Edit: Hoàng Thượng + Khoai Tây
Lý Dịch Sâm nhìn hàng người trước mặt, sắp đến lượt anh rồi, anh ta không nói lời an ủi, cũng không có cảm xúc gì, giọng bình thản: "Không có, con mau về đi, sắp tới lượt cậu rồi."
Đường Ngữ giương mắt nhìn anh ta, đôi mắt ngấn lệ, cậu phát hiện Lý Dịch Sâm thật kì lạ, cực kì kì lạ, cậu muốn hỏi cho rõ, nhưng cậu không còn là con nít, không thể lúc nào cũng làm theo ý mình nữa, nên cố nén nước mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Dịch Sâm xoay mặt đi không nhìn cậu, làm như không thấy nước trong mắt Đường Ngữ, chỉ vẫy tay với cậu, ý bảo cậu mau đi đi.
Nhưng Đường Ngữ mới đi được hai bước đã lại quay đầu hỏi: "Cậu không định ăn tết ở nhà ạ?"
"Năm nay thì không."
"Vậy khi nào cậu mới về, con đi đón cậu nhé?"
"..." Lý Dịch Sâm ngập ngừng, không nhìn Đường Ngữ, "Chưa biết."
Chưa biết khi nào mới có thể thật sự buông bỏ, đợi đến ngày buông xuống được, anh ta sẽ trở về.
"Ồ, vậy con chúc cậu thuận buồm xuôi gió." Đường Ngữ nói xong lập tức quay đầu chạy, bóng dáng thiếu niên mất hút trong đám đông.
Đến lượt Lý Dịch Sâm kiểm tra an ninh, anh ta đứng bất động tại chỗ, cố kiềm chế lâu như vậy cuối cùng cũng không thể kiềm được nữa, vành mắt anh ta đỏ lên, tay phải che mắt, hai vai khẽ run.
Người đằng sau đã thúc giục, Lý Dịch Sâm lại đứng im nửa bước cũng không bước. Nhân viên an ninh biết người này đang suy sụp, anh ta làm công việc này lâu như vậy, cũng đã từng chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc một người trưởng thành sụp đổ, nên anh ta cho Lý Dịch Sâm thời gian để bình tĩnh lại, bảo người đằng sau vượt lên kiểm tra trước.
Cuối kỳ đến nhanh như chớp, dân học dốt nước đến chân mới nhảy chưa kịp chuẩn bị xong thì cuối kì đã đến, khiến người ta hoa cả mắt.
Đối với Đường Ngữ, kì thi cuối kì lần này không khó như vậy, dù sao học kì này cũng có nhân vật học giỏi như Băng Mật thường xuyên phụ đạo, đương nhiên, có cả cái kiểu "phụ đạo" tình yêu khác nữa. Được phụ đạo cả hai phương diện, chuyện học hành và tình ái của Đường Ngữ cùng nhau tăng tiến.
Từ lúc bắt đầu "đường mật ngọt ngào" đến bây giờ "hồ lô mật đường" đã phá tan hết thảy những sự xa lạ và ngăn cách giữa hai người. Lúc hệ thống trói định Đường Ngữ, cậu dù có chết cũng không thể tưởng tượng được sẽ có một ngày mình vậy mà lại làm chuyện không thể miêu tả với đối thủ một mất một còn trên sô pha, trên giường, trong phòng bếp, vân vân.
Có một lần, hai người suýt thì lau súng cướp cò trên giường, may mà Băng Mật dựa vào lý trí kịp thời dừng lại, nếu không Đường Ngữ bé nhỏ đã không thế giữ được bông cúc nhỏ của mình đến lúc 18 tuổi nữa rồi.
Hai người đắm chìm trong tình yêu ngọt ngào sôi sục ngất trời. Một giây trước còn đang cắm đầu làm bài tập trong lớp, một giây sau đã nói ám hiệu rồi lên sân thượng hôn nhau. Các bạn học không hề biết hai người nói ám hiệu gì, chỉ biết mỗi lần hai người quay lại, biểu cảm rất mất tự nhiên.
Trong lớp cũng chỉ có Nòng Nọc hiểu, vừa mỉa mai Đường Ngữ có bồ bỏ bạn, vừa bao che cho Đường Ngữ. Không ngờ, Tiết Oánh Oánh người ta đã nhìn thấu tất cả từ lâu, chỉ không nói ra mà thôi.
Ngày nghỉ đông đầu tiên là ngày hẹn đi đến nhà bà ngoại Đường Ngữ.
Trong tầng hầm đỗ xe ở khu nhà Đường Ngữ, Băng Mật đã đứng chờ trước xe từ lâu, lúc này Đường Ngữ mới theo bố mẹ đi tới.
"Tiểu Mật con tới sớm quá." Lý Dư Phân cười đi đến.
"Đã nói rồi mà, con đứng trước cửa nhà con, chú tới đón con." Đường Khánh Thư nói.
"Như vầy đỡ phiền, qua con không tiện đường." Băng Mật.
Đường Ngữ nhìn Băng Mật từ đầu đến chân, hắn luôn ăn mặc rất nhã nhặn phải phép, hôm nay ăn mặc còn gọn gàng hơn, rõ ràng có thể thấy được người này đã chải chuốt kỹ càng rồi mới đến, vừa nhìn là biết cậu ấm con nhà gia giáo. Nhưng mà dù hắn có mặc cái gì cũng đẹp trai chết đi được, không kém mấy ngôi sao điện ảnh là bao.
Bốn người lên xe, Đường Khánh Thư lái xe, Lý Dư Phân ngồi ghế phụ, Băng Mật và Đường Ngữ ngồi ghế sau.
Xe ô tô chạy ra ngoài, Lý Dư Phân hỏi Băng Mật: "Tiểu Mật à, lần này thi cuối kì có được không?"
Người được hỏi còn chưa kịp trả lời, Đường Ngữ đã đáp ngay lập tức: "Đương nhiên ạ, người ta là dân học giỏi, tất nhiên là lấy được hạng nhất rồi." Ngữ khí đắc ý dào dạt như thể đang khen bản thân mình.
Lý Dư Phân và Đường Khánh Thư nhìn nhau, Đường Khánh Thư nói: "Nếu con đã biết bạn cùng bàn của mình giỏi như vậy thì con phải học tập cậu ấy nhiều vào."
"Sao lại không ạ, nếu không thì làm sao lần này con lại tiến bộ nhiều như vậy." Đường Ngữ dương dương tự đắc.
Đường Khánh Thư không nghe nổi nữa, sao con trai nhà mình lại chẳng khiêm tốn chút nào vậy, thế nên để con trai biết mình vẫn chưa hoàn hảo, ông lại nói: "Tiểu Mật người ta không chỉ có thành tích tốt, mà tính cách tốt, vẻ ngoài cũng tốt, con xem lại mình đi."
"Con cũng đâu có kém mà, hơn nữa ưu điểm của Băng Mật bố chưa nói hết đâu, cậu ấy chơi game giỏi, viết chữ đẹp, nấu cơm ngon..."
"Từ từ," Lý Dư Phân nhận ra gì đó. "Con nói Tiểu Mật nấu cơm ngon, con ăn rồi à?"
Đường Ngữ ngập ngừng, lập tức pha trò: "Đương nhiên rồi ạ."
"Cho nên gần đây con thương xuyên về muộn hoặc không về nhà, toàn là bởi vì đến nhà Tiểu Mật ăn chực?"
"..." Chết rồi, lòng Đường Ngữ rối tinh rối mù. Gần đây mẹ cậu cứ nghi ngờ mình ở bên đối tượng hẹn hò, nếu cậu nói là mình ở bên Băng Mật, có khi nào mẹ sẽ nghi đối tượng của cậu là Băng Mật không?
Băng Mật ngồi trên xe hiếm khi tiếp lời cuối cùng cũng mở miệng: "Đường Ngữ cũng không ăn không, cậu ấy sẽ giúp con rửa chén ạ."
Đường Ngữ đỡ trán, xong rồi.
Đường Khánh Thư và Lý Dư Phân lại nhìn nhau trao đổi ánh mắt nhưng không nói gì.
Lúc này, ô tô đã ra khỏi thành phố, tiến vào đường cao tốc.
Thật ra Băng Mật ít nói là bởi vì hắn hơi hồi hộp. Lần trước gặp cha mẹ Đường Ngữ hắn không nghĩ nhiều như vậy, còn lần này vì quan hệ giữa hắn và Đường Ngữ không giống trước, suy nghĩ thay đổi, gặp bố mẹ Đường Ngữ có cảm giác như gặp bố mẹ vợ tương lai, cho nên mới cẩn thận lời nói một chút, nhưng hình như vẫn có gì đó bị lộ.
Đường Ngữ muốn nói sang chuyện khác nên bắt đầu nói về trường học, nhưng nói tới nói lui lại vòng sang chuyện Băng Mật, lại vô thức khen ngợi Băng Mật. Nhưng đương sự lại không nhận ra, không quá ba câu cậu lại nói Băng Mật thế này thế kia.
Đã khen thì có chuyện, có lẽ Đường Ngữ muốn bố mẹ mình hiểu Băng Mật tài giỏi bao nhiêu, nhưng lại quên có câu thành ngữ gọi là "giấu đầu hở đuôi".
Cậu muốn che giấu sự thân mật giữa mình và Băng Mật, nhưng từ phương diện khác cậu lại khiến bố mẹ thấy mình để tâm đến Băng Mật bao nhiêu. Nếu không để ý đến một người, vậy tại sao lại nhớ kỹ những chi tiết không dễ quan sát đó? Hơn nữa, lúc nói ra còn tự hào như đang tự khen bản thân mình, cái này có vẻ đáng nghi.
Băng Mật suy nghĩ rất tinh tế, thấy sự im lặng của bố mẹ Đường Ngữ có hơi khác lạ, bèn thò tay kéo kéo vạt áo lông vũ của Đường Ngữ, ý bảo cậu không nên nói nữa.
Đường Ngữ hiểu ý hắn, cậu vừa nói xong, Lý Dư Phân đã tiếp lời: "Con trai nhà người ta đúng là rất tài giỏi, cảm ơn Tiểu Mật nhiều nhé, việc học hành ở trường nặng nề như thế mà mỗi ngày con còn phải mất công phụ đạo cho bé Đường nhà dì."
"Dì khách sáo quá ạ, con và Đường Ngữ không chỉ là bạn cùng bàn, mà còn là bạn bè, cho nên tất cả là điều con nên làm." Băng Mật lễ phép trả lời.
Lý Dư Phân cười: "Hẳn không chỉ là bạn bè bình thường nhỉ?"
Lời này khiến hai người ngồi đằng sau căng thẳng, chỉ nghe Lý Dư Phân lại nói: "Những năm trước bé Đường toàn dẫn nhóc Nòng Nọc theo, bây giờ nó lại dẫn con theo, có thể thấy nó coi trọng con cỡ nào."
Băng Mật nhìn Đường Ngữ một cái: "Chúng con là... bạn thân."
Không biết vì sao, Băng Mật cứ cảm thấy lời Lý Dư Phân nói có ẩn ý, chỉ là trong giọng nói là không hề có ý bất mãn, đều nói bằng ngữ khí bình thường, nhưng lại cho người khác ảo giác như vậy.
Lý Dư Phân lại nói: "Con có thấy bé Đường nhà dì lười biếng không?"
Câu hỏi này hơi hóc búa, nếu nói lười thì giống như đang chê Đường Ngữ, nhưng nếu nói không lười thì có vẻ giả trân. Băng Mật đành trả lời: "Có hơi hơi, nhưng con thấy cậu ấy đáng yêu lắm."
Đường Ngữ nhìn Băng Mật.
Lý Dư Phân dừng hai giây rồi tiếp tục: "Đứa con trai này của dì được chiều mà lớn, suy nghĩ đơn giản, không có ý xấu gì đâu, nếu nó có sơ ý làm con mích lòng, con đừng chấp nó nhé." Nói xong, bà quay đầu nhìn hai người.
Cái tay vừa đưa sang chỗ Băng Mật của Đường Ngữ lập tức rụt lại, giấu vào túi áo rồi mà vẫn run, rõ ràng là bị dọa rồi. Vừa nãy cậu muốn kéo tay Băng Mật, hy vọng là mẹ không nhìn thấy.
"Dì nói quá ạ."
Lý Dư Phân cười hòa ái: "Dì chỉ hy vọng con trai dì mãi luôn hạnh phúc, không phải chịu ấm ức. Người khác không bắt nạt nó, nó cũng không nợ gì người ta."
"...Dì nói đúng lắm ạ." Băng Mật vẫn lễ phép đúng mực đáp lại.
Đường Khánh Thư vẫn lái xe không nói gì, nhưng cuộc đối thoại trong xe ông nghe rất nghiêm túc, ánh mắt cũng thỉnh thoảng lại nhìn vào gương chiếu hậu trong xe, qua đó có thể nhìn thấy ánh mắt của Băng Mật và Đường Ngữ.
Sau khi chạy trên đường cao tốc gần ba giờ đồng hồ, họ cuối cùng cũng đến nơi.
Lúc rẽ vào đường nhỏ ở quê, cái xe khẽ đong đưa, ru Đường Ngữ vào giấc ngủ. Giữa đường cậu ngủ một lát, lúc sắp xuống xe thì bị đánh thức.
Xe dừng trước bãi cát bên ngoài ngôi nhà song lập, bốn người lần lượt xuống xe, trên tay ai cũng cầm đồ bổ. Đường Khánh Thư cười nói với Băng Mật: "Đường ở quê hơi trơn, con cẩn thận nhé."
"Vâng." Băng Mật gật đầu.
Lúc này đã là buổi trưa, bà ngoại ngày nhớ đêm mong cuối cùng cũng chờ được đến lúc cháu ngoại đến thăm, vừa nghe tiếng xe bên ngoài đã vui mừng phấn khởi nhanh chóng đi ra.
Bà ngoại đã lâu chưa gặp cháu, nhớ nhung vô cùng, muốn nghe Đường Ngữ gọi bà ngoại bà ngoại mỗi ngày. Không biết vài tháng không gặp, cháu ngoại có cao lên không, có đẹp trai hơn không.
Băng Mật và Đường Khánh Thư đi đằng trước, theo sau là Đường Ngữ và Lý Dư Phân. Bà ngoại mắt kém, đi đến trực tiếp ôm chầm lấy Băng Mật: "Cục cưng của bà, cuối cùng con cũng đến thăm bà rồi, bà nhớ con muốn chết."
Đường Khánh Thư: "......"
Băng Mật: "......"
Đường Ngữ ở đằng sau trợn tròn mắt, bà ngoại cậu ôm cháu trai nhà người ta gọi cục cưng?!
Những người xung quanh ai cũng nín cười, chỉ có vành mắt Băng Mật hơi ửng đỏ, nhưng không rõ lắm. Hắn cúi đầu nhìn bà cụ tóc bạc đang ôm mình, môi mím thành một đường thẳng, lạ lẫm khẽ gọi: "... Bà ngoại ơi, bà nhận nhầm người rồi."
Nếu bà ngoại hắn cũng có thể thân thiết ôm lấy hắn như thế này thì hay quá, nhưng sao có thể.
"Hả?" Tai bà ngoại cũng hơi nghễnh ngãng, âm thanh hơi nhỏ là bà không nghe rõ, ngẩng đầu nhìn Băng Mật, nhưng hắn cao quá nên bà không thấy rõ mặt.
Đường Ngữ thò ra từ sau lưng Băng Mật, nghiêng đầu nhìn bà, cười nói thật to: "Bà ngoại ơi, cục cưng của bà ở đây này!"
Bà ngoại sửng sốt, nhìn Đường Ngữ, lại nhìn sang Băng Mật, rồi chớp chớp đôi mắt đục ngầu: "Vậy đây là cục cưng của ai?"
Bỗng dưng Đường Ngữ muốn nói là cục cưng của con, nhưng có nhiều người đang nhìn như vậy, cậu không dám nói, chỉ cười hì hì: "Đương nhiên là cục cưng nhà người ta rồi ạ."
Bà ngoại buông Băng Mật ra, kéo tay Đường Ngữ, nhìn Đường Ngữ rồi lại nhìn Băng Mật, sau đó nói: "Bà đã bảo mà, cháu ngoại bà mấy tháng không gặp sao lại đẹp trai thành thế này."
Rồi bà lại kéo tay Băng Mật: "Cậu bé, con là người bạn mà cháu bà nói trong điện thoại đúng không, đẹp trai quá, nhìn chín chắn hơn nhóc Nòng Nọc nhiều."
Nòng Nọc ở thành phố A xa xôi hắt xì một cái, lại bị lôi ra nói một hồi nữa.
"Con chào bà. Con là... gọi con là Tiểu Mật là được ạ." Băng Mật đã lường trước được chuyện người già cũng không nhớ nổi tên hắn.
"Được được được, được hết," Bà ngoại cười như nở hoa, kéo hai thiếu niên vào nhà.
Lý Dư Phân và Đường Khánh Thư ở đằng sau nhìn bóng dáng bọn họ, không ngờ lại ấm áp hài hòa đến lạ, hai người nhìn nhau.
Ai ngờ vừa đi vào, Băng Mật đã đột ngột bị ông ngoại vỗ vai.
"Ơ thằng nhóc thối này, mấy tháng không gặp đã lại cao lên rồi, sắp cao bằng tên nhóc ngốc to con Nòng Nọc kia rồi!" Tuy ông ngoại khỏe mạnh hơn bà ngoại, nhưng thị lực cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.
"Ông ngoại, ông cũng nhận nhầm rồi!" Đường Ngữ nhảy ra.
Khổ thân Nòng Nọc lại bị dắt ra một lần nữa, tim Nòng Nọc đau nhói.
---
Tác giả có lời muốn nói:
Nòng Nọc: Tui nói lại lần nữa, tui không phải là tên ngốc, to, con! Ai mà dắt tui ra nữa là tui khóc cho mà coi!