Đường Ngữ đã sớm lơ mơ, não trống rỗng nên dù miệng bị hôn đến nỗi tê rần cũng không cảm nhận được. Ánh mắt cậu đờ đẫn ngơ ngác nhìn trần nhà, sau đó hai mí mắt dính chặt vào nhau, mệt đến nỗi ngủ mất.
Băng Mật: "..." Hắn thở dài, rồi bế Đường Ngữ lên phòng ngủ ở lầu hai.
Thế mà, hôm sau lúc Đường Ngữ thức dậy lại nằm trên sô pha ở lầu một, trên người đắp hai cái chăn thật dày, giống như sợ cậu bị cảm.
"Không phải chứ, nhà cậu nhiều phòng như vậy mà lại không cho tôi ngủ trên giường, keo quá." Đường Ngữ vừa dậy đã lèo nhèo.
Băng Mật đi ra từ trong bếp, thấy đầu tóc Đường Ngữ rối bù, còn có một cọng vểnh lên ở đằng trước, khỏi phải nói nghịch ngợm cỡ nào. Hắn cười nói: "Mấy giường khác chưa trải."
Đâu phải là chưa trải, rõ ràng là hắn để Đường Ngữ ngủ trên giường của mình. Tối qua hắn thấy Đường Ngữ say mèm, sợ nửa đêm cậu khó chịu nên mới ngủ cùng để tiện chăm sóc. Ai ngờ, Đường Ngữ là loại người không biết thân biết phận, lúc ngủ cứ nhích tới nhích lui thích đá chăn, khiến Băng Mật phải giữ cậu cả đêm, ngủ cũng không ngon giấc.
Sáng nay Băng Mật lại lo Đường Ngữ không quen ngủ chung với con trai nên bế cậu cùng với hai cái chăn xuống sô pha lầu một.
"À..." Đường Ngữ hơi tủi thân một xíu, dù sao thì cũng là bạn thân, ngủ chung một giường cũng đâu có sao?
Cậu bò dậy khỏi sô pha, thấy quần áo đồng phục đã cởi, chỉ còn lại áo len và quần giữ ấm ở trong. Cậu biết chắc chắn là Băng Mật chu đáo cởi giúp cậu, chỉ là quần giữ ấm hơi xấu nên vội vàng mặc quần đồng phục vào.
Bỗng nhiên, 520 thông báo nhiệm vụ:【 Đi dạo siêu thị mua đồ ăn nấu cơm với Băng Mật cộng 1 điểm.】
【 Được thôi. 】Đường Ngữ cười.
Cậu vào bếp, thấy Băng Mật mặc áo len màu đen, quần ở nhà màu xám, đi dép lê, đeo tạp dề, từ trên xuống chỗ nào cũng trông dịu dàng gần gũi. Đây là trai ấm áp nhỉ?
Trái tim Đường Ngữ đập thình thịch, cậu chọt chọt lưng Băng Mật: "Cậu có giữ tôi lại ăn trưa hông?"
Lanh trí như vậy, giống như ai mà không đồng ý thì là người xấu.
Băng Mật vốn đã định giữ cậu ở lại ăn cơm nên đương nhiên là đồng ý.
"Tôi muốn ăn sườn kho, nhà cậu có sườn không?"
"Không có."
Hê hê, đúng như kịch bản của Đường Ngữ: "Vậy chúng ta đi siêu thị mua nha?"
222: 【Thân ái, đồng ý cộng một điểm.】
Dù 222 không nhắc Băng Mật cũng sẽ đồng ý. Hắn nhìn đôi môi của Đường Ngữ, rất muốn hỏi xem cậu có còn nhớ chuyện tối qua không, nhưng xem ra, chắc là cậu không nhớ.
Đường Ngữ thấy Băng Mật đồng ý nên cười thầm, nhanh nhẹn vào nhà vệ sinh rửa mặt. Lúc này, điện thoại trong túi quần Băng Mật rung lên, hắn lấy ra nhìn, là Tên nhóc ấu trĩ gửi rắm cầu vồng chào buổi sáng.
Từ lúc bắt đầu đến tận bây giờ, ngày nào Đường Ngữ cũng gửi đều như vắt tranh, dường như đã thành thói quen, ngày nào không nhận được hắn lại thấy thiếu.
Trong nồi cơm điện nấu cháo trứng bắc thảo nịt nạc. Tối qua hai người uống nhiều bia, tuy hắn không say, nhưng Đường Ngữ có, buổi sáng nên ăn thanh đạm một chút để dịu dạ dày.
Băng Mật đang nghĩ như vậy thì nghe thấy tiếng dép lê loẹt xoẹt ngày càng gần, liền biết là Đường Ngữ đang đến.
"Á á á Băng Mật ơi, nhà cậu, nhà cậu..." Đường Ngữ lo lắng không yên chạy đến trước mặt Băng Mật, kéo cổ áo len của mình ra cho hắn xem mảng da trên cổ, "Nhà cậu có côn trùng, còn cắn tôi nữa."
Băng Mật hơi cúi xuống nhìn vào cái cổ trắng nõn của Đường Ngữ, chỗ đó có một dấu hôn lớn chừng đồng xu. Ánh mắt Băng Mật ngập ngừng rồi chớp loạn xạ, chột dạ né tránh, nhìn vào mắt Đường Ngữ: "Không sao đâu."
Cái này không phải là côn trùng cắn, là Băng Mật cắn.
Tối qua lúc ôm Đường Ngữ ngủ, Băng Mật ngửi mùi trên người Đường Ngữ nên có chút không kiềm được, lại không dám hôn môi nên đành hôn dọc từ cằm xuống cổ. Hắn cho rằng động tác của mình rất nhẹ nhàng, nhưng không ngờ da Đường Ngữ mềm như vậy, bị hôn thành dấu.
"Thế này mà không sao á?" Đường Ngữ khó hiểu, nhưng cậu biết Băng Mật biết một chút kiến thức y học nên chỉ nói, "Vậy thì không cần đi bệnh viện, nhà cậu có thuốc đúng không, tôi phải bôi một chút."
Băng Mật mất tự nhiên: "... Không cần bôi thuốc đâu."
"Dù sao thì tôi cũng là bạn thân của cậu mà, sao cậu không quan tâm sức khỏe của tôi tí nào vậy?"
"Cái này thật sự không sao mà, với cả hộp sơ cứu cậu tặng tôi cũng không có loại thuốc này." Lần đầu tiên trong đời Băng Mật hơi luống cuống, hắn không thể cứ nói là không phải không để tâm đến sức khỏe của cậu, mà là dấu hôn không cần bôi thuốc. Thế thì rắc rối to.
Đường Ngữ nhìn Băng Mật, cậu biết Băng Mật chắc chắn sẽ không lừa mình nên thôi: "Vậy cậu phải gọi người đến phun thuốc diệt côn trùng đi."
Băng Mật: "..." Cần diệt chắc chỉ có mỗi hắn.
Khúc nhạc đệm cứ trôi qua như thế, Đường Ngữ ngồi xem TV trong phòng khách, tiều phu Vick* trong phim hoạt hình chọc cậu cười sằng sặc. Băng Mật vô tình nghe được lời thoại của Bramble: "Chẳng phải là móc ngoéo trăm năm không đổi** sao, sao móc xong rồi còn bỏ xuống?"
*Phim Chú gấu Boonie kể về hai con gấu Briar và Bramble cố gắng ngăn cản tiều phu Vick phá rừng.
**拉勾上吊一百年不许变 (móc ngoéo trăm năm không đổi): khi hứa với nhau, người ta ngoéo tay và nói câu này, ý là lời hứa sẽ mãi không thay đổi.
"Há há há há há há..." Đường Ngữ cười không kìm lại được, nằm bò ra đập sô pha. Cậu cười đến nỗi rớt nước mắt mới thôi, rồi lại nhìn Băng Mật vẻ mặt không hiểu gì, cảm thấy hắn đáng yêu chết đi được.
Đường Ngữ cười đau cả bụng, cũng chẳng biết phải giải thích thế nào cho Băng Mật hiểu.
Cậu đi đến trước mặt Băng Mật, dùng ngón út móc lấy ngón út của Băng Mật: "Móc ngoéo trăm năm không đổi." Cuối cùng, ngón cái của cậu chạm vào ngón cái của hắn, như thể đang đóng dấu.
Tim Đường Ngữ chợt đập mạnh một cái, cậu lúng túng thả tay ra, cảm thấy vừa rồi hình như có hơi ám muội quá mức, nhưng cậu lại không biết tối qua hôn cũng hôn rồi. Lúc này, cậu mới nhớ ra phải hỏi: "Tối qua... tôi không làm chuyện gì bẽ mặt chứ?"
Hỏi như vậy thì Băng Mật biết trả lời làm sao, hắn im lặng vài giây rồi gian xảo nói: "Không nhớ, có thể có, mà cũng có thể không, khi nào tôi nhớ ra thì tôi nói cho."
"..." Lúc này Đường Ngữ chỉ muốn cắn lưỡi cho rồi, biết thế đã chẳng hỏi.
Cháo nấu xong, mùi thơm rất nhanh đã ngập tràn phòng khách và phòng bếp. Bây giờ là 8 giờ sáng, Đường Ngữ đã đói meo, hình như tối hôm qua cậu chỉ uống bia mà không ăn đồ nướng.
Trên bàn trà có hai chén cháo và một đĩa rau cải ngâm, Đường Ngữ ngồi xếp bằng trên thảm ăn ngon lành. Băng Mật ngồi trên sô pha cúi đầu nhìn Đường Ngữ ăn cơm trông y như một bé thú cưng, càng nhìn càng thấy dễ chịu.
Băng Mật lấy điện thoại ra, lướt tin mới nhất trong vòng bạn bè, ảnh Đường Ngữ thò chân ra từ trong chăn lúc cậu vừa ngủ dậy ở trên sô pha. Caption: Hôm qua chơi lâu ơi là lâu, hôm nay đau eo đau lưng.
Nòng Nọc bình luận: Anh đẹp trai ơi, còn trẻ phải biết tiết chế!
Tên nhóc ấu trĩ trả lời: Còn trẻ thì phải chơi.
Băng Mật còn nhìn thấy em họ Tỉnh Hiến bình luận ở dưới: Sô pha này có phải là cùng một kiểu với cái nhà anh họ em đúng không?
Sô pha này là của hắn, không phải cùng kiểu. Băng Mật liếc nhìn Đường Ngữ, không biết cậu có thấy bình luận của Tỉnh Hiến không, sau đó hắn chụp màn hình lưu vào album.
Lúc này, điện thoại Đường Ngữ reo, cậu nhấc máy: "Alo mẫu hậu, à, hôm qua con đi ăn sinh nhật bạn xong trễ quá nên ngủ luôn ở nhà bạn, không sao, mẹ yên tâm đi, dạ dạ, chiều con về."
"Vâng thưa mẫu hậu, dạ dạ, con cũng yêu mẹ lắm." Đường Ngữ cúp máy, tiếp tục ăn cháo.
Băng Mật không khỏi nghĩ ngợi: Cục cưng nhà người ta, sau này sẽ được ai yêu chiều đây?
Trong lòng hơi khó chịu, hắn khuấy cháo trong chén.
"Bé Đường ơi."
"Hả?!" Đường Ngữ ngạc nhiên quay lại nhìn Băng Mật, sao hắn lại gọi tên ở nhà của cậu? Sao cậu còn thấy vui quá vậy nè?
Lúc này, "Thẻ ánh mắt quyến rũ mười phút" tự động kích hoạt.
Trong khoảnh khắc đó, dường như Băng Mật có thể thấy được cả hệ ngân hà trong mắt Đường Ngữ, có vô số ngôi sao hội tụ sáng lấp lánh, hút lấy trái tim hắn như hố đen, khiến hắn suýt quên mất mình định nói gì, vài giây sau ——
"Cậu... thấy cháo ăn được không?"
"Ừm ừm, ngon lắm, ngon bằng đồ ăn mẹ tôi nấu đó."
Băng Mật đã từng ăn cơm Lý Dư Phân nấu, trình độ quả thật rất cao, có thể so với mẹ cậu đã là một câu khen ngợi khá cao rồi, khen đến nỗi Băng Mật lâng lâng.
Đường Ngữ tươi cười để lộ hàm răng trắng, nụ cười đó vừa ấm áp vừa đáng yêu như ánh mặt trời ngày hè. Trước đây Đường Ngữ từng hỏi Băng Mật rằng người như thế nào mới được gọi là chói mắt, bây giờ Băng Mật trả lời —— người giống Đường Ngữ chói mắt nhất.
Hắn sẵn sàng hóa thành biển sao, để canh giữ cho hành tinh duy nhất tỏa sáng.
Ăn sáng xong dọn dẹp gọn gàng đã là hơn 9 giờ. Vì Đường Ngữ không về nhà nên vẫn mặc đồng phục, nhưng Băng Mật cầm một cái khăn quàng màu xám đeo lên cổ cậu, chủ yếu là để che cái dấu hôn như ẩn như hiện kia.
"Bé Đường ơi, nếu cậu về đừng để người nhà nhìn thấy cái vết trên cổ cậu, được không?"
Đường Ngữ bị một tiếng "bé Đường" làm cho lâng lâng, gật đầu đồng ý.
Hai người đi đến một siêu thị gần đó, siêu thị có mở máy sưởi nên Đường Ngữ đeo khăn thấy hơi nóng, nhưng đây là khăn quàng của Băng Mật nên cậu không muốn bỏ ra.
Băng Mật đẩy xe đẩy, Đường Ngữ liên tục lấy đồ ăn vặt. Lúc này, đối diện có một nữ sinh khoảng 15-16 tuổi đi tới.
"Anh Mật ơi!" Nữ sinh đó ngọt ngào gọi một tiếng.
Đường Ngữ lập tức cảnh giác nhìn nữ sinh tươi cười đi qua. Nữ sinh đó ngọt ngào xinh xắn, nhìn thấy Đường Ngữ bèn cười một cái rất đáng yêu.
"Minh Nhuế." Băng Mật gật đầu đáp lại.
Nữ sinh nhìn Đường Ngữ, sau đó tán gẫu mấy câu với Băng Mật. Thì ra là hàng xóm ở cách vách. Đường Ngữ ghen, đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Minh Nhuế đang nói không ngừng, hy vọng nhỏ mau mau nói xong.
Bỗng nhiên Minh Nhuế quay sang, ngại ngùng lấy điện thoại ra: "Anh là anh Đường Ngữ đúng không, em thêm WeChat của anh có được không ạ?"
"?" Đường Ngữ anh da đen hỏi chấm.
Đường Ngữ anh da đen hỏi chấm
Tình huống gì đây?
Chẳng phải Minh Nhuế thích Băng Mật à, sao lại quay sang xin WeChat của mình?
Đường Ngữ nhìn Băng Mật, rồi lấy điện thoại ra quét. Dù sao thì đây cũng là hàng xóm của Băng Mật, không cho thì bất lịch sự lắm, giống như lúc cậu thêm Tỉnh Hiến vậy.
Thêm bạn xong, Minh Nhuế vui vẻ lắm, gương mặt trắng trẻo ửng hồng lên. Ngay khi nhìn Đường Ngữ lần đầu nhỏ đã biết thiếu niên như ánh mắt trời này là kiểu nhỏ thích, chỉ là cậu ấy có vẻ không thích nhỏ lắm, nhưng vẫn đồng ý thêm WeChat.
Nhỏ đang nghĩ ngợi thì thấy Đường Ngữ móc một viên kẹo sữa Thỏ Trắng ra.
"Cho em quà gặp mặt nè."
"A!" Minh Nhuế vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhận lấy, anh trai này tốt ghê, "Cảm ơn anh!"
Băng Mật đen mặt: "Chẳng phải tối qua cậu đã nói là viên cuối cùng rồi à?"
"À, tôi cứ nghĩ rằng nó là viên cuối rồi, nhưng sáng nay tôi lại tìm được một viên nữa trong cặp." Đường Ngữ không nhớ tối qua mình đã nói những gì.
Minh Nhuế cười hớn hở nhét kẹo vào túi xách. Băng Mật nói tạm biệt với nhỏ rồi kéo Đường Ngữ đi.
Đường Ngữ nhận ra hình như Băng Mật không vui, biểu cảm giống hệt lần trước cậu thêm WeChat của Tỉnh Hiến. Cậu nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu sao vậy?"
"Tôi thấy..." Băng Mật nghĩ ngợi, có lẽ không nên nói ra, hắn cảm thấy mình không có lập trường gì để bảo Đường Ngữ đừng tùy tiện cho người ta WeChat, cũng đừng tặng quà gặp mặt gì đó.
Hai người mua rất nhiều đồ ăn và quà vặt ở siêu thị, Băng Mật phát hiện Đường Ngữ không lấy trái cây.
"Cậu không ăn trái cây à?" Băng Mật hỏi.
"Không thích." Cậu đơn giản nói thẳng.
"Vì sao?"
"Không thích thì là không thích thôi, giống như thích một ai đó vậy, thích và không thích cũng giống nhau, chẳng cần lý do." Đường Ngữ nói rất hợp lý.
Cho dù như thế, Băng Mật vẫn mua trái cây. Hắn phát hiện Đường Ngữ kén ăn, chỉ ăn đồ ăn vặt mà không ăn trái cây thì không tốt cho sức khỏe.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Đường Ngữ nhìn thấy tiệm trà sữa nên lại thèm, đi vào rồi gọi một ly trà sữa, còn hỏi Băng Mật mỗi tay một túi có muốn uống trà sữa không.
Băng Mật không muốn, hắn không uống trà sữa. Lúc trả tiền, Đường Ngữ mới nhận ra Alipay hết tiền rồi. Đường Ngữ: "......"
"Anh Mật ơi." Đường Ngữ bắt chước cách Minh Nhuế gọi Băng Mật, "Tôi hết tiền rồi, cậu trả hộ tôi nhé."
Băng Mật: "..." Anh Mật ơi?
Trả tiền xong, hai người thắng lợi trở về. Đường Ngữ khoanh tay, cầm mỗi ly trà sữa, còn Băng Mật đi đằng trước xách hai túi to.
Về đến nhà vẫn chưa đến 11 giờ, hai người ngồi sô pha xem TV ăn vặt.
Thậm chí Đường Ngữ còn rất hưởng thụ, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa uống trà sữa, vừa xem phim, lại còn thường cười ha ha theo TV. Có lẽ là cười hăng say quá, nên cậu ăn luôn nho Băng Mật lột ở trên đĩa, ăn hết quả này đến quả khác, ăn đến là sướng.
Lúc cậu đang ăn rất vui vẻ thì lại sờ được cái dĩa trống không.
Đường Ngữ: "?"
Cậu vừa quay đầu lại đã thấy Băng Mật đang im lặng nhìn mình.
Băng Mật: "Chẳng phải cậu không ăn trái cây à, không cần lý do giống như không thích một ai đó vậy, vậy mà bây giờ cậu ăn nho tôi lột rồi."