Lái xe trong trạng thái còn tệ hơn Phước lúc sáng, Trâm về được tới nhà thì quá đỗi ngạc nhiên khi nghe bà chủ nhà bảo:
- Cậu Phước vừa đón xe đi ra ngoài, nói là đi tìm cô! Trâm mệt lả người nhưng vừa nghe thế, cô đã la lớn:
- Nguy rồi, anh tới đó sẽ chết mất!
Bà chủ nhà không hiểu chuyện gì, hỏi lại:
- Cô nói ai chết?
- Anh Phước của cháu! Bác ơi, cháu mệt quá không thể trở lại đó, vậy bác giúp cháu, đi kêu Phước về liền! Không thì...
Trâm chỉ nói được bấy nhiêu đó rồi đổ người xuống sàn nhà. Bà Ánh Hồng hốt hoảng đỡ cô lên định vực vào phòng thì Trâm kịp tỉnh lại, cô nói qua hơi thở gấp:
- Đó là… là ma!
Bà Ánh Hồng tưởng Trâm mê sảng nên nói càn, bà hỏi lại:
- Cô nói cái gì?
- Ma! Cô ấy là ma!
- Cô nào?
- Dã Lan!
Nói xong câu ấy thì hầu như Trâm chẳng còn biết gì nữa. Bà Ánh Hồng làm nhiều cách mà Trâm cũng không tỉnh lại, nên bà ta đành đỡ cô lên ghế dài nằm để chờ Phước về. Bất chợt nhìn thấy trong tay của Trâm đang ôm bộ quần áo lụa, bà ta khiếp hãi kêu lên:
- Bộ đồ của Hồng Hạnh!
Đang lịm người đi, vậy mà vừa nghe tiếng Hồng Hạnh tức thì Trâm chồm dậy ngay, cô ngơ ngác hỏi:
- Hồng Hạnh ở đâu?
Bà Ánh Hồng ngạc nhiên:
- Cô cũng biết cô Hồng Hạnh?
- Hồng Hạnh! Tìm cho tôi Hồng Hạnh!
Gào lên to quá nên Trâm bị mệt, lại rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh như lúc nãy. Lúc này bà Ánh Hồng cầm bộ đồ lên xem, bà run thấy rõ, lắp bắp một mình:
- Bộ đồ này... thứ này chỉ hại thôi! Mà sao bảo cậu Phước vứt đi rồi mà giờ nó lại ở đây? Tại sao cô này lại có nó?
Bà nhớ lần rắc rối trước nên sợ bộ đồ đó lắm, nhìn nó như thấy ma! Thuận tay, bà ném mạnh nó ra cửa sổ. Nhưng đột nhiên có một tiếng kêu thét lên bên ngoài, hướng bộ quần áo vừa bị ném! Lúc bà nhìn ra thì hốt hoảng, bởi con chó già vốn thường xuyên nằm ngủ ở gốc cây mận đã bị bộ đồ rơi trúng và... nó đã vỡ óc ra chết tại chỗ, chẳng khác bị vật nặng trăm cân đè phải!
Thất thần, bà Ánh Hồng vừa chạy lui vào nhà, vừa run rẩy:
- Trời ơi! Cậu... cậu Phước ơi!
Bà chạy được tới ngang cửa phòng thì ngã sấp ở đó...
Phước về tới nhà thì trời đã tối hẳn, Anh bước vào phòng khách thì vô cùng ngạc nhiên khi chẳng thấy đèn đóm gì cả, mà cửa nẻo lại mở toang. Khi bật đèn lên thì anh hốt hoảng khi thấy Trâm nằm trên ghế dài, bất động!
- Trâm! Em sao vậy?
Phước lay mãi mà Trâm vẫn không tỉnh, anh vội bế cô lên phòng riêng. Mở được cửa phòng trong lúc phải bế nặng trên tay, nên Phước không kịp bật đèn, anh đã đưa thẳng Trâm tới giường.
Đặt Trâm nằm xong, Phước mới trở ra bật đèn sáng lên. Và…
- Kìa!
Lúc này trên giường không phải mỗi Trâm, mà còn có thêm một người nữa! Một cô gái lạ cực kỳ xinh đẹp, đang nằm thoải mái như trong phòng riêng của cô ta!
- Cô là…
- Là ai phải không? Người tới để đòi lại bộ quần áo bỏ quên! Phước thót tim:
- Hồng Hạnh!
Người đang nằm trên giường bật ngồi dậy, vừa chỉ tay vào Trâm:
- Cô người yêu của anh đang tìm tôi để hại đó? Tôi cứ tưởng anh là người tốt nên mới rủ tới ở đây, và còn chỉ cho mộ của một người mà tôi đang có mối bận tâm...
Nào ngờ lại nuôi ong tay áo, anh rước cô nàng này tới để cô ta nhận lời kẻ khác, rắp tâm hại tôi!
Phước ngơ ngác:
- Cô nói chuyện gì tôi không hiểu?
- Vậy bộ đồ của tôi đâu? Phước lúng túng:
- Tôi... tôi để trong phòng, rồi...
- Rồi đem giao cho con Dã Lan phải không? Bởi vậy nên cả hai người
đều tới lui nhà con đó thường xuyên!
- Không! Tôi chỉ...
- Có! Đừng chối!
Tiếng nàng ta quát quá lớn, khiến Trâm bừng tỉnh. Cô ngơ ngác:
- Anh nói chuyện với ai vậy? Phước điếng hồn, anh lắp bắp:
- Anh... anh chỉ...
Nhưng nhìn lại thì chẳng còn thấy cô gái lại đâu? Cũng vừa lúc Trâm bật ngồi dậy, cô nhìn quanh và la lên:
- Anh dẫn ai vào phòng này phải không? Rõ ràng còn mùi thơm phụ nữ ở đây nè... mùi thơm này em thấy quen lắm… Đúng rồi, đây là mùi của bộ quần áo lụa mà em đem về!
Phước càng sợ hãi thêm:
- Em... em đem bộ quần áo gì?
Câu hỏi của Phước vừa dứt thì đột nhiên từ ngoài cửa sổ một vật bay vào, rơi ngay trước mặt hai người. Nhìn lại, Phước kêu lên:
- Bộ quần áo!
Thì ra đó là bộ đồ mà bà Ánh Hồng mới vứt ra ngoài lúc nãy. Vừa thấy nó, Phước đã định nhào tới chụp lấy, nhưng đã bị Trâm ngăn lại:
- Bởi vậy cô ấy mới nói là cứ đem nó về đây thì biết nó là của ai. Thì ra là của anh!
- Không! Anh chỉ...
Biết máu ghen của Trâm cỡ nào rồi, nên Phước vội kể liền mọi chuyện. Tuy vậy xem ra Trâm vẫn chưa tin. Cô gặng hỏi lại:
- Không biết gì về cô ấy sao anh theo dõi làm gì? Phước thành thật:
- Anh cũng chẳng hiểu sao lại như vậy? Hình như anh bị ai sai khiến hay sao đó… Kể cả việc anh mạo hiểm vào nghĩa trang cũng không do tự anh…
Trâm đâu biết chuyện bộ đồ gây ra cái chết của con chó lúc nãy, nên cô chụp nó lên và gí vào mũi của Phước:
- Anh xem, có phải mùi thơm của nó giống như mùi vừa rồi không? Phước đành phải thú thật:
- Thì cô ấy vừa mới ở trong này! Trâm ngơ ngác:
- Là sao? Anh nhân lúc em bị ngất rồi đưa cô ta vào phòng phải không? Trời ơi!
Phước hốt hoảng:
- Làm gì có! Cô ta... hiện ra!
Trâm giật mình:
- Cô... cô ta là... ma?
Tuy không rõ lắm, nhưng Phước vẫn gật đầu:
- Chắc là vậy!
Lời Phước vừa dứt thì từ ngoài cửa sổ vang lên giọng của cô gái:
- Đã cầm bộ đồ đó mà không mặc vào thì không khỏi mạng vong! Trâm ngang bướng:
- Ai thèm mặc đồ của người khác!
Hai tiếng bốp chát vang lên trước sau, trong lúc Phước giật mình thì Trâm lảo đảo, ôm lấy mặt và rú lên! Dòng máu từ trong khoé miệng cô tuôn ra. Phước hốt hoảng:
- Sao vậy? Trâm tru tréo:
- Sao anh đánh em?
Phước lắc đầu nguầy nguậy:
- Làm gì có! Anh có đánh em đâu?
Lại hai cái tát tiếp theo khiến Trâm ngã chúi xuống giường, lần này thì cô tin là không phải do Phước gây ra. Và cũng là lúc cô thất sắc:
- Vậy là… là ai đó đã đánh em!
Phước đoán được sự việc, anh lớn tiếng khấn:
cho...
- Tôi xin lỗi các cô, vợ tôi có lỡ lời, nhưng cô ấy không ác ý. Xin hãy tha
- Mặc vào đi!
Trâm trở nên ngoan ngoãn lạ thường, cô thay đồ ngay trước mặt Phước mà không thấy ngượng. Lạ hơn nữa là bộ quần áo của Hồng Hạnh mà Trâm mặc vào lại vừa y. Phước phải buột miệng khen:
- Đẹp lắm!
Thấy ở túi áo có vật gì phồng lên, Trâm đưa tay rút ra một chiếc khăn tay trắng, trên đó có viết một dòng chữ bằng mực đỏ: Tới ngay địa chỉ này và làm đúng những gì người ta yêu cầu!
- Đưa anh xem, cái gì vậy?
Phước giằng lấy, nhưng khi anh cầm trên tay nhìn thì chẳng thấy chữ gì trên đó! Chính Trâm cũng ngạc nhiên:
- Chữ mới còn đây mà?
Cả hai nhìn nhau và tự dưng thấy rùng mình. Trâm run giọng:
- Em sợ quá… chắc là em không đi đâu!
Lời cô vừa dứt thì lại bị ngay hai cái tát nữa đau điếng! Nỗi sợ hãi đã lên tới cực điểm, Trâm nói gần như van lạy:
- Tha cho tôi, tôi sẽ làm theo...
Cô đưa mắt nhìn Phước như cầu cứu. Phước cũng chỉ biết nói:
- Em nhớ địa chỉ không, anh sẽ đưa em tới đó.