Triển Chiêu dẫn Đinh Nguyệt Hoa và Chu Tử Khôn tới khách điếm ổn định chỗ ở trước. Vốn dĩ hắn đang lo không biết phải nói rõ chuyện này với Đinh Nguyệt Hoa thế nào, ai dè cô gái này cũng coi như hiểu chuyện, chẳng hỏi gì thêm, chỉ luôn miệng nói: “Huynh có việc thì cứ đi làm đi, mình ta ở đây trông hắn là được rồi.”
Triển Chiêu cười, trong lòng như trút được một tảng đá. Hắn ra cửa, đi tìm người cần tìm, sau đó tiến thẳng đến huyện nha.
Hiển nhiên Tào tri huyện kia sợ hãi nhiều hơn là kinh ngạc trước sự ghé thăm của vị khách quý này, vội vàng tiếp đãi nồng hậu. Thấy vậy Triển Chiêu cũng chẳng khách sáo, giải thích rõ mục đích mình đến đây.
Tào tri huyện dạ dạ vâng vâng mà thưa chuyện, đại khái là Vương thị luôn có những hành vi không đứng đắn, mời gọi ong bướm, cuối cùng ngoại tình bị người khác bắt được, bản thân thấy xấu hổ nên đã nhảy giếng tự tử. Chu Tử Khôn thì trước giờ gia cảnh khốn đốn nhưng rất trọng sĩ diện, bây giờ vợ y làm ra chuyện như vậy, y còn mặt mũi nào gặp người khác, thế nên y mới bảo có người cưỡng hiếp vợ y. Mà Tào tri huyện nghĩ cũng thấy y đáng thương, khai ân thả y ra, ai ngờ y quay lại cắn, đưa cáo trạng lên Khai Phong.
Tào tri huyện nói mấy lời đó với bộ dạng đầy căm phẫn, hận Chu Tử Khôn tới mức nghiến chặt răng, còn gọi y là “điêu dân”, không ngừng kêu oan với Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhẹ nhàng đặt tách trà xuống, cười nói: “Tào đại nhân không cần lo lắng, nói như vậy Triển mỗ đã lỗ mãng rồi. Đều là do Triển mỗ nhất thời không xem xét kỹ lưỡng, mắc mưu của “điêu dân”.”
Chợt hắn như nhớ tới gì, hỏi: “Phải rồi, trên đường đi Triển mỗ nghe nói dạo gần đây ở mấy thôn xung quanh có người bị mất tích…”
“Tin đồn nhảm, chắc chắn là tin đồn nhảm!” Tào tri huyện nói chắc như đinh đóng cột: “Cây cao vượt rừng gió sẽ dập(1), bản quan xưa nay luôn hành xử công bằng, chắc đã đắc tội với đạo tặc nên mới có những tin đồn như thế, bản quan ắt sẽ truy đến cùng!”
Triển Chiêu đứng dậy chắp tay cười nói: “Tào đại nhân không phải tức giận, bây giờ mọi chuyện đã rõ ràng, trong lòng Triển mỗ hiểu rõ, tất sẽ không bị những tin đồn nhảm kia che mắt.”
Tào tri huyện xoa hai tay vào nhau, cười nói: “Triển đại nhân anh minh! Không biết bước tiếp theo của Triển đại nhân…”
Triển Chiêu mỉm cười: “Chẳng mấy khi rảnh rỗi, tại hạ còn muốn tiếp tục đi về phía Nam thăm những bằng hữu giang hồ, sẽ không quấy rầy Tào đại nhân.”
Triển Chiêu rời huyện nha, thả bộ quay về, trông thấy ở bên kia đường có bán bánh đậu xanh, bèn bước tới mua một phần, lấy giấy gói lại cẩn thận. Khi quay đầu lại, quả nhiên kẻ đi theo sau lưng kia vội vàng lủi vào một cửa hàng bên cạnh.
Triển Chiêu mỉm cười, ôm lấy bánh đậu xanh trở về khách điếm. Đẩy cửa phòng ra thì thấy Đinh Nguyệt Hoa đang ngồi ở bàn uống trà, trông thấy ánh mắt tìm kiếm của Triển Chiêu, cô chỉ tay vào buồng trong và nói: “Mới nãy ta có đi nhìn thử rồi, yên tâm, hắn đang ngủ.”
Triển Chiêu thở phào, hắn có thể nghỉ ngơi một lúc rồi. Đinh Nguyệt Hoa hạ giọng hỏi: “Sao rồi?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Vẫn là chối bay chối biến, nhưng nó chỉ càng chứng minh một điều thôi.”
Đinh Nguyệt Hoa hơi nghiêng đầu, nhưng không thấy Triển Chiêu nói tiếp, chỉ thấy hắn đứng dậy và cười nói: “Bận bịu cả ngày thấy cũng đói rồi, ta ra ngoài kêu tiểu nhị chuẩn bị thức ăn.”
Đinh Nguyệt Hoa mỉm cười: “Không cần đâu, ta đã kêu tiểu nhị rồi. Không biết… có phải Triển đại nhân đang muốn đi tìm thứ này không?” Nói xong cô lấy trong ngực áo ra một ngọc bội, đưa tới trước mặt hắn.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, đưa tay cầm lấy, đúng là tín vật của hắn: “Phùng lão đại làm việc ngày càng không đáng tin mà.”
Đinh Nguyệt Hoa cười xòa: “Lúc đầu y cũng khăng khăng phải chính miệng nói với huynh cơ, nhưng khi ta nói ta là Đinh Nguyệt Hoa thì y nói hết cho ta nghe, còn bảo mai này sẽ đến uống rượu mừng.”
Triển Chiêu chợt hiểu, ắt là Trung bá bá đã truyền tin ra ngoài. Hắn đang định giải thích đôi câu thì Đinh Nguyệt Hoa lại nói: “Này, giờ có hai tin…”
“Tin gì?”
“Tin đầu tiên, ở xung quanh đây đúng là có một vài cô nương bị mất tích, cô nương mất tích cuối cùng tên là Khưu Ngọc Khiết, cô ấy mất tích vào ngày hôm qua.”
Triển Chiêu cau mày, Đinh Nguyệt Hoa nói tiếp: “Tối qua có người nghe thấy ở trên một con thuyền nhỏ bên bờ sông có tiếng phụ nữ khóc thất thanh, nhưng khi hắn cất giọng hỏi thì không còn bất kì tiếng động nào nữa.”
“Thuyền đi về hướng nào?” Triển Chiêu hạ giọng nói.
“Theo dòng sông đi về phía Bắc!”
Triển Chiêu lập tức đứng dậy, đang định nói thì Đinh Nguyệt Hoa nở nụ cười: “Huynh không phải vội, ta vẫn còn một tin, huynh muốn nghe không?”
Triển Chiêu khẽ nhướng mày: “Xin hãy nói.”
“Thuyền, ta đã nhờ Phùng lão đại chuẩn bị rồi, có thể đi bất cứ lúc nào!” Đinh Nguyệt Hoa hạ giọng nói.
Khóe miệng Triển Chiêu hơi cong lên: “Đa tạ!” Hắn đưa lại miếng ngọc bội kia cho Đinh Nguyệt Hoa: “Giờ cô cầm theo miếng ngọc bội này tới chỗ Phùng lão đại, y sẽ hộ tống cô về thôn Mạt Hoa, trên đường nhớ cẩn thận một chút!”
“Ta không muốn.” Đinh Nguyệt Hoa lại không cầm lấy, chỉ cười nói: “Ta sợ, vậy nên ta sẽ không đi một mình! Nhỡ Phùng lão đại không đáng tin thì sao? Nhỡ ta sẽ là cô nương mất tích tiếp theo thì sao? Đến lúc đó huynh ăn nói thế nào với Trung bá bá hả?”
Phùng lão đại đó là bằng hữu đáng tin cậy nhất của Triển Chiêu từ lúc còn ở trên giang hồ, Triển Chiêu có thể dám chắc hoàn toàn mới sắp xếp cho y hộ tống Đinh Nguyệt Hoa về, ai ngờ cô lại nói như vậy.
“Nguyệt Hoa, chuyện này rất nguy hiểm, cô không cần phải theo ta đi mạo hiểm, huống hồ…”
“Ta biết, bởi vậy ta phải đi theo huynh, có huynh bảo vệ, ta mới được an toàn nhất!” Vẻ mặt Đinh Nguyệt Hoa hết sức thành khẩn.
“Nguyệt Hoa!”
“Huynh không phải nói nữa, ta sẽ không đi đâu cả, ta ghét nhất là những kẻ ức hiếp phụ nữ, vả lại, huynh đi tìm mấy cô nương mất tích đó, sau khi tìm được rồi thì một người đàn ông như huynh tính dẫn mấy cô nương đó theo thế nào? Huynh không biết ngại sao? Tốt nhất là để ta đi theo, vậy sẽ tiện hơn một chút.”
Triển Chiêu sững lại, thật sự không nghĩ ra được lý do để từ chối, bỗng nghe ai đó nói: “Tôi cũng đi!” Là Chu Tử Khôn: “Dù thế nào đi nữa, tôi phải báo thù cho vợ tôi!”
Triển Chiêu thở dài, xem ra chẳng thể ít đi một người, tất cả đều đi. Hắn đã rút dây động rừng, kinh động đến đối phương. Chu Tử Khôn ở lại đây tất nhiên là không an toàn, hắn cần đưa bọn họ đến một nơi an toàn hơn.
Phùng lão đại không những đưa tin chuẩn xác mà còn làm việc rất cẩn thận, chỉ trong một thời gian ngắn đã chuẩn bị xong thuyền, bọn họ lên thuyền, hướng về phía Bắc.
Mặt sông mênh mông, nhìn không thấy bờ, Triển Chiêu đứng ở mũi thuyền, gió lướt qua tà áo hắn, làm hắn trông càng phiền não hơn.
“Cái đuôi đằng sau bám theo chúng ta suốt nãy giờ rồi.” Đinh Nguyệt Hoa bỗng cười nói.
Triển Chiêu gật đầu cười: “Bây giờ cô sợ vẫn còn kịp, tuy ta có bố trí để Phùng lão đại men theo ven bờ giải quyết bọn bám đuôi kia, nhưng một khi đi qua bến thuyền phía trước Phùng lão đại sẽ không đuổi kịp nữa.”
Đinh Nguyệt Hoa lườm hắn, cười nói: “Đính hôn với huynh ta còn chưa sợ, nói gì cái đuôi phía sau kia?”
Triển Chiêu bày ra vẻ mặt sửng sốt: “Hóa ra Triển mỗ đáng sợ như vậy ư?”
Đinh Nguyệt Hoa bật cười: “Triển đại nhân, đại nhân đừng giả vờ nữa, nể tình chúng ta hiện đang chung một con thuyền, huynh hãy nói cho ta nghe, huynh đi tìm tên cẩu quan đó thu hoạch được gì rồi? Để ta còn biết đường tính nữa!”
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, ngồi xuống. Đinh Nguyệt Hoa cũng nhanh chóng ngồi xuống cạnh hắn, cô do dự một chút, cuối cùng thì thầm: “Cái đó… thật ra thì… Được rồi, những gì huynh và Chu Tử Khôn nói với nhau ở trong rừng ta có nghe được một chút. Chắc ta cũng hiểu được một vài chuyện.”
Triển Chiêu biết mình không thể giấu cô, song cũng không có cách nào giải thích tường tận với cô, bèn tựa vào mạn thuyền, nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng nói gì thêm.
Đinh Nguyệt Hoa thở dài, cười nói: “Được rồi, ta hứa với huynh, ta nhất định sẽ bảo vệ tốt bản thân, tuyệt đối sẽ không tự ý gây sự, được chưa? Trước nhất huynh nói cho ta biết, tên súc sinh để lại chiếc phi tiêu đó là ai?”
Triển Chiêu vẫn không mở mắt, chỉ hạ giọng nói: “Cô không cần biết hắn là ai! Chỉ cần nhớ kỹ lời cô vừa nói là được rồi!”
Đinh Nguyệt Hoa bị hắn chọc tức đến nghẹn lời, đành quay mặt sang một bên: “Giỏi quá nhỉ, cứ như huynh biết nhiều lắm vậy!”
“Không nhiều, chỉ hơn cô một chút!”
“Hừ! Giỏi lắm sao?” Đinh Nguyệt Hoa quay đầu đi, không nhìn hắn nữa. Tuy cô không hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, nhưng cùng là phụ nữ, theo bản năng cô cảm giác được đó nhất định là một chuyện rất đáng sợ. Cô bỗng thấy hơi sợ hãi, bất giác xích lại gần Triển Chiêu, có lẽ phải ở sát bên cạnh hắn cô mới có được cảm giác an toàn!
Triển Chiêu dường như nhận ra được điều này, hắn khẽ ho một tiếng: “Tới bến rồi, ta có thể ngồi chờ Phùng lão đại với cô…”
“Mơ đi, ta sẽ không đi!” Đinh Nguyệt Hoa trừng mắt với hắn, sau đó xoay lưng lại, không để ý tới hắn nữa.
Triển Chiêu bất lực cười, không đi thì đành thôi vậy. Hắn đã kêu Phùng lão đại cho bồ câu đưa thư tới Thường Châu, thông báo cho Triệu Hổ đến đây tụ họp với hắn, chỉ cần qua khúc sông này là gặp được nhau, giao cô cho Triệu Hổ hắn sẽ yên tâm hơn.
Chợt hắn nghĩ tới chuyện gì, tự mình đứng lên, lấy trong tay nải ra một gói giấy và đưa cho Đinh Nguyệt Hoa: “Cô đói không? Ăn một chút chứ?”
“Không đói, ta cũng không ăn!” Đinh Nguyệt Hoa nói, vẻ mặt không chút biểu cảm.
“Thật ư? Là bánh đậu xanh mới ra lò đấy!”
Đinh Nguyệt Hoa không nhịn thêm được nữa, nhếch khóe môi cười, đưa tay cầm lấy: “Được rồi, niệm tình có bánh đậu xanh, không giận huynh nữa.”
(Hết chương 11)
﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏﹏
(1)Nguyên văn là “Mộc tú vu lâm phong tất tồi chi” – “木秀于林风必摧之”: Ví von một người có tài năng hay phẩm hạnh xuất chúng thì dễ bị ganh ghét, đàm tiếu, dị nghị.