Triển Chiêu thầm bảo không ổn, điều hắn lo nhất đã xảy ra, nhưng giờ đường đã bị chắn hết, chẳng còn đường lui. Người chèo thuyền chưa gặp cảnh này bao giờ, đã sợ đến mức không đứng dậy nổi: “Khách quan…”
Triển Chiêu đẩy người chèo thuyền vào khoang, một mình bước tới mũi thuyền, cười nói: “Không biết đối diện là bằng hữu phương nào?”
Trên con thuyền đầu tiên bước ra một người áo đen, dưới bóng tối không thể nhìn rõ diện mạo của y, chỉ nghe y lạnh lùng cười nói: “Đây gọi là thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa lại xông vào! Đừng tưởng rằng ngươi tài giỏi, đã đến chỗ này rồi, dù ngươi có mọc cánh cũng khó thoát!”
Đinh Nguyệt Hoa giận dữ nói: “Giữa ban ngày ban mặt mà ngươi còn làm ra chuyện càn rỡ như vậy!”
“Chà, miệng lưỡi của ngươi cũng sắc bén lắm, không tồi, rất đúng với sở thích của ta!” Người áo đen nhe răng cười.
Đinh Nguyệt Hoa mặt trắng bệch, lại thấy Triển Chiêu đã đứng chắn trước mặt mình: “Ngươi là Hoa Hồ Điệp!”
Người kia hơi sửng sốt, bước lên một bước. Dưới ánh lửa thấy được y rất trắng, nhưng mà tâm sinh tướng, chỉ cảm thấy mặt mũi y rất đáng khinh. Y cười lạnh nói: “Nam hiệp Triển Chiêu đúng là phi phàm, ngay cả một người đã chết nhiều năm như ta mà cũng biết đến! Vậy thì hôm nay càng không thể giữ các ngươi lại được rồi!”
Triển Chiêu cười nói: “Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!” Còn chưa dứt lời, Cự Khuyết đã ra khỏi vỏ.
Hoa Hồ Điệp cười nói: “Trên đất liền, ta đương nhiên không phải là đối thủ của ngươi, nhưng đây là trên sông, không biết võ công dưới nước của “Ngự Miêu” Triển Chiêu thế nào!”
Bỗng dưng Đinh Nguyệt Hoa quát lên một tiếng: “Ai!” Trạm Lư đã ra khỏi vỏ như một con rắn, đâm vào mặt sông, ấy vậy vẫn chậm một bước, chỉ nghe tiếng nước chảy khẽ, con thuyền bắt đầu rung lắc dữ dội. Người chèo thuyền hét lớn: “Nguy rồi, có kẻ ở dưới nước chọc thủng đáy thuyền!”
Quả nhiên đã thấy nước tràn từ đáy thuyền tràn vào, Đinh Nguyệt Hoa cắn răng một cái, toan nhảy xuống nước tìm kẻ chọc thủng thuyền kia, lại bị Triển Chiêu giữ chặt: “Đừng hoảng!”
Nhưng người chèo thuyền đã quýnh quáng cả lên, nhảy ngay xuống nước chạy thoát thân. Triển Chiêu vươn tay kéo y lại, song không kịp. Tiếc thay cho người chèo thuyền, y vừa nhảy xuống nước thì lập tức bị đám người dưới nước bao vây. Triển Chiêu gầm một tiếng, cả người nhảy lên, thanh kiếm như rồng bơi, chém chết vài tên ngay giữa không trung, mở một đường máu cho người chèo thuyền trốn thoát.
Người chèo thuyền cũng rất nhanh trí, ngay lập tức lặn xuống nước, biến mất tăm.
Đinh Nguyệt Hoa thầm thở phào, chợt nghe Triển Chiêu hạ giọng quát: “Bảo vệ Chu Tử Khôn!”
Đinh Nguyệt Hoa định thần lại, kéo Chu Tử Khôn ra sau người. Mà lúc này, gió lớn gào thét, làm chiếc thuyền con tròng trành, chao đảo, lại nghe Hoa Hồ Điệp lớn tiếng ra lệnh: “Không được tha một ai, giết hết chúng!”
Đã có một tên gan to nhảy lên thuyền, Triển Chiêu chẳng hề hoảng loạn, chỉ với mấy kiếm đã giải quyết xong tên đó.
Mưa từ trên trời trút xuống xối xả, nháy mắt đã giăng trắng xóa mặt đất, Đinh Nguyệt Hoa chỉ thấy áo xanh của Triển Chiêu bay trong màn mưa, vài tia sáng lóe lên, cô không còn phân biệt được nó là tia chớp hay là ánh kiếm của Cự Khuyết, chỉ nghe những tiếng kêu thảm thiết, xen lẫn tiếng mưa rơi vang lên không ngừng. Đinh Nguyệt Hoa chưa kịp bình tâm, Triển Chiêu đã nhảy tới bên cạnh cô: “Dưới nước đã được dọn sạch rồi, khả năng bơi của cô thế nào? Có thể dẫn theo Chu Tử Khôn rời đi không?”
Đinh Nguyệt Hoa nhanh chóng quay lại: “Không thành vấn đề!”
“Tốt!” Triển Chiêu bỗng vịn lấy vai cô: “Dẫn theo Chu Tử Khôn rời khỏi đây trước!” Rồi hắn xoay người hướng ra bên ngoài: “Nhanh lên, ta sẽ yểm trợ cô!”
“Còn huynh thì sao?” Đinh Nguyệt Hoa vội hét to.
Triển Chiêu vẫn không nhìn lại: “Ta tự có cách! Đi mau!”
Đinh Nguyệt Hoa cắn răng, cô kéo Chu Tử Khôn qua, toan nhảy xuống nước. Chu Tử Khôn la to: “Tôi không biết bơi!”
Đinh Nguyệt Hoa giận dữ: “Thắt cổ ngươi không sợ, còn sợ nước sao?” Lời còn chưa dứt, cô đã đá Chu Tử Khôn xuống nước.
Chu Tử Khôn chưa kịp hét lên thành tiếng, đã cảm thấy nước đang vây lấy mình, dường như giữa trời và đất chỉ có sóng to cuồn cuộn. Y bắt đầu hoảng, song rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, thả mình chìm xuống từ từ.
Nào ngờ có một cánh tay mạnh mẽ nâng cơ thể mình lên, đỡ mình lên khỏi mặt nước, không khí tức thì tiến vào phổi, bấy giờ y mới biết một hơi này lại quan trọng đến vậy.
Người đó kéo y theo, gắng sức bơi vào bờ. Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cũng đến bờ, người đó đẩy y lên bờ rồi tự mình trèo lên – chính là Đinh Nguyệt Hoa.
Chu Tử Khôn chệnh choạng đứng dậy. Mưa như trút nước, xung quanh đen kịt, một tia chớp xẹt qua bầu trời, những chiếc thuyền ở xa xa như bị bóng tối nhấn chìm, chẳng thể nhìn thấy được cái gì.
Đinh Nguyệt Hoa dúi thanh kiếm đang cầm qua cho Chu Tử Khôn: “Ngươi cứ đứng đây, ta đi giúp Triển Chiêu!” Chưa dứt câu cô đã nhảy xuống nước.
Chu Tử Khôn lo sợ nhìn theo cẩn thận, nhưng trời tối om chẳng thấy rõ được gì. Y sốt ruột đi qua đi lại trên bờ, chẳng thể giúp gì được. Mưa vẫn tuôn xối xả, như muốn nuốt chửng hết thảy mọi thứ.
Lúc y đang lo lắng không thôi, trong bóng tối dường như có một người đang bơi tới, y mừng rỡ, lập tức chạy qua: “Đinh cô nương!”
Y định đưa tay ra đỡ, chợt một tia chớp xẹt qua, người kia có khuôn mặt dữ tợn, chính là thi thể của bọn người áo đen tấn công họ. Y nhũn cả hai chân, ngồi phịch xuống nước, y không dám chậm trễ, vừa lăn vừa bò trở về bờ.
Chẳng biết đã qua bao lâu nhưng Chu Tử Khôn cảm thấy như đã trôi qua một kiếp dài. Bỗng nghe tiếng nước chảy ràn rạt, trong màn đêm, ai đó đang vất vả trèo lên khỏi mặt nước. Chu Tử Khôn rút soạt thanh kiếm Đinh Nguyệt Hoa để lại ra, hiện tại y chỉ có thể liều mạng với bọn họ.
Nhưng lại nghe người đó quát: “Mau… Qua đây nhanh lên!” Là giọng của Đinh Nguyệt Hoa.
Chu Tử Khôn vui mừng khôn xiết, tức tốc chạy tới, chỉ thấy Đinh Nguyệt Hoa đã kiệt sức song vẫn giữ chặt lấy một người, Chu Tử Khôn vội kéo hai người họ lên bờ. Cũng may chỗ này có mỏm đá che chở, có thể chắn được chút mưa.
Khi y nhìn kĩ lại, dù ánh sáng không đủ vẫn thấy được người mà Đinh Nguyệt Hoa kéo lên bờ tuy đang nhắm nghiền hai mắt nhưng anh tuấn vô cùng, đấy là Triển Chiêu. Chu Tử Khôn cả mừng, lập tức bước lên đỡ họ: “Triển đại nhân! Triển đại nhân!”
Nhưng Triển Chiêu chẳng đáp lại tiếng nào, Chu Tử Khôn vừa lo vừa hoảng: “Triển đại nhân bị làm sao thế này?” Y vội kiểm tra hơi thở của Triển Chiêu, lòng bỗng tê tái, Triển Chiêu đã không còn thở nữa. Y bàng hoàng: “Triển đại nhân… Triển đại nhân chết rồi!”
(Hết chương 13)