Xảo Muội Muội

Chương 5: Chương 2.2



Tiểu Lượt ngồi bờ sông, mở to mắt nhìn dòng nước trong suốt, cùng với bóng của hai người in ngược dưới nước. Nàng nhớ tới cảm giác khi nãy được ôm vào trong ngực, tâm tựa hồ như sóng sông giống nhau, gợn sóng vòng lại vòng lay động, làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, choáng váng, lại như tuyệt vời.

“Tiểu Lượt, xin lỗi, ta phải cố ý làm tổn thương đệ, ta chỉ muốn biết từ đâu đệ biết tiêu dao chiêu thức” – Ngữ khí của Thiên Du dịu nhiều, giống người vừa rồi vừa kiếm chuyện vừa hung dữ kia.

“Râu đại ca, đệ đệ biết cái gì là tiêu dao hay tiêu dao, đệ chỉ biết đó là mặc kệ”

“Cái gì mặc kệ” – Thiên Du kinh ngạc

“Đệ từ gầy yếu hơn những đứa trẻ cùng lứa, lại có cha mẹ thương, những đứa trẻ ở đây liền hợp lại khi dễ đệ, đệ đánh lại bọn họ liền bỏ chạy, bọn họ đuổi theo, đệ cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể liều mạng chạy, chạy, chạy. Bất giác liền bay lên. Sau đó đệ phát mình có thể bay lên. Khi có người khi dễ đệ, đệ liền bay lên, mặc kệ bọn họ.”

Thiên Du kinh ngạc nhìn Tiểu Lượt, nhưng vẻ mặt chính là tin lời nàng ,

“Đệ đều là , nếu huynh tin, đệ có thể thề với trời.” – Tiểu Lượt giơ tay lên thề: “Tiểu Lượt ta nếu có nữa lời dối gạt râu đại ca, ta …”

“Quên , cần thề.” Thiên Du ngặt hòn đá lên, ném vào mặt sông, hòn đá trượt mặt nước năm thước mới chìm vào trong nước.

Tiểu Lượt cũng học , nàng nhặt lên hòn đá ném vào trong nước, nhưng hòn đá tõm cái liền chìm vào trong nước. Thử lại vài lần, chút cũng trượt được xa hơn.

“Ai nha! chút cũng vui.” – Tiểu Lượt cắn môi dưới, đá cái, cam lòng câu.

Thiên Du lại ngẫn ra! Tâm thất kinh, bộ dáng thiếu niên này làm chuyện xấu rất giống với bộ dáng xảo muội muội của ”.

“Phải rồi râu đại ca, huynh vừa rồi vì sao chiêu thức kia là tiêu dao?”

Thiên Du chăm chú nhìn Tiểu Lượt lúc, nghĩ thầm nhất định là rất nhớ xảo muội muội của nên mới có thể liên tưởng thiếu niên này với xảo muội muội.

“ có gì, liên quan tới đệ.” – Thiên Du lạnh lùng , liền xoay người rời .

“Này! Râu đại ca, vì sao huynh cứ như vậy bỏ chạy lấy người rồi, phải giang hồ đại hiệp khi rời liền câu cáo từ sao, nào có giống như huynh gì bỏ .” Tiểu Lượt hô to, đuổi theo. Thiên Du đột nhiên bước như bay, Tiểu Lượt chạy theo kịp, đành phải dừng lại, thở dốc, thào oán giận: “Vừa rồi kiếm kia, ta bị hại suýt chết, ngã chết, sau đó huynh lại thản nhiên câu ‘ liên quan với đệ’, người cứ như vậy bỏ , chuyện gì đây…. ”

Tiểu Lượt nhìn chăm chú bóng dáng ngày càng xa kia, đơn về hướng đầu sông khác.

Tiểu Lượt cầm trong tay nhánh cỏ lau nàng bẻ ở bờ sông, vừa vừa vẫy vẫy, hoa trắng tùy ý tung bay, dính vào vải dệt xanh xanh hồng hồng của nhà Lý gia, như là những đóa hoa xinh xinh, thuần khiết.

“Tiểu Lượt, đừng làm dơ vải của ta.” – Lý đại thúc bán vải trách cứ .

“Lý đại thúc, con thay ngài vẽ lên đóa hoa tốt sao?” – Tiểu Lượt cười hi hi .

“ chỗ khác, đến nơi khác gây .” – Lý đại thúc cầm khúc lụa tơ tầm trắng đuổi nàng.

Tiểu Lượt cười khúc khích, tiếp tục bước , cỏ lau trong tay nàng vẫn vung vẩy khắp nơi, rơi lung tung người Trương đại thúc.

“Tiểu Lượt, đừng làm loạn.” – Trương đại thúc bán cháo trách cứ .

“Trương đại thúc, con thay ngài nêm thêm gia vị vào cháo tốt sao?” – Tiểu Lượt cười .

“ chỗ khác chơi .” – Trương đại thúc vừa vớt cỏ lau trong cháo vừa .

Tiểu Lượt cười khanh khách bước .

Lúc này, Thạch Lỗi ăn cháo lơ đãng liếc mắt cái, đột nhiên chấn động, thanh toán bạc vụn, cầm kiếm đuổi theo.

“Tiểu huynh đệ, có thể dừng bước chuyện hay ?” – Thạch Lỗi .

Tiểu Lượt quay đầu liếc nhìn cái, bị khuôn mặt hung ác của dọa giật mình.

“Ta lại biết ngươi, vì sao phải dừng lại chuyện với ngươi ?”

xong Tiểu Lượt xoay đầu bước , Thạch Lỗi nhàng đặt tay vai nàng, nàng cảm giác toàn thân mình thể động đậy.

“Ngươi….ngươi muốn làm gì?” – Tiểu Lượt trong lòng kích động, lại làm ra vẻ mặt bình tĩnh “Ta cảnh cáo ngươi, phố này mỗi người đều biết ta, ngươi dám can đảm làm gì ta, mọi người để yên đâu.”

“Tiểu huynh đệ, ta chỉ muốn hỏi ngươi chuyện mà thôi.”

“Muốn hỏi chuyện gì liền , ở vùng này, có chuyện to chuyện gì mà ta biết chứ.” Tròng mắt Tiểu Lượt mở to như chuông đồng liếc qua liếc lại “Bất quá ngươi trước buông ta ra, thân thể ta cứng ngắt như vậy chuyện thoải mái.”

Thạch Lỗi vỗ vai Tiểu Lượt cái, nàng phát vậy mà nàng có thể cử động thân thể, trong lòng kinh sợ, công phu lợi hại!

“Tiểu huynh đệ, ngươi là họ Âu Dương?”- Thạch Lỗi hỏi

Tiểu Lượt sắc mặt đại biến, kinh hoàng xua tay, lùi lại phía sau, miệng lặp lại nhiều lần: “ phải ta, ta phải họ Âu Dương gì cả ….”

Thạch Lỗi giữ chặt tay Tiểu Lượt, đôi mắt lóe lên nhìn nàng chằm chằm, thẳng: “ có khả năng, bộ dáng của ngươi quá giống….”

“Ta là phải, ngươi rốt cục muốn làm gì? Mau thả ta ra… Các thúc thúc, bá bá, mau cứu Tiểu Lượt a, có người muốn bắt nạt Tiểu Lượt.” - Tiểu Lượt đột nhiên la lớn.

Thạch Lỗi cả kinh, nghĩ tới Tiểu Lượt làm như thế, nhất thời buông lõng tay ra, Tiểu Lượt thừa cơ Thạch Lỗi buông tay liền bỏ chạy thục mạng.

đường chạy về vọng xuân lâu, Tiểu Lượt quay đầu lại nhìn thấy nam nhân mặt đen đó đuổi tới đây, thở ra hơi.

Tiểu Lượt đẩy cửa lớn vọng xuân lâu ra, chân mới bước vào cửa, liền đụng ngã Hoa di nương muốn ra ngoài, đau đến mức té chõng vó.

“Ai da! Tên quỷ chết sớm nào, đường có mắt còn chưa tính, còn dùng hết lực đụng ngã ta, đây là muốn cướp mạng của Hoa di nương ta sao ? ”.

Tiểu Lượt đem Hoa di nương nâng dậy, dùng tay áo phủi hết bụi bặm, sau khi Hoa di nương bình tĩnh, hé mắt trừng, liền đem Tiểu Lượt mắng chút.

“Nguyên lai là tên tiểu tử hồ đồ này! Qua năm sau là có thể đón dâu rồi, vẫn còn lỗ mãng như vậy, có chút điềm tĩnh, xem nhà ai dám gã nương cho ngươi.”

“ nương vọng xuân lâu ai cũng đều xinh đẹp như hoa, nếu như Tiểu Lượt nghĩ tới thiếu nữ xinh đẹp, đến lúc đó Hoa di nương đứng ra làm chủ phải là được rồi sao?”

“Ngươi sớm bỏ suy nghĩ này , nếu để Dung bà ngoại nghe được, biết bà ấy có bao nhiêu đau lòng cùng thất vọng, bà ấy vẫn hy vọng vào ngươi có tương lai tốt đẹp.” – Hoa di nương nghiêm mặt .

Tiểu Lượt lè lưỡi.

Hoa di nương nhìn khuôn mặt Tiểu Lượt còn đẹp hơn nữ nhân, nhịn được nắm cằm của nàng, ngã ngớn : “Ta , Tiểu Lượt ngươi tuấn tú, sau này ngươi chính là khắc tinh của nữ nhân.”

“Nữ nhân nào muốn trường mệnh sông lâu, nên cách xa ta tí.”

“Như vậy ngươi cũng đừng lại gần các nương khác nha, cẩn thận ngày nào đó các nàng nhịn được liền ăn sống nuốt tươi ngươi.”

“Hay là các nương của vọng xuân lâu đều là Quỷ Dạ Xoa, vừa đến buổi tối liền bắt người ăn sao?” – Tiểu Lượt ngây thơ hỏi.

Hoa di nương cười ám muội “Bộ dáng của ngươi trưởng thành ít, nhưng kì vẫn là tiểu tử chưa hiểu tình.”

xong, Hoa di nương lắc mông ra khỏi vọng xuân lâu.

Tiểu Lượt trở lại phòng, từ tủ quần áo lấy ra bao đồ, mở ra, lấy ra bài vị của cha mẹ, ngón tay nhàng vuốt dòng chữ đó - “Âu Dương Kính phu nhân bài vị”

kì quái, đời này ngoài Dung bà ngoại ai biết được nàng họ Âu Dương, vì sao tên nam tử mặt đen kia biết được.

Tên nam tử mặt đen kia là bằng hữu hay là cừu nhân của Âu Dương gia?

Nàng muốn tiếp tục suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nàng biết mình là hậu nhân của Âu Dương gia, nhưng vì sao nàng lại quên khuôn mặt của cha mẹ nàng.

Còn có cái tên nam tử mặt đen kia cùng Âu Dương gia có quan hệ gì?

Nàng qua lại trong phòng, trong lòng trăm mối có lí giải, hơn nữa càng nghĩ đầu càng đau, càng muốn lí giải càng thấy hỗn loạn, giống như cuộn tơ trong tay bà ngoại bị nàng phá hư thành đoàn, thể tìm thấy mối ra.

Tuy rằng trước mắt nàng vẫn chưa thể nhớ ra chuyện trước kia, nhưng nàng có thể xác định, cảnh trong mộng của nàng giống với khung cảnh ở cầm kiếm sơn trang.

Nàng quyết định đêm nay lại cầm kiếm sơn trang, hy vọng có thể tìm được đầu mối trong mớ hỗn loạn này.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv