Hôm sau, sắc trời vẫn còn sớm.
Trên giường, tầng tầng trướng rèm ngăn cách lời chào buổi sớm của mùa xuân còn xen lẫn chút lạnh.
Trong trướng rèm, Hắc Khi Phong nghiêng người nhìn người đang ngủ say trước ngực.
Khuôn mặt nàng ửng hồng tựa anh đào, hết đáng yêu lại mê người.
Xem nàng ngủ thật sự ngon, hắn có chút không nỡ đánh thức nàng, nhưng cứ nghĩ tới kế hoạch của hôm nay, hắn đành phải nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt nàng.
“Huyên nhi, tỉnh tỉnh… Huyên nhi… ”
Huyên Trữ còn đang trong mộng đẹp cảm giác được mình bị quấy rầy, nàng thực không khách khí đưa tay đập bàn tay to trên mặt, lầu bầu: “Đừng ầm ỹ, ta còn muốn ngủ.”
Ngay sau đó, nàng dứt khoát xoay người đưa lưng về phía hắn, tiếp tục ngáy o o.
Hắc Khi Phong sủng nịch cong bạc môi lên, con ngươi đen tràn đầy yêu thương.
“Huyên nhi, rời giường, nếu không ta tự đi một mình, không cần nàng theo nha.”
Lời nói của hắn tựa một quả bom hung hăng nổ thẳng vào tai Huyên Trữ.
Nàng cơ hồ là kinh hoảng mở mắt, mạnh mẽ lật người, bàn tay nhỏ bé đã trong lúc xoay người gắt gao ôm thắt lưng hắn, đôi mắt còn buồn ngủ mang đầy kinh hoảng.
“Đừng bỏ ta lại!”
Nàng còn chưa kịp tiêu hóa câu nói đùa của hắn thì đã thốt ra.
Hắc Khi Phong cảm giác bên hông bị nàng ôm thật chặt, có thể nói là bị nít chặt, có thể thấy được nàng đã hoảng đến độ hoàn toàn khống chế không được lực đạo.
Thật không ngờ nàng cư nhiên có phản ứng mãnh liệt như vậy, hắn ngơ ngác, nỗi thương tiếc lập tức xâm nhập lòng hắn.
Hắn ôm lấy nàng, một tay ôm nàng vào ngực, đưa tay phủ lên mặt nàng, để nàng nhìn hắn.
Nhìn vào đôi mắt nàng, nỗi hoảng sợ tràn đầy mắt khiến hắn hận không thể đấm mình một cái, hắn làm sao có thể dọa nàng như vậy chứ.
“Huyên nhi, thanh tỉnh một chút, ta chỉ nói đùa, không phải muốn bỏ nàng lại, đừng hoảng, ta sẽ không bỏ rơi nàng, tuyệt đối không… ” Hắn lần lượt trấn an cảm xúc hoang mang của nàng.
Giọng nói ôn nhu truyền vào trong ý thức, dần dần, nàng từ trong mơ hồ đã thanh tỉnh lại.
Chớp chớp mắt, để mắt được rõ ràng, nàng nhìn đôi mắt đen của hắn tràn đầy áy náy, nhất thời nghĩ thông suốt.
“Chàng… xấu xa! cư nhiên dọa ta như vậy, xấu xa xấu xa xấu xa… ”
Nàng vừa mắng vừa đấm hắn cho hả giận, đem hoảng sợ trong lòng hóa thành cơn tức phát tiết ra.
Hắn để nàng tùy ý đấm đánh cũng không hé răng.
Hồi lâu, nàng mới thuận khí được chút, cũng ngừng tay.
Hắn vuốt vuốt những sợi tóc hỗn loạn của nàng, ôn nhu hỏi: “Không đánh nữa?”
Nghe vậy, Huyên Trữ thở hồng hộc cúi mặt xuống hôn lên môi hắn, hung hăng cắn một cái.
“Ưm… ” Hắn kêu lên một tiếng, miệng lập tức tản ra mùi máu.
Ngửi được mùi máu tươi, lý trí nàng lập tức bị kích thích làm tỉnh ngộ.
Nàng mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn bên môi hắn một giọt máu đỏ tươi, nàng luống cuống không biết làm sao cho phải.
“Phong, ta… ta không phải cố ý cắn chàng, ta chỉ là… chỉ là… Chàng đau không? Nhất định rất đau, ta… ta đi lấy thuốc cho chàng bôi… ”
Nói xong, nàng liền từ trong người hắn bò loạn xạ ra.
Nàng vừa bò lên, liền bị hắn kéo trở lại.
“Huyên nhi, không cần, ta không đau.” Hắn cười trấn an, giọt máu đỏ trên môi hắn càng thêm diễm lệ.
“Nhưng mà… Ưm… ”
Huyên Trữ còn chưa kịp lên tiếng, miệng liền bị hắn ngăn lại.
Hắn ôm nàng, hôn nàng thật sau, không cho đầu óc nàng lại tiếp tục nghĩ cái khác, giờ khắc này, hắn muốn nàng chỉ nghĩ đến hắn…
…
Dần dần, nắng sáng chiếu vào phòng, xuyên thấu qua rèm sa, rơi trên giường.
“Huyên nhi, hôm nay chúng ta đi chơi một ngày được không?”
“Được, chàng nói cái gì cũng được.”
Trải qua một lượt chải chuốt, hai người họ liền dắt tay ra Đô Đốc phủ, hướng phố Lợi Châu mà đi.
…
Đến phố, cảnh tượng náo nhiệt lập tức khiến Huyên Trữ tràn đầy sức sống
Nàng kéo tay hắn dạo nơi này chạy nơi kia, nhìn thấy sức phẩm đẹp cũng phải ghé vào xem.
Bỗng nhiên, nàng thấy một quầy bán ngọc bội rất thượng đẳng, vì thế nàng lại kéo hắn hướng bên kia đi.
“Phong, chúng ta qua bên kia xem… Nhanh lên.”
Nàng có chút hưng phấn.
Hắc Khi Phong sủng nịch nhìn nàng mà cười, mặc nàng kéo hắn chạy khắp nơi.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã đến trước quầy ngọc bội.
Lão bản vừa nhìn khí chất của họ, liền rất biết rõ khách quý đã đến, vì thế thực ra sức chỉ vào một trong số những ngọc bội đắt nhất mà chào hàng: “Công tử phu nhân mời xem, những món này đều là hàng thượng đẳng của quầy, tuyệt đối hàng thật giá thật.”
Ánh mắt Huyên Trữ lướt qua số ngọc bội đó, cuối cùng chọn trúng một khối ngọc bội đen sáng bóng, nàng vươn tay lấy lại đây, đặt trong lòng bàn tay lên mà ngắm nghía.
“Phu nhân thật sự là có mắt nhìn, đây chính là một khối bảo ngọc a.” Lão bản lập tức mặt mày hớn hở chào hàng.
Huyên Trữ cười cười, sau đó cầm ngọc bội đưa tới bên hông Hắc Khi Phong xem thử.
Ngọc bội đen bóng dưới phản xạ của mặt trời lập lòe phát sáng, bên trong ngọc bội tựa hồ lưu động hào quang, rất kỳ lạ.
“Cái này đi!”
Nàng cười tủm tỉm đem ngọc bội đặt vào tay Hắc Khi Phong, ngẩng đầu nhìn hắn, chờ mong hỏi: “Phong, thích không?”
Nhưng mà, Hắc Khi Phong lại thất thần, ánh mắt nhìn thẳng vào khối ngọc bội bị nàng nhét trong tay, ánh mắt có chút hoang mang.
Trong đầu, tựa hồ từng nhớ có bóng dáng một khối ngọc bội cùng loại màu đen…
Mày hắn bất giác nhíu chặt, theo bản năng muốn níu lại cảnh tượng vừa lóe đã mất trong đầu, không hề lưu ý đến Huyên Trữ đang nhìn hắn chờ mong.
Chờ đợi trong chốc lát, cũng không thấy hắn phản ứng, nụ cười của Huyên Trữ dần dần thu hồi.
Nàng theo ánh mắt ngơ ngẩn của hắn nhìn về phía ngọc bội trong tay hắn, bỗng nhiên, nàng như đã có chút hiểu.
Khối ngọc bội này… Hắc tinh ngọc bội!
Một tin tức nguy hiểm lập tức đánh úp đầu óc nàng, mặt nàng trắng bệt, ánh mắt chầm chậm chuyển hướng hắn.
Mở miệng, môi nàng tái nhợt, có chút run run: “Phong… Chàng… đang nhìn cái gì?”
Sự thất thần của hắn, giống như một cây kim đâm thẳng vào tim nàng.
Trong ánh mắt của hắn, không hề có sự tồn tại của nàng, chỉ có “Hắc tinh ngọc bội”, sự nhận thức này, nàng đau lòng ngay cả đầu ngón tay cũng đau.