Ánh nắng rực rỡ, trăm hoa đua nở.
Trong đình nghỉ chân ở ngự hoa viên, mùi hoa lượn lờ, thấm vào lòng người.
Bên cạnh đình, sa mỏng nhẹ nhàng buông xuống, ngăn cách ánh nắng bên ngoài, ở lương đình bao phủ ra một vẻ lãng mạn mà ấm áp.
Lăng Nguyệt công chúa chậm rãi đi vào hoa viên, khi nàng nhìn thấy bên trong đình có bóng người ngồi, theo bản năng liền muốn quay người rời đi.
Huyên Trữ lập tức chạy ra khỏi lương đình: "Lăng Nguyệt công chúa."
Nàng hô lên một tiếng, đôi mắt tràn ngập áy náy.
Nhìn ánh mắt của nàng, Lăng Nguyệt công chúa âm thầm hít một hơi thật sâu, sau đó chầm chậm bước qua.
"Huyên Trữ công chúa, ngươi gọi ta có chuyện gì sao?"
Lời dạo đầu có vẻ hơi lãnh đạm, làm cho Huyên Trữ lập tức không biết nên tiếp lời như thế nào.
Nàng do dự thu làn váy, có chút bối rối nói: "Lăng Nguyệt công chúa, chúng ta có thể vào trong đình nói chuyện được không?"
Thấy thần thái của nàng có vẻ bất an, đôi mắt của Lăng Nguyệt xẹt qua một chút bất đắc dĩ, sau đó trầm mặc đi vào trong đình.
Huyên Trữ lập tức đi theo, sau đó tự tay rót trà cho Lăng Nguyệt công chúa.
Tiếp nhận ly trà, Lăng Nguyệt công chúa nhẹ nhàng uống một ngụm, đôi mắt trong suốt chờ Huyên Trữ, chờ nàng nói chuyện.
Cắn cắn môi, Huyên Trữ mở miệng, liền thốt ra một câu: "Không bằng, cả hai chúng ta đều gả cho Phong đi?"
Nghe vậy, Lăng Nguyệt công chúa đang uống trà liền " Phốc xuy." một cái, một miệng trà cứ như vậy mà phun ra.
May mắn, cử chỉ của nàng luôn ôn nhu, cho nên không có phun lên người Huyên Trữ.
Nàng buông chén trà, lấy tay lau lau nước trà trên khoé miệng.
Đồng thời, đôi mi của nàng dần dần nhíu lại.
"Huyên Trữ công chúa, ngươi có biết mình đang nói gì sao? Ngươi không phải bị.......Nói sảng chứ? Hắc Vương đã nói với ta là hắn sẽ không liên thân với ta, ngươi cần gì phải nói như thế nữa."
Đôi mắt của Huyên Trữ xẹt qua một tia ảm đạm, rất nhanh lại biến mất, nàng hít một hơi thật sâu.
Nhẹ nhàng nói: "Lăng Nguyệt công chúa, mặc kệ Phong đã nói với ngươi những gì, ta cảm thấy.......Ngươi vẫn có thể tiếp tục gả cho hắn....."
"Vì sao?" Lăng Nguyệt công chúa đột nhiên đánh gẫy lời nàng, đôi mắt thật sâu chăm chú nhìn nàng.
Huyên Trữ sâu kín nở nụ cười, cười đến thực thê lương: "Bởi vì......Ta biết yêu một người mà không được đáp lại, rất là đau khổ, cho nên, ta......"
"Cho nên ngươi sẽ cùng người khác chia sẻ trượng phu? Ngươi......Thực sự bị điên rồi, ngươi đang bố thí cho ta sao, loại tình yêu bố thí này, ta không cần, ta còn chưa hèn mọn đến nỗi này."
Tiếng nói của Lăng Nguyệt công chúa đột nhiên trở nên thanh cao, xen lẫn còn có chút bất đắc dĩ.
Công chúa Huyên Trữ này thật đúng là........Làm cho người ta cảm thấy thật giận lại.......giận không được.
"Ta có nghe Hắc Vương nói về khúc mắc trong tình cảm giữa hai người, ở trong lòng ta, đã sớm nghĩ không tiếp tục tham gia chuyện của các ngươi trong lúc đó, nữ nhân tội gì làm khó nữ nhân chứ.
Ta chỉ là.......Trong lòng nhất thời chưa khôi phục thôi, cho nên mới không nghĩ nhanh như vậy liền đối mặt với ngươi, muốn tránh mặt một chút."
Nghe được lời nói của Lăng Nguyệt công chúa, Huyên Trữ kinh ngạc đến ngây ngốc.
Thì ra, Lăng Nguyệt công chúa sớm đã nghĩ không muốn gả cho Phong nữa?!
Chậm rãi, những lời này ngấm vào lòng, dần dần khuếch tán lên từng đợt vui mừng.
Ánh mắt nàng trừng lớn, vừa mừng vừa kinh ngạc nhìn Lăng Nguyệt công chúa: "Ngươi.....Ngươi thật sự......"
Thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, Lăng Nguyệt công chúa ngược lại nở nụ cười.
Nàng gật đầu, thực phóng khoáng nói: "Đúng vậy, ta không cùng Hắc Vương liên thân, đó không phải là tác phong của ta, muốn miễn cưỡng cũng không được, tuy rằng ta từng có ý đồ cố gắng tranh giành Hắc Vương, nhưng mà, lòng của hắn thuỷ chung chưa dừng ở trên người ta, ta đã hết sức, cho nên, không có tiếc nuối."
Ngay sau đó, nàng chân thành nhìn Huyên Trữ, tiếp tục nói: "Nhưng thật ra ngươi, nói thật, ta rất bội phục ngươi, nếu không có sự tích dũng cảm của ngươi, ta đại khái ngay cả dũng khí tranh đấu cũng không có, cho nên, là do trước kia ta quá cưỡng cầu, đều quy tội cho tinh thần mạo hiểm của ngươi."
Nói xong, nàng nhếch môi nở nụ cười thật tươi, có chút hoạt bát đối nháy mắt mấy cái với Huyên Trữ.
Thấy thế, rốt cục Huyên Trữ cũng phục hồi lại bình tĩnh, nụ cười của nàng lộ ra như đã trút được gánh nặng, nắm chặt lấy tay Lăng Nguyệt công chúa.
"Lăng Nguyệt, cám ơn ngươi."
"Không cần khách khí, Huyên Trữ."
Hai nữ nhân hữu nghị, ở một hồi chiến trường không khói thuốc súng tranh đoạt trượng phu cuối cùng cũng bình yên.
Bỗng nhiên, Hắc Khi Phong lại đây tìm người.
"Huyên nhi." Từ xa hắn đã gọi nàng, con ngươi đen chuyên chú dừng trên mặt nàng.
Lăng Nguyệt công chúa le lưỡi chế nhạo nói: "Xem đi, trái tim hắn đều đặt trên người của ngươi, nếu ta cứ một mực khăng khăng không buông tay, chỉ biết sẽ tự buộc mình tiến vào một hồi bi kịch, ta vốn là người thông minh."
Huyên Trữ mím môi cười: "Đúng vậy, ngươi thực sự rất thông minh."
"Tốt lắm, Hắc Vương tựa hồ có việc tìm ngươi, ta đi trước đây, sau này chúng ta lại tán gẫu."
"Ừ."
Vì thế, Lăng Nguyệt cười khanh khách chậm rãi rời đi hướng bên kia lương đình.
Hắc Khi Phong đồng thời đi vào trong lương đình.
Nhìn bóng dáng Lăng Nguyệt công chúa, thoáng nhíu mi, còn thực cẩn thận xem xét nét mặt Huyên Trữ.
"Huyên nhi, Lăng Nguyệt công chúa tìm nàng có chuyện gì?"
Hy vọng không làm Huyên nhi của hắn khó xử mới tốt.
Huyên Trữ liếc mắt một cái đã nhìn thấu con ngươi đen của hắn đang lo lắng điều gì, nàng cười nhạt, tiến vào trong lồng ngực hắn, ôn nhu nói: "Lăng Nguyệt công chúa nói, nàng ấy không cần chàng, cho nên, chàng chỉ có một mình ta là thê tử."
"Đứa ngốc, mặc kệ người khác có muốn hay không muốn ta, ta chỉ đều cần một người."
Hắn khẽ hôn lên tóc mai của nàng, dịu dàng như nước.
Thỏa mãn hưởng thụ sự dịu dàng của hắn, hồi lâu, Huyên Trữ mới rời khỏi vòng ôm của hắn, nâng mắt nhìn.
"Phong, chàng tìm ta có chuyện gì sao?"
Hắn cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt có nồng đậm quyến luyến, lời nói của hắn có chút rầu rĩ:" Ừ, Cô Ngự Hàn nói muốn trước đem nàng về Xích Diễm quốc, sau đó ta mới có thể đến đó cầu hôn rước nàng về đây."
Huyên nhi trở lại Xích Diễm quốc, phải có mấy ngày hắn sẽ không gặp nàng.
Cái gì?
Huyên Trữ ngẩn ngơ, lập tức liền nghĩ đến hẳn là Vương huynh bất mãn muốn trêu cợt Phong, vì thế chỉ có thể bất đắc dĩ mỉm cười.
"Phong, chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại."
Nàng đành phải an ủi hắn như vậy.
Hắn ôm chặt lấy thân hình nàng, kiên định nói: "Ta nhất định mau chóng sẽ đi cầu hôn, làm cho nàng nở mày nở mặt trở về Hắc Phong quốc làm Vương hậu của ta!"