Đi vào ngự hoa viên, hoa xuân tựa gấm, hang hái đua nhau nở rộ. Khung cảnh náo nhiệt, nhưng lại thiếu đi bầu không khí náo nhiệt. Nhìn hoa viên trống rỗng đến thanh tĩnh, Hắc Khi Phong đột nhiên cảm thấy dường như thiếu đi một cái gì đó.
Ánh mắt hắn bất đắc dĩ dừng trên một bàn đu dây phía xa, trước mắt không khỏi hiện lên gương mặt tươi cười kiều diễm, đang nhẹ nhàng chỉ huy cung nữ đung đưa dây đu, tiếng cười vui vang vọng cả ngự hoa viên, náo nhiệt vô cùng.
Huyền Trữ…
Hắn lắc đầu, tại sao lại nghĩ đến nàng vậy.
Nàng đã quen huyên náo, luôn ríu ra ríu rít quấy động cuộc sống thanh tĩnh của hắn, bên tai không một giây phút được yên.
Nhưng mà khi được yên tĩnh, hắn lại cảm thấy yên tĩnh quá mức rồi. Thói quen quả là một thứ đáng sợ.
Nhớ lại ngày ấy nàng giận dữ đi khỏi tầm mắt của hắn, lệ quang cố nén lại trong đáy mắt, lại còn kiên cường đứng thẳng lưng. Thân hình nhỏ bé tựa hồ có thể chịu được tất cả ủy khuất, chỉ là vặp mắt mang theo nước kia đã thoáng tiết lộ tâm tình của nàng ngay lúc đó.
Nàng… Rốt cuộc là một công chúa kiểu gì? Lại là một nữ tử như thế nào, cư nhiên theo đuổi nam tử đến tận nhà…
Nhớ lãi gương mặt kiêu ngạo của nàng, những hành động lại một chút cũng không biểu hiện được vẻ kiêu ngạo đó, hắn có chút không đành lòng.
Kỳ thật, nàng vì sao nhất định phải không thích ai ngoài hắn, dựa vào mỹ mạo cùng địa vị của nàng, muốn dạng nàm tử nào mà chả có. Vì sao nàng phải chịu đựng sự lãnh đạm của hắn dành cho nàng, nhớ lại những lời của hắn ngày đó, hắn rõ rang thấy được nét đau khổ trong mắt nàng.
Sau đó hắn mới ý thức được loại lời nói đó đích thực rất tổn thương người khác…
Ở sau lung hắn, Huyền Trữ rón ra rón rén tới gần hắn, đôi mắt sang chói ánh lên vẻ tinh nghịch.
Ở gần như vậy, hắn lại không còn cảnh giác như trước, nàng mừng thầm.
Đưa hai tay lên, nàng nhảy lên gắt gao níu bờ vai của hắn.
“Đoán xem ta là ai?”
Thân hình mềm mại đán trên người, hương thơm nhàn nhạt vòng qua tai truyền vào hơi thở, có chút quen thuộc.
Cả người Hắc Khi Phong cứng đờ, đưa tay gạt đi bàn tay nhỏ bé đang bám trên vai.
“Công chúa, đừng nghịch nữa, làm thế còn ra thể thống gì…”
“Ta vốn đã không có thể thống, bằng không làm sao có thể đuổi tới Hắc Phong quốc, ha ha…”
Huyền Trữ xấu xa vòng tay qua cổ hắn, chính là không rời hắn, còn vô cùng thân thiết dung mặt ma sát tấm lung vạm vỡ của hắn.
“Hắc Khi Phong, thì ra lung của chàng dựa vào rất thoải mái a, từ nay về sau lung của chàng sẽ thuộc về bổn công chúa!”
Ngữ khí tế nhị kèm một chút bướng bỉnh, một chút dí dỏm, nghe vào thực khiến người khác không thể giận nàng.
Nhưng mà… Tư thế như vậy làm cả người hắn không được tự nhiện.
Sau nhiều lần lôi lôi kéo kéo, phát hiện nàng thực sự giống keo dính! Hắc Khi Phong nằm tay thành quyền, giọng trở nên lạnh đi: “ Đi xuống!”
“Ta không xuống!”. Huyền Trữ bĩu mội cự tuyệt.
Xoay người vài vòng, cảm giác được hắn định thi lực đối phó với nàng, hai chân nàng cũng dứt khoát quấn lên thắt lung hắn.
Dưới tình cảnh này, nàng thật sự danh chính ngôn thuận trở thành bạch tuộc rồi.
Hai cỗ thân thể dán chặt vào nhau, cơ hồ ngay cả một chút khe hở cũng không có.
Tiếp xúc chặt chẽ làm cho Hắc Khi Phong cảm xúc được rõ rang những đường cong tinh tế hấp dẫn của nàng.
Khuôn mặ tuấn tú dần dần nóng lên, thậm chí ửng lên hai vết đỏ hồng.
“Công chúa!” Ngữ điệu của hắn có chút đông cứng, xen lẫn một tia xấu hổ.
“Gọi ta Huyền Trữ, Huyền nhi, Trữ nhi tùy chàng chọn một cái.”
Giao tiếp thất bại, Hắc Khi Phong dứt khoát cầm tay nàng định gạt ra.
Ai ngờ, lúc này đây Huyền Trữ lạ làm lơ không phản ứng, chỉ cười tủm tìm ở sau cổ hắn thổ khí như lan [1]: “Chàng nắm tay ta nhhư vậy, có ohải tiếc không nỡ buông ra hay không?”
Hơi thở nhẹ nhàng thổi như có như không bên tai, khiến tai hắn cũng nhịn không được nóng lên.
Gặp quỷ rồi, hắn vẫn là lần đầu tiên gặp được một phụ nữ vừa lớn mật vừa lằng nhằng như vậy.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải vận chân khí, động mạnh. Huyền Trừ còn chưa xác định rõ phương hướng, đã bị hắn động một phen mà buông người nặng nề mà ngã xuống đất, chính xác mà nói là ngã vào trong bụi hoa.
“Ai ui! Khụ Khụ Khụ…”
Huyền Trừ định kêu, miệng liền bị nhét đầy bở mấy đóa hoa mà nàng vừa ngã đè lên, nghẹn làm nàng chảy nước mắt.
Tứ chi không ngừng mà giãy dụa muốn từ trong bụi hoa chui ra, làm sao được khi mắt đầy nước căn bản thấy không rõ phương hướng. Giãy dụa đến cùng, miệng nàng không những đang ngậm hoa, tóc cũng dính không ít hoa đõ lá xanh thật giống “Hoa tiên tử”, chẳng qua tiên tử như nàng bây giờ đây có chút thảm hại thôi.
“Hắc Khi Phong đáng ghét, chàng cái tên tội khôi họa thủ [2] còn không mau cứu ta ra, a… Cái gì đâm ta… Hắc Khi Phong chàng cái tên nam nhân xấu xa không có phong độ, a a a…”
Một đám hoa cơ hồ bao phủ lại nàng, chỉ lộ ra một cái đầu đầy hoa đỏ lá xanh đang dao động dưới đám hoa.
Huyền Trữ kêu rên liên tục, khiến Hắc Khi Phong nguyên bản muốn coi thường nàng cũng mở rộng bước chân cứng ngắc đi đến.
Ngay trong lúc nàng còn ra sức giãy dụa, một bàn tay to ngăn lại cánh tay nhỏ bé đang quơ qào lung tung, chớp mắt đã cứu nàng ra khỏi bụi hòa.
“Khụ khụ khụ… Phù phù phù…”
Huyền Trừ ho thở hổn hển, thật vất vả mới cảm giác hô hấp được thoải mái một chút.
Nhìn nàng với cái miệng đềy hoa, khuôn mặt trắng nõn hồng nhuận lúc này in một ít bùn đất, còn dán them mấy phiến lá cây bẩn, dáng vẻ rất buồn cười.
Nhịn khôg được, khóe môi hắc Khi Phong quả thật nhịn không được nhẹ cong lên, ánh mắt cũng giấu không được ý cười.
Huyền trữ vội vàng chỉnh lại dung nhan không hề lưu ý đến Hắc Khi Phng đang không tiếng động mà giễu cợt, nàng đưa lưỡi ra: “Phì phì… Khó ăn muốn chết!”
Nàng vừa phun ra cánh hoa cùng lá cây torng miệng, vừa buồn bực mắng chửi liên tục.
Cảm giác búi tóc bị lệch, nàng bực mình nhấc tay đi sữa sang lại tóc, trong lúc lơ đãng ánh mắt nàng bắt được đám “hài cốt” nàng vừa nhổ ra hiện đang tr6en mặt Hắc Khi Phong.
Nàng tập trung nhìn, chỉ thấy trên gương mặt lạnh lung cùa hắn dính một mãnh cánh hoa, khóe miệng một mảnh lá cây, làm vẻ mặt lạnh lung bị phá hư đên không còn.
“Khì khì! Ha ha ha…”
Chỉ vào mặt hắn, Huyền Trữ rốt cuộc nhịn không được hung phấn cười ha hả.
Hết thảy mọi chuey65n phát sinh chỉ trong nháy mắt, gương mặt băng điêu tựa ngọc của Hắc Khi Phong nay biến thành nhiều màu, chỉ duy không có màu sắc của căm tức.
Nhìn nàng cười đến khom lung, cươi híp mắt, hắn nhếch bạc môi, cử chỉ tao nhã nâng tay lấy đi nhưng thứ không đáng có trên mặt.
“Đáng cười lắm sao?” Nhữ điệu của hắn có chút buồn bực.
Huyền Trữ thực cố gắng nhịn cười, còn thật sự tuyệt không nể tình mà gật đầu: “Ừm, rất đáng cười!”
“…”
Khuôn mặt Hắc Khi Phong hờ hừng khẽ run lên liếc nàng một cái sau đó quay đầu rời đi.
_____
[1] Thổ khí như lan: mô tả một phụ nữ cao quý, tựa hoa lan. Ngoài ra còn đề cập đến hương thơm trên người phụ nữ.
[2] Tôi khôi hoa thủ: thủ phạm, kẻ đầu sỏ.