Ngày hôm sau, lúc trời vừa mới tờ mờ sáng, Tần Tự liền tỉnh. Có lẽ là do y muốn đi gặp mặt cái người mang danh phụ thân mà rất lâu y chưa từng biết mặt, cả một đêm cũng không thể ngủ ngon, kể cả đã ngủ, cũng liên tiếp mơ từ giấc mơ này đến giấc mơ khác.
Đồng hồ báo thức của Diệp Địch Sinh còn chưa vang lên, Tần Tự cẩn thận dè chừng đứng dậy, tránh không quấy rầy đến người vẫn đang nằm ngủ say sưa ở bên cạnh. Chờ đến khi y đánh răng rửa mặt, đi xuống dưới lầu mua bữa sáng trở về, Diệp Địch Sinh cũng tỉnh. Hắn động động thân mình, gương mặt nhập nhèm vì vẫn còn đang ngái ngủ, quét mắt nhìn một vòng xung quanh, cuối cùng cũng dừng ở cái người đang đứng ở đầu giường nhìn hắn chăm chú.
“Làm sao lại dậy sớm như vậy?” Hắn cầm lấy di động đặt ở bên gối nhìn thoáng qua, còn chưa đến bảy giờ.
“Dù sao cũng tỉnh, liền dậy.” Tần Tự nhìn thấy mái tóc rối loạn cùng với bộ dáng mơ hồ sau khi thức dậy của Diệp Địch Sinh, nhịn không được đưa tay hất hất tóc mái của hắn, hôn lên khóe miệng của hắn một cái.
Diệp Địch Sinh trừng mắt nhìn y, bị nụ hôn này làm cho triệt để thanh tỉnh, hắn bất đắc dĩ vừa cười vừa xoa xoa mái tóc của Tần Tự, bỗng nhiên ngửi thấy hương vị của sữa đậu nành cùng với bánh quẩy, cau cau mũi “Ngươi xuống dưới lầu mua bữa sáng?”
Tần Tự ân một tiếng, đồng hồ báo thức ở bên cạnh theo lập trình vang lên tiếng chuông báo thức “Lúc nào ngươi bắt đầu vào thi?”
“Tám rưỡi, còn sớm.” Diệp Địch Sinh xuống giường, đi vào toilet rửa mặt. Tần Tự vừa dùng di động xem tin tức, vừa ngồi đợi hắn ra cùng nhau ăn bữa sáng. Chờ Diệp Địch Sinh rửa mặt xong đi ra, sữa đậu nành nóng bỏng cũng kịp lúc trở nên ấm áp, Tần Tự thử trước độ ấm của cả hai ly sữa, sau đó mới đưa một ly cho Diệp Địch Sinh.
“Ngươi cứ ở phòng ngủ chờ ta, khoảng mười giờ là ta thi xong. Sau đó chúng ta thu dọn một ít đồ đạc, rồi đi đến thành phố A.”
“Được, lái xe đi.” Tần Tự cắn bánh quẩy, mơ hồ nói “Lái xe đi tiện hơn.”
Diệp Địch Sinh cũng không ý kiến gì với phương án này, thành phố A cách nơi này cũng chỉ khoảng bốn giờ lái xe, khoảng cách cũng không tính là xa. Hắn âm thầm cảm thấy may vì hai năm trước đã đi thi lấy giấy phép lái xe, vạn nhất trên đường Tần Tự lái xe quá mệt mỏi, hắn còn có thể đổi vị trí với y.
Ăn xong bữa sáng, Diệp Địch Sinh trực tiếp đi đến phòng thi. Tần Tự liền ở trong phòng ngủ, vội vàng thay giặt đệm trải giường, chờ y giặt xong đệm trải giường, đang muốn cho vào bên trong chậu quần áo mang đi phơi nắng, cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị gõ vang.
“Địch — ngươi là?” Trịnh Minh Vũ đứng ở ngoài cửa, kinh ngạc nhìn nam nhân xa lạ xuất hiện ở phía sau cánh cửa. Đây không phải là phòng ngủ của Diệp Địch Sinh sao, hắn không dám tin, lùi lại vài bước, quay đầu nhìn nhìn bảng hiệu trước cửa phòng, xác định bản thân không có đi nhầm.
“Ngươi là…… Trịnh Minh Vũ?” Tần Tự nghe Diệp Địch Sinh từng nhắc tới hắn, hai người không chỉ là đồng hương, còn cùng ở chung một khu ký túc xá. Trong giây phút nhìn thấy Trịnh Minh Vũ, y không phải không ghen tị, nam nhân trước mắt sáng sủa mà tuấn lãng, trong ánh mắt luôn mang theo tươi cười, vừa nhìn qua liền biết hắn lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, cùng với một người có nội tâm cố chấp như y rõ ràng đối lập hoàn toàn.
“Đúng vậy, ngươi là gì của Địch Sinh?” Trịnh Minh Vũ hoang mang nhíu mày.
“Hắn là bạn trai ta.” Diệp Địch Sinh không biết từ lúc nào đi tới bên cạnh, hắn vừa thi xong, trong tay còn cầm một túi đựng hồ sơ đơn giản. Ngữ khí của hắn lạnh nhạt, phảng phất căn bản không ý thức được câu nói nhẹ bẫng kia của mình lọt vào trong tai của Trịnh Minh Vũ tạo nên một trận trùng kích như thế nào.
“Ngươi…… Ngươi nói cái gì? Bạn trai?” Trịnh Minh Vũ sợ tới mức lắp bắp, đầu tiên hắn nhìn Diệp Địch Sinh, sau đó lại không dám tin nhìn sang Tần Tự cao cao to to, hoàn toàn không thể đem người trước mắt liên hệ với cái danh bạn trai của Diệp Địch Sinh. Lúc trước, kể cả khi hắn phỏng đoán Diệp Địch Sinh thích nam, nhưng hắn lại tưởng tượng người mà Diệp Địch Sinh thích phải là một người có ngoại hình thanh tú, nhưng người trước mắt……
Không chỉ mình Trịnh Minh Vũ bị dọa nhảy dựng, kể cả Tần Tự khi nghe được lời nói của Diệp Địch Sinh, trong lòng cũng chấn động, lập tức mừng rỡ như điên. Y kiềm chế kích động mà nhìn về phía Diệp Địch Sinh, người kia lập tức đáp lại y một nụ cười ấm áp.
Thấy Trịnh Minh Vũ vẫn còn ngốc ngốc đứng giữa cửa ra vào, Diệp Địch Sinh nhìn không được, vỗ vỗ bờ vai của hắn “Đừng đứng đực ra đó nữa, có chuyện đi vào rồi nói.”
Mười phút sau.
“Trời ạ, hai người các ngươi thật……” Trịnh Minh Vũ ngồi ở trên ghế, giống như người thần kinh không bình thường, thì thào tự nói.
“Chúng ta một lát nữa có việc ra ngoài. Ngươi muốn làm gì? Ở lại phòng của ta ngủ sao?” Diệp Địch Sinh nhét thẻ sinh viên cùng với chìa khóa vào trong túi nhỏ bên cạnh ba lô, cuối cùng kiểm tra lại đồ ở trong ba lô một lần nữa, mới ngẩng đầu, nhìn Trịnh Minh Vũ bất mãn. Lúc này, Tần Tự cũng đã phơi đệm trải giường xong, đi vào trong phòng, Trịnh Minh Vũ nhìn cái chậu trống không ở trong tay y, lại nhìn nhìn trên giường rõ ràng mới được thay đệm trải giường mới, chỉ cảm thấy mặt đỏ lên, lúng túng nói
“Ngươi, tối hôm qua ngủ lại phòng của Diệp Địch Sinh a……”
Tần Tự gật gật đầu, không có chút ý tứ ngượng ngùng nào “Đúng vậy.”
Tối hôm qua ngủ cùng nhau, hôm nay đổi sàng đan mới…… Trên chiếc giường này đã phát sinh chuyện gì tự nhiên không cần nói cũng biết. Trịnh Minh Vũ đầu tiên đánh giá Tần Tự vóc người cao ngất, lại liếc mắt nhìn Diệp Địch Sinh thân hình gầy còm, đột nhiên đứng lên, vỗ vỗ bả vai Diệp Địch Sinh “Sách, huynh đệ, ngươi rất không dễ dàng…… Không cần nói nữa, bạn hữu ủng hộ ngươi !”
Người này lại đang hiểu lầm cái gì? Diệp Địch Sinh cũng lười giải thích, huống chi bọn họ cũng không rảnh kéo dài thời gian, hắn đem cánh tay đang khoát lên vai hắn của Trịnh Minh Vũ đẩy ra, mỉm cười, nói “Hôm nay không phải cuối tuần sao, không cần đi bồi bạn gái?”
“A, thiếu chút nữa quên, nàng còn đang chờ ta !” Trịnh Minh Vũ vỗ mạnh trán, vội vàng nói câu cảm tạ huynh đệ, liền vội vàng giống như đào mệnh, kéo cửa phòng chạy ra ngoài.
“A” Diệp Địch sinh nhìn bóng dáng vội vã của hắn, lắc đầu cười cười. Chỉ là nụ cười này dừng ở trong mắt Tần Tự, liền mang theo chút ý tứ khác. Trong lòng Tần Tự lập tức chua loét, đặt chậu quần áo ra ban công, rầu rĩ không vui đi trở lại trước người Diệp Địch Sinh.
“Đi thôi.” Y xách ba lô của Diệp Địch Sinh khoác lên người.
“Làm sao?” Diệp Địch Sinh lúc này mới nhận ra Tần Tự khác thường, hắn cẩn thận đánh giá sắc mặt y, đột nhiên cười rộ lên “Ghen a?”
Tần Tự tức giận hừ một tiến, di động bước chân đi ra ngoài.
“Hắn có bạn gái.” Diệp Địch Sinh đi theo phía sau giải thích.
“Ta biết.” Tuy rằng biết, nhưng mà vẫn rất giận.
“Ta cũng có bạn trai.” Phía sau lại vang lên thanh âm trong trẻo.
Cái này khiến cho Tần Tự không nhịn được, khóe môi chậm rãi nhếch lên một nụ cười đắc ý, y quay đầu liếc nhìn Diệp Địch Sinh, đột nhiên vươn tay về phía hắn. Diệp Địch Sinh ngưng một lát, sau đó cũng vươn tay, cầm lấy tay y. Bàn tay của hai người gắt gao siết lại với nhau, đi vào thang máy.