Hoa nở là vô tình, hoa rơi là hữu ý. Mỗi người chỉ có duy nhất một lần được nếm trải dư vị ngọt ngào của tuổi xuân, sau đó, cho dù là cố gắng mơ mộng cũng không thể nào. Tình yêu, nó là thứ tình cảm chân thành xuất phát từ trái tim. Không cần biết người đó là ai, tính tình như thế nào. Mỗi khi yêu, con người ta thường mù quáng mà nhớ nhung. Chẳng hiểu ở đối phương có gì khác biệt mà lại khiến ta nhớ nhung đến vô biên.
Nếu như nàng không gặp hắn, không quen biết hắn, có lẽ cả đời này sẽ chẳng thể nào hiểu được như thế nào gọi là tình yêu. Hắn đối với nàng tốt vô cùng, luôn coi nàng là huynh đệ có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu. Tại sao hắn lại có thể cùng nàng gần gũi đến như vậy? Nàng là nữ nhi, cải trang thành nam nhân cũng khiến cho người người say đắm. Còn hỏi về lý do phải giả nam trang? Nàng không biết, nàng cũng không có quyền từ chối.
Trải qua một hồi lại một hồi chung đụng, trong trái tim của nàng chẳng biết từ lúc nào đã có dấu chân hắn bước đến. Nếu như hắn thực sự là định mệnh của nàng, vậy nàng chỉ cầu ở hắn, cả đời này mang đến cho nàng hạnh phúc, không bao giờ buông tay nàng.
Bình luận truyện