểu đệ ca nhi luẩn quẩn trong lòng, này..".
Lý Trường Phong trầm khuôn mặt, suy nghĩ một chút rồi nói với Lâm Phương Lương: "Buổi tối hôm nay các ngươi không cần tìm xe lừa, ta đưa các ngươi trở về, sau đó sẽ trở về Lý gia một chuyến." Quay đầu lại dặn dò Hứa Thanh: "Ta đưa ngươi đến nhà Tạ thẩm, đêm nay chúng ta phải quấy rầy Tạ thẩm bọn họ một chút, ngươi một mình ở nhà ta không yên tâm." Mùa hạ là thời gian thú hoang sau núi hoạt động nhiều, vạn nhất xảy ra chuyện gì hắn biết tìm ai để hối hận đây.
Hứa Thanh đồng ý đề nghị của Lý Trường Phong, thu thập đơn giản một phen xong ba người liền tới Tạ gia, cùng phu phu Tạ gia nói qua tình huống, một lát sau Lý Trường Phong cùng phu phu Lâm Phương Lương liền đánh xe rời đi trong đêm tối.
Trong lòng Hứa Thanh từng trận đáng tiếc, Lý tiểu ca nhi có thể khôi phục thì tốt, nếu là cả đời đều như vậy, kia, chính là huỷ hoại cả đời hắn a! Tạ thẩm nghe xong mọi chuyện, cũng thở dài, "Hài tử kia đang ở thời điểm tốt để nghị thân, việc này nháo tới, thật là đau lòng!"
Một đêm này Hứa Thanh không thể nào an ổn ngủ được, cậu một lòng suy nghĩ chuyện của Lý tiểu ca nhi, nghĩ Lý tiểu ca nhi ngày sau trôi qua như thế nào, nên đối mặt như thế nào. Ở nhà Tạ thẩm ăn chút cơm sáng đơn giản xong, Hứa Thanh liền quay về nhà, cho heo, gà, Tiểu Bảo ăn xong, Hứa Thanh suy nghĩ một chút, sau đó lại đem chăn mền đến phòng vốn dĩ chuẩn bị cho hài tử trải lên giường.
Buổi chiều Lý Trường Phong mới đánh xe lừa về nhà, mặt trời chói chang, trên trán hắn lấm tấm mồ hôi, sắc mặt bình tĩnh, nhìn không ra tâm trạng là tốt hay xấu.
Hứa Thanh nhanh chóng rót trà lạnh cho Lý Trường Phong, sau đó ngồi ở một bên chờ Lý Trường Phong nói chuyện, Lý Trường Phong uống xong trà lạnh liền lên tiếng: "Là lão tam làm." Tiếp theo Lý lão tam vì sao phát cuồng, Lý tiểu ca nhi vì sao bị thương, đều nói tỉ mỉ với Hứa Thanh, "Còn về phía mẹ, mẹ nói tiểu ca nhi có khả năng đã bị hủy hoại, lão tam tuy rằng có sai, nhưng tháng sau muốn đi khảo thí, chờ hắn trúng, sẽ bắt hắn bồi thường thật tốt cho tiểu đệ ca nhi."
"Nếu vạn nhất không thi đậu thì sao?" Hứa Thanh nói ra nghi vấn giống với Lý tiểu ca nhi.
Lý Trường Phong lắc đầu, "Ý tứ của mẹ chính là, trong nhà đã có một người bị huỷ hoại rồi, không thể lại hủy diệt người thứ hai, cho nên ta liền đem lão tam hung hăng đánh một trận." Dù vậy nhưng nghĩ đến Lý tiểu ca nhi từ lúc quay về nhà liền không ăn gì, Lý Trường Phong lại bắt đầu thở dài, "Đệ ca nhi từ lúc về nhà liền không ăn gì, luôn vùi đầu xuống, trốn ở trong phòng, dù thế nào cũng không muốn ra ngoài."
Hứa Thanh có thể hiểu được hành vi của Lý tiểu ca nhi, cho dù là ai xảy ra chuyện như vậy cũng đều sẽ không thể tiếp thu, nếu muốn tiếp thu cũng phải tốn không ít thời gian để thích ứng, huống hồ, lại là huynh đệ ruột thịt của mình gây ra tai họa thành như vậy. "Cho nên, đây là không tính toán báo quan?"
Lý Trường Phong trầm mặc gật đầu, "Ta không đồng ý, nhưng cha, mẹ, thậm chí đại ca, đều muốn như thế này, tiểu đệ là một ca nhi cho dù không bị làm sao sau này cũng sẽ gả đi, còn lão tam, ha hả, bọn họ lại đem toàn bộ hy vọng, bao gồm cả mạng sống của bọn họ đều phó thác trên người hắn!"