Hắc Khi Phong mau che dấu sự khó chịu vừa rồi, hắn cầm tay nàng: “Sao tỉnh rồi, đêm đã khuya, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ đi.”
“Nhưng mà…” Nàng nhăn mày, cảm thấy hắn không thoải mái, nhưng lại nói không ra nguyên cớ.
Hắn đưa tay để trên môi nàng: “Hưm… Nàng cũng nên ngủ rồi, giấc ngủ không đủ sẽ không tốt cho sức khỏe.”
Huyên Trữ đảo tay cầm tay hắn, không biết vì sao, nàng theo bản năng không muốn tiếp tục hỏi nữa, bởi vì nàng trực giác mình sẽ không thích đáp án tiếp đó.
Vì thế, nàng buông tay hắn ra: “Vậy chàng cũng đi ngủ đi, bây giờ đã khuya, ta sợ ta ngày mai dậy không nổi, ngày mai chàng gọi ta dậy được không, như vậy chúng ta mới có thể sớm khởi hành rời khỏi.”
“Được, nàng ngoan ngoãn ngủ đi, ngày mai ta sẽ gọi nàng.” Hắc Khi Phong đắp chăn cho nàng, nhìn nàng nhắm mắt lại, nhưng không rời đi, hắn vẫn đang nắm lấy tay nàng.
Trong chốc lát sau, Huyên Trữ phát hiện hắn vẫn chưa đi, vì thế nàng mở mắt nghi hoặc nhìn hắn.
“Ta chờ nàng ngủ rồi sẽ đi, nàng mau nhắm mắt lại ngủ.” Hắn ôn nhu mệnh lệnh.
Sở dĩ hắn ở lại là vì hắn biết chuyện vừa rồi vẫn còn quấy nhiễu nàng, nếu lúc này hắn rời đi nàng khẳng định sẽ không ngủ được, hắn hy vọng nàng ngủ một cách thanh thản.
Hơi ấm trong lòng bàn tay của hắn truyền đến từng trận nhiệt khí rất thoải mái, Huyên Trữ trong hơi ấm của hắn rốt cuộc chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Hôm sau, Huyên Trữ tỉnh dậy trong từng trận hương thơm của thức ăn.
Đưa tay dụi dụi mắt, nàng theo bản năng xuống giường đi tới nơi toát ra hương thơm.
“Phong? Chàng… A, hôm nay chúng ta không phải sẽ rời khỏi sao? Sao còn ở đây nhàn nhã nấu cơm… Đúng rồi, ta không phải bảo chàng phải đánh thức ta sao, sao chàng…”
Có một chút số ruột đối với thái độ chậm rãi một của hắn, nàng cảm thấy nghi hoặc cực kỳ.
Bọn họ hôm nay hẳn là sớm chuẩn bị rời khỏi mới phải.
Nhưng nhìn ánh mặt trời bên ngoài, nói cho nàng biết thời điểm bây giờ đã không còn sớm!
Hắc Khi Phong lần lượt mang bữa sáng lại, ấn nàng ngồi xuống: “Chúng ta không cần rời sớm như vậy, chẳng lẽ nàng không thích sống ở đây sao?”
“Thích, nhưng mà…”
Huyên Trữ ngẩng đầu nhìn hắn, tinh tế nhìn vào hắc mâu của hắn, nàng nhẹ nhàng mở miệng: “Nhưng không phải chàng thích trở về hơn sao?”
“Chỉ cần được ở bên nàng, ở đâu ta cũng thích.” Hắn ôn nhu nhưng phi thường nghiêm túc nhìn nàng, toàn tâm toàn ý nói.
Nghe vậy, nàng chớp chớp mặt, nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Trầm mặc một hồi lâu, nàng mới cười, nhìn thẳng khuôn mặt tuấn tú của hắn mà chế nhạo: “Ta phát hiện bây giờ chàng nói những lời như vậy cũng không đỏ mặt, chàng…”
“… Chàng trở nên xấu xa rồi!”
Cho dù ngoài miệng thì trêu chọc, nhưng tim nàng lại cảm động đến mức tim đập càng thêm nhanh.
Chợt đứng lên, nàng ôm cổ hắn “chụt”một cái lên môi hắn, sau đó ánh mắt ẩn chứa tình cảm chăm chú nhìn hắn, cảm động, thâm tình, yêu thương…
“Phong, chàng biết không, ta cho tới bây giờ cũng không dám hy vọng xa vời chàng sẽ nói ra những lời như vậy cho ta nghe.” Nàng có chút cảm khái.
Có lẽ, nàng vô ý thức không dám hy vọng xa vời.
“Nàng không tin ta sao?” Hắc Khi Phong nhăn mày, không hiểu cách suy nghĩ của nàng, hắn phiền não nhíu mày, nghĩ nên làm sao để nàng tin tưởng hắn là thật tâm cảm giác như vậy, mà không chỉ là nói nói suông.
“Ta tin!” Huyên Trữ cười cởi mở tươi sáng.
Giờ phút này, chỉ cần hắn nói gì, nàng cũng tin.
Hắc Khi Phong thấy thế, nở nụ cười, cười đến phi thường tuấn mỹ, cười đến phi thường ôn nhu.
“Huyên nhi, ta nghĩ… Ta yêu nàng.”
Tuyệt đối là bom nổ –“Bùm!”
Huyên Trữ liền như vậy từ trong lòng hắn ngã xuống đất, thiếu chút nữa tứ chi hướng lên trời.
Hắc Khi Phong khẩn trương xoay người vớt nàng lên, che chở trong ngực.
“Huyên nhi, nàng làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu?” Hắn khẩn trương xem xét cả người nàng từ trên xuống dưới, hắc mâu tràn đầy lo lắng.
Sao có thể đột nhiên ngã xuống đất thế này?
Huyên Trữ há hốc mồm, nhưng lại hoàn toàn phát không ra nửa âm, chỉ có thể nhìn đăm đăm vào hắn.
Nàng không biết nên hình dung tâm trạng hiện tại, kích động? Mừng rỡ? Khẩn trương? Không dám tin? Chỉ sợ cái gì cũng có.
Rốt cuộc, nàng hoãn lại cái mừng rỡ trong lòng khiến nàng như sắp ngất kia, ánh mắt kích động phức tạp nhìn hắn –
“Phong, chàng mới vừa nói cái gì, nói lại lần nữa xem.” Nàng hô hấp dồn dập nhìn hắn vẫn đang lộ biểu tình lo lắng cho nàng.
“Mới vừa?”
“Đúng vậy, chính là chàng mới vừa nói với ta? Chàng lặp lại lần nữa.” Huyên Trữ thúc giục, tinh thần đã phục hồi, ánh mắt tỏa sáng.
Hắc Khi Phong tuy rằng cảm thấy biểu hiện của nàng quái dị lạ thường, nhưng vẫn hồi tưởng một chút, sau đó… hắn có chút hiểu được nàng vì sao lại có biểu hiện như vậy.
Hắn lộ ra nụ cười thật sâu, ôn nhu lại khẳng định nhìn chăm chú vào nàng, nói rõ từng câu từng chữ: “Huyên nhi, ta yêu nàng, sau này chúng ta sẽ không phân ly.”
“Trời ạ!” Huyên Trữ lại mạnh mẽ ngã vào lòng hắn, trong đầu trừ bỏ câu “Ta yêu nàng” của hắn, không còn gì có thể xâm nhập vào suy nghĩ của nàng nữa.
“Huyên nhi, nàng làm sao vậy? Không thích ta nói như vậy sao?” Hắc Khi Phong bị kích động quá độ của nàng quay đến chân tay luống cuống.
“Không! Ta rất thích chàng nói như vậy, rất thích, yêu cực kỳ!”
Huyên Trữ buông hắn ra, kiễng chân, cùng hắn chóp mũi chạm chóp mũi, tiếng nói mềm mại lưu luyến nhìn hắn –
“Nào, nói cho ta biết, chàng vĩnh viễn là của ta, vĩnh viễn cũng không rời xa ta.” Nàng dùng ánh mắt thâm tình mê hoặc hắn nói.
“Được, ta vĩnh viễn đều thuộc về nàng, vĩnh viễn đều yêu nàng.” Hắc Khi Phong nhìn ánh mắt của nàng, bất tri bất giác cũng bị cuốn hút bởi yêu thương của nàng, tràn ngập nhiệt tình, hắn rất nhanh đã trao cho nàng lời hứa hẹn, nhìn ánh mắt của nàng, hết thảy đều tự nhiên như vậy.
“Thật tốt quá, vô luận đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, chàng cũng không được rời xa ta!” Huyên Trữ vừa kiên định vừa bá đạo nũng nịu mà nhao nháo.
Ngay sau đó, nàng rất lớn tiếng tỏ lời yêu: “Ta cũng yêu chàng, nghìn thu vạn niên, chết cũng không đổi!”
Hai người nồng tình rất nhanh kết hợp cùng một chỗ, dùng nụ hôn sâu nhất để thể hiện yêu thương tràn ngập, phổ ra bản tình ca nghìn thu vạn niên, chết cũng không đổi của họ…