Ngoài cửa sổ, giọt mưa ầm ĩ rơi xuống đất, khiến cho từng đám bọt nước bắn ra tung tóe.
Trong phòng, Tần Tự cầm khăn mặt, đứng ở bên giường, im lặng chà sát thân thể mình. Diệp Địch Sinh vẫn đứng ở trước mặt y, việc này khiến cho y cảm thấy có chút ngượng ngùng, chỉ tùy tiện xoa xoa mặt cùng với lồng ngực, liền đem khăn mặt đặt ở một bên.
“Lau chưa sạch sẽ.” Diệp Địch Sinh nhìn một màn này, nhíu mày, cầm lấy cái khăn mặt khô ở trên giường, sau đó đè lại đầu vai của Tần Tự, động tác thô lỗ chà lau trên lưng của y.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, khiến Tần Tự cảm nhận được khí tức buốt giá trên người hắn, chỉ cảm thấy toàn bộ trái tim đều ấm áp. Tuy rằng động tác của Diệp Địch Sinh không hề ôn nhu dù chỉ một chút, nhưng y vẫn cảm nhận được ở bên trong đó một tia ấm áp. Có lẽ, Địch Sinh không quá chán ghét y……
Tay cầm khăn mặt của Diệp Địch Sinh lướt qua bụng của Tần Tự, y cảm thấy ngứa ngứa, cúi đầu xuống nhìn, liền thấy Diệp Địch Sinh đang nhìn chằm chằm giữa hai chân của y, sau đó, cái khăn mặt mềm mại cũng chuyển đến chỗ đó, hung hăng xát qua cái côn thịt đang mềm nhuyễn.
Tần Tự khẽ a một tiếng, không phải là y cảm thấy đau, mà là một loại cảm giác khô nóng khó nhịn, đã lâu không ghé qua cơ thể. Sắc mặt của y càng lúc càng hồng, căn này nọ trong bụi cỏ đen nháy không tự giác bắt đầu nhếch lên. Y theo bản năng lấy tay che lấp, gục đầu xuống, không dám đối diện với ánh mắt của Diệp Địch Sinh.
Trong căn phòng im lặng, bởi vì cúi đầu, cho nên Tần Tự không nhìn thấy ánh mắt dần trở nên ám trầm của Diệp Địch Sinh.
“Lên giường.” Âm thanh từ tính êm tai vang lên sát ngay bên tai của Tần Tự.
Tần Tự ngẩng đầu, sửng sốt mà ngại ngùng nhìn Diệp Địch Sinh. Y cho rằng bản thân nghe nhầm, nhưng Diệp Địch Sinh lại mang theo sắc mặt thâm trầm lặp lại một lần.
“Lên giường.”
Trực giác mách bảo cho Tần Tự biết hôm nay Diệp Địch Sinh gặp phải chuyện gì, suy nghĩ của hắn có chút không bình thường…… Y không được tự nhiên chà chà ngón tay, ngồi lên trên giường, khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn thấy khung ảnh lồng kính được bọc bằng vải trắng được đặt ở góc giường, nhất thời trong lòng khẽ động. Đó không phải là tranh y đưa cho hắn sao, nguyên lai là hắn nhận. Còn chưa kịp cao hứng, trước mắt bỗng nhiên bao phủ một cái bóng, Diệp Địch Sinh túm lấy bờ vai của y, đẩy một cái, cả người y liền không hề phòng bị ngã ngửa lên trên giường. Còn chưa phục hồi tinh thần, gương mặt tuấn tú của người nó đã sát lại gần ngay trước mắt.
“Địch Sinh……” Trái tim của Tần Tự đập thình thịch, y nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Diệp Địch Sinh, nghĩ muốn đưa tay lên vuốt ve, cổ tay lại bị thanh niên bắt được.
“Là muốn cùng ta làm chuyện này sao?”
Ánh mắt của Diệp Địch Sinh sáng tối trộn lẫn vào nhau, lông mi dài mà nồng đậm, trong con ngươi sáng sủa tựa hồ mang theo một tia ánh sáng. Tần Tự bị y nắm lấy cổ tay, cảm nhận được nhiệt độ từ cơ thể phía trên người mình, căn này nọ phía dưới càng trở nên trướng đau.
“Ân……” Y thành thực gật đầu.
“Nếu hôm nay ta thỏa mãn ngươi, ngươi có thể ngay lập tức dừng việc gây rối ta lại hay không?”
Thân thể Tần Tự chấn động một chút, y nhìn ánh mắt của Diệp Địch Sinh, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt vô cùng.
“Ta……” Cảm giác chán ghét cùng với không kiên nhẫn trong ánh mắt kia, rõ ràng lúc trước y đã nhìn thấy vô số lần. Y, như thế nào còn có thể cho rằng, Diệp Địch Sinh thế nhưng sẽ không quá chán ghét y?
Liền tính, Tần Tự thần kinh không tinh tế mẫn cảm như người bình thường, nhưng đối diện với sự nhục nhã như vậy, y vẫn cảm giác được lồng ngực lạnh giá. Gắt gao cắn môi dưới, y tránh thoát cánh tay của Diệp Địch Sinh, muốn ngồi dậy.
Lại không nghĩ đến, y căn bản không thể đẩy được người ở phía trên ra, sức lực của nam sinh đã không còn yếu ớt như hai tháng trước, tuy rằng thân hình nhìn qua vẫn gầy như trước, nhưng sức bật ẩn dưới lớp quần áo lại không thể coi thường.
“Muốn đi?” Diệp Địch Sinh đè bờ vai của y xuống, nhìn từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nguy hiểm mà hung ác, nham hiểm “Ngươi nghĩ với cái bộ dáng như này, còn muốn đi đâu?”
Bỗng nhiên, hắn vươn tay nắm lấy hạ thể của Tần Tự, hung tợn xoa nắn. Địa phương yếu ớt nhất bị người chưởng khống ở trong tay, Tần Tự cả người đều mất đi năng lực phản kháng. Y nằm ở dưới thân của Diệp Địch Sinh, nhìn ngón tay trắng nõn thon dài kia vỗ về chơi đùa phân thân màu đỏ thẫm của mình. Đây là hình ảnh mà y chờ mong đã lâu, nhưng vì cái gì trong lúc này, y lại chỉ cảm thấy hốc mắt chua xót, thậm chí còn hi vọng chính mình không cần xuất hiện ở nơi này.
Đây là lần đầu tiên Diệp Địch Sinh làm loại chuyện này cho một người cùng giới. Thủ pháp của hắn vẫn rất ngây ngô, hoàn toàn dựa vào một cỗ lửa giận không rõ tên thúc giục cứng rắn an ủi phân thân của Tần Tự. Bất quá, rất nhanh hắn liền biết phải làm như thế nào khiến cho Tần Tự thoải mái, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng khều khều quy đầu bóng loáng, móng tay của ngón cái gẩy gẩy lỗ nhỏ trên đỉnh, rất nhanh liền nhìn thấy cái lỗ nhỏ hẹp trong nháy mắt chảy ra vài giọt dịch nhầy trong suốt.
Nhưng mà sắc mặt Tần Tự lại không tương thích với trạng thái của thân thể, y cắn môi, vẻ mặt có vài phần kháng cự cùng giãy dụa. Diệp Địch Sinh đối diện ánh mắt của y, bỗng nhiên lạnh lùng cười một cái, ghé sát miệng lại gần tai của y, thấp giọng nói “Ngươi hiện tại đã biết cảm giác bị người khác bức bách như thế nào chưa?”
Tần Tự nghe thấy lời nói của hắn, ánh mắt đột nhiên trợn to, trong giây phút đó, y dường như đột nhiên hiểu ra cái gì. Nguyên lai là Địch Sinh muốn……
“Tuy rằng trong lòng không muốn, nhưng thân thể vẫn nhận được khoái cảm.” Diệp Địch Sinh lấy tay cuốn lấy tính khí trướng đại của y, chậm rãi bộ lộng, vẻ mặt mang theo một tia trào phúng “Tựa như ngươi bây giờ.”
Khoái cảm khi nặng khi nhẹ khiến cho Tần Tự có chút nôn nóng, khiến cho gương mặt của Diệp Địch Sinh ngay trước mắt cũng trở nên mơ hồ không rõ, y cố gắng nâng hạ thân lên, đem phân thân cương cứng cố gắng đẩy vào trong tay nam sinh, trong miệng cũng phát ra tiếng rên rỉ trầm thấp.
“Ân……. Địch Sinh……”
Lại vào lúc này, cái tay cho y khoái cảm bỗng nhiên ngừng lại. Tần Tự sắc mặt ửng hồng, khó hiểu nhìn qua, liền thấy Diệp Địch Sinh xuống giường, không biết lấy đâu ra một sợi dây thừng, đi lại gần.
“Địch Sinh…… Ngươi muốn làm gì?” Tần Tự nghi hoặc nhìn hắn, y chống hai tay, từ trên giường ngồi dậy, nhìn nam sinh đang càng lúc càng tiến lại gần, không tự chủ lui về phía sau.
“Sợ?” Diệp Địch Sinh nắm dây thừng trong tay, gương mặt lộ ra biểu tình châm chọc nhìn y “Nhưng ngươi có sợ cũng vô dụng, đây chính là do ngươi lựa chọn.” Hắn vừa nói, vừa cúi xuống, vốn tưởng rằng Tần Tự sẽ giãy dụa một phen, không nghĩ tới người nọ chỉ ngoan ngoãn nằm, tùy hai tay của y bị hắn trói lên đầu giường.
“Làm sao không phản kháng?” Diệp Địch Sinh nhìn Tần Tự vẫn giữ sắc mặt bình tĩnh, không khỏi có chút ngạc nhiên. Ngôn từ vũ nhục lúc trước, cộng với hiện tại thân thể bị giam cầm, chẳng lẽ còn không có cách nào khác để đuổi y đi sao……
Tần Tự run run mi mắt, y nâng mắt nhìn lên Diệp Địch Sinh, ánh mắt bên trong hoàn toàn chỉ có sự tín nhiệm “Ta tin tưởng ngươi, sẽ không thật sự thương tổn ta.”