Thật vất vả thu hồi cảm xúc, Huyên Trữ lấy tay định lau nước mắt, nhất thời lại quên rằng tay mình đang bị thương.
“A……”Mới chạm vào, đau đến nỗi nàng kêu ra tiếng.
Nghe được tiếng kêu, Hắc Khi Phong vội vàng hơi đẩy nàng ra để xem xét tình hình của nàng.
Sau khi biết được nguyên nhân tại sao nàng kêu đau, hắn bất đắc dĩ khẽ trách: “Chạm vào vết thương đau à, như thế nào lại không cẩn thận như vậy chứ, biết rõ tay bị thương như thế mà còn lộn xộn.”
“Người ta cũng chỉ trong nhất thời quên thôi.”
Hắn lắc đầu, lấy ống tay áo nhẹ nhàng giúp nàng lau sạch nước mắt trên mặt.
Huyên Trữ cảm thấy rất ngọt ngào khi hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của hắn, đột nhiên nhớ tới diều muốn hỏi hắn: “Đúng rồi, vết thương của chàng vừa mới lành, vì sao mà đã chạy ra ngoài rồi?”
“Vết thương của ta cũng gần khỏi rồi, cho nên muốn đi ra ngoài một chút, thuận tiện bắt mấy con cá về làm đồ ăn, mấy ngày hôm nay đều ăn trái cây, mà hình như nàng cũng đâu có quen ăn như vậy.”
Nghe hắn nói, lúc này Huyên Trữ mới nhìn xung quanh thấy dưới suối có mấy cần câu cá, phản chiếu dưới nước, vẩy cá loè loè tỏa sáng.
Nàng chuyển mắt nhìn hắn, trong lòng cảm thấy khó hiểu: “Chàng làm sao mà biết ta không quen ăn chay?”
Đôi môi của hắn gợi lên một nụ cười thuần hậu, chậm rãi nói: “Con gái phải ăn ngon một chút, mới có vài ngày thôi, nhìn nàng đã gầy đi nhiều rồi.”
“Có sao? Như thế nào mà ta cũng không biết nữa.” Huyên Trữ theo phản xạ tự nhiên đưa tay lên sờ mặt.
Thấy thế, Hắc Khi Phong rất nhanh cầm lấy tay nàng: “Đừng có sờ loạn, nàng quên là tay nàng đang bị thương à?”
Nàng cứ sơ ý như vậy, làm cho người ta không thể yên tâm.
Hắn nhịn không được hơi khẽ nhíu mày.
“Đừng nhăn mày, ta chú ý là được rồi.”
Sau đó, nàng còn thật sự thấy hắn nhíu mày lên, nàng cười cười khẽ nói: “Ta không thích nhìn thấy bộ dáng nhăn nhó của chàng đâu, chàng cười một cái được không, chàng cười lên thật sự nhìn rất là đẹp.”
Nghe nàng nói thẳng ra như vậy, Hắc Khi Phong xấu hổ đỏ mặt.
Chất chứa trong lòng một lát, cuối cùng hắn đánh không thắng một loại cảm xúc nào đó trong lòng lên tiếng: “Nàng thật sự là thấy ta cười đẹp lắm sao?”
“Ừ, nhìn cực kỳ đẹp!” Huyên Trữ hơi gật đầu khẳng định với hắn, đôi mắt trong veo như nước nhìn hắn, vô cùng chuyên chú.
Mặt hắn âm thầm đỏ lên, nhìn trái nhìn phải mà cũng không có dũng khí nhìn thẳng vào cái nhìn nhiệt tình chăm chú của nàng.
“Sau này ta sẽ thường cười cho nàng xem.”
Nói xong, màu hồng trên mặt đã lan xuống cổ.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú đã hồng hết cả lên, Huyền Trữ cảm thấy rất buồn cười muốn bật lên thành tiếng.
“Hắc Khi Phong, ta cũng không biết thì ra là chàng cũng biết đỏ mặt nha, còn dễ thẹn thùng hơn so với nữ nhân, ha…..ha….”
Bị nàng nói như vậy, Hắc Khi Phong càng cảm thấy mặt như đang bị thiêu đốt.
Hắn xấu hổ lấy cớ né sang chuyện khác:”Ta…..Ta đi bắt mấy con cá mang về, để nấu chút canh cá.”
Vội vàng bỏ xuống một câu, thân ảnh của hắn mau chóng chạy trốn xuống suối, để nàng ngồi lại cười đến thỏa thích.
…….
Trở lại nham động, Hắc Khi Phong bảo Huyên Trữ ngồi nghỉ một bên, cái gì cũng không cần làm.
Ngồi được một lúc, cuối cùng Huyên Trữ vẫn nhịn không được tò mò đi ra ngoài.
Nàng thấy Hắc Khi Phong mang đĩa rau xanh cùng bát canh xương cá đến, mùi hương ngào ngạt tỏa ra bốn phía.
Nàng nghẹn họng nhìn trân trối thức ăn trên phiến đá, không dám tin mắt trừng lớn: “Cái này……Làm sao mà chàng có thể nấu nhiều đồ ăn như vậy?”
Đặt đĩa đồ ăn xuống, Hắc Khi Phong kéo nàng qua ngồi.
“Cũng chỉ có mấy món thôi, hai đĩa rau dại, một bát canh cá, còn lại chính là thịt cá, ta vừa rồi tìm thấy ở trong động có một ít gạo, thấy còn ăn được nên mang ra nấu cơm, nàng mau ăn đi.”
“Gạo.” Huyên Trữ kinh ngạc, nàng ở đây cũng đã mấy ngày, làm sao mà không phát hiện ra ở đây có gạo.
Hắc Khi Phong chỉ tay về phía sâu trong hang tối, thần bí nháy mắt: “Nơi đó có vẻ như là chỗ chứa lương thực, ta nghĩ chắc cũng đã có người ở đây qua.”
“À? Trong đó á? Trong đó có đường đi sao? Ta tới bây giờ cũng không biết.”
Con mắt sâu thẳm của hắn nhìn nàng, ánh mắt như đã hiểu rõ: “Nàng sợ bóng tối đúng không, cho nên cũng không dám đi đâu xa.”
“Chàng làm sao mà biết ta sợ tối?” Nàng càng thêm kinh ngạc.
Từ khi bọn họ rơi xuống đây tới nay, nàng vẫn bận rộn chăm sóc vết thương cho hắn, các chuyện khác căn bản cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, mà hắn cũng cố gắng dưỡng thương, đối với những việc khác cũng không hỏi nhiều quá một câu.
“Trong thời gian ta bị thương, tuy rằng vào buổi tối nàng vẫn chờ ta ngủ rồi mới đi ngủ, nhưng ta biết sau trong ta ngủ say nàng luôn nhóm một đống lửa nhỏ xong mới yên tâm đi ngủ, cho nên ta liền đoán rằng nàng sợ bóng tối.”
“A…..Ta nghĩ chàng ngủ say rồi thì sẽ không bị ánh sáng làm chói mắt, không nghĩ tới vẫn bị…..”
“Không, nàng đốt lửa cũng không hề quấy rầy gì tới ta cả, kỳ thật ta cũng chưa ngủ, chỉ thấy nàng cứ kiên trì chờ ta ngủ trước, cho nên ta mới giả vờ nhắm mắt mà thôi.”
Hắn dịu dàng gắp một ít đồ ăn để vào trong chén của nàng, sau đó dùng thìa gỗ múc cơm cho nàng.
Nhìn thìa cơm trắng gần tới miệng, Huyên Trữ sửng sờ nhìn hắn: “Chàng ……Muốn đút cơm cho ta?”
Trời ạ, nàng đang nằm mơ sao? Nếu đúng là trong mơ, nàng tình nguyện vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Hắc Khi Phong cho là đương nhiên, gật đầu: “Tay nàng bị thương, hay là để ta đút thì tốt hơn.”
Cái này là sự thật, Huyên Trữ muốn véo mạnh mặt mình một cái xem có đau không, chứng minh rằng mình không phải đang nằm mơ.
Hơn nữa, nàng cũng thật sự làm như vậy.
Hai ngón tay bấm xuống, không chỉ mặt bị nhéo đau, vì sử dụng lực nên lòng bàn tay cũng đau.
“Đau quá, như vậy là ta không phải đang nằm mơ.” Nàng thì thào tự nói.
Hắc Khi Phong ngây ngẩn nhìn nàng tự nhéo mặt mình, gương mặt trắng nõn lập tức hiện lên một dấu đỏ, làm cho hắn không đành lòng.
“Nàng……Làm sao mà phải tự véo vào mặt mình, đỏ lên hết rồi kìa.” Hắn muốn đưa tay xoa xoa vết đỏ trên mặt nàng, lại đột nhiên thấy cử chỉ của mình có vẻ không ổn, đành phải cứng rắn hạ tay xuống.
“Thôi, ăn cơm đi.”
Hắn lên tiếng nói chuyện để che dấu vẻ mất tự nhiên của mình.
Nam nữ thụ thụ bất thân, thấy nàng đau hắn kìm lòng không đậu nên cử chỉ có vẻ không được thích hợp thì phải.
Nhưng mà, nhìn khuôn mặt trắng nõn của nàng như vậy, trong lòng hắn thật sự không buông được.