Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 5 - Chương 6: Vui mừng oan gia [1]



Trong ngự thư phòng im lặng, ngón tay thon dài trắng nõn của Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng điểm trên một quyển tấu chương, một tay kia cầm bút viết xuống chỉ thị ở phía dưới.

Ở trên ngự án, còn 1 chồng tấu chương cao cao, chứng tỏ bây giờ hắn rất bận rộn.

Bỗng nhiên,cửa thư phòng bị người không hề báo trước đẩy ra.

Tuấn mi hắn nhíu lại, bờ môi nhẹ nhàng cong lên, có người tiến vào thư phòng hắn như vậy, chỉ có một, chính là nương tử yêu quý của hắn.

Quả nhiên……

“Cô Ngự Hàn, nguy rồi, nguy rồi, ta muốn xong đời!”

Bối Bối vẻ buồn khổ chạy về phía hắn, trên mặt ra vẻ rất hoang mang.

Thấy thế, Cô Ngự Hàn lập tức buông bút trong tay, đem tấu chương gấp lại, xoay người về hướng nàng mở rộng vòng tay.

Bối Bối nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm lấy hắn, có thể thấy được hoang mang của nàng thực không phải bình thường.

Hắn vỗ vỗ lưng nàng:“Tiểu Bối Bối, làm sao vậy, phát sinh chuyện gì làm nàng hoang mang vậy?”

Chôn trong ngực hắn lắc lắc đầu, ôm hắn càng chặt, chuyện gì cũng không chịu nói.

Có chuyện!

Vẻ mặt của Cô Ngự Hàn xoay chuyển ngưng trọng nghiêm túc hẳn, hắn thử hỏi:“Có phải cục cưng lại gặp rắc rối?”

Nàng lại lắc đầu.

“Vậy…… Là nàng gặp rắc rối?” Hắn hỏi thật cẩn thận.

Lúc này, Bối Bối nhấc đầu lên, miệng mân mê, bất mãn liếc mắt hắn một cái:“Chàng mới gặp rắc rối đó, ta lớn như vậy, còn có thể làm ra cái họa gì, chàng đừng gán tội danh cho ta.”

“Được được được, vậy nàng nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nàng không nói cho ta làm sao mà biết cái gì xảy ra, uh?”

Hắn hôn hôn cái trán của nàng, đôi mắt phượng một màu đen trong suốt tỏa sáng nhìn chăm chú vào nàng, không tiếng động thúc giục nàng nhanh chóng giải thích rõ xem chuyện gì?

Bối Bối buồn rầu nhăn đôi mi thanh tú lại, có chút ai oán nhìn hắn:“Cô Ngự Hàn, linh xà bọn chàng có phải đều lớn rất đúng không?”

Linh xà có phải đều lớn rất nhanh đúng không?

Đầu của Cô Ngự Hàn vừa chuyển, lập tức hiểu được nàng đang nói cái gì.

Hắn nhếch môi cười vui vẻ:“Tiểu Bối Bối, có phải cục cưng của chúng ta bắt đầu trưởng thành đúng không”

“Đâu chỉ là lớn lên, là lập tức liền lớn, rõ ràng vẫn là đứa trẻ nhỏ, ta vừa mới nhìn bọn chúng, vậy mà bọn chúng đã biến thành đứa trẻ lớn, còn chạy nhảy đuổi theo đùa với ta, ta thiếu chút nữa ngất đi luôn!”

Bối Bối nhớ tới việc mới vừa rồi nhìn thấy cục cưng của mình đột nhiên biến thành dáng vẻ của một đứa trẻ lớn lanh lợi hoạt bát, nàng liền cảm thấy đầu óc trống rỗng.

“Ha ha ha…… Bọn chúng ra đời lâu như vậy, cũng nên tới lúc lớn lên một chút.”

Khiến cho Bối Bối chịu đủ sợ hãi, Cô Ngự Hàn cũng chỉ cười ha ha, rất vui vẻ.

Cục cưng của hắn trưởng thành, Uhm…… Cũng nên đặt tên, bọn họ gọi tên gì cho hay đây?

Bối Bối bất mãn nhìn hắn sung sướng giương môi lên:“Cô Ngự Hàn, chàng không cảm thấy rất quái dị sao? Cục cưng của chúng ta lập tức tựa như thổi khí cầu mới thổi một chút đã lớn như vậy a, rất kỳ quái a”

Câu trả lời của Cô Ngự Hàn là ôm lấy nàng đặt lên đùi, vô cùng thân thiết ôm nàng, hạ xuống một nụ hôn trên mi tâm của nàng

“Chuyện này có cái gì kỳ quái, linh xà chúng ta đều lớn lên như vậy, thời kì sinh trưởng của loài xà không giống con người, thời kì sinh trưởng của chúng ta rất ngắn, không cần bao lâu a, nàng sẽ nhìn đến đứa trẻ nhỏ của chúng ta biến thành người lớn, phỏng chừng so với nàng còn cao hơn nữa cũng không kỳ quái……”

“Cái gì? Biến thành người lớn?! Trời ạ, không phải đâu, ta đây chẳng phải là trở thành mẫu thân trẻ tuổi nhất, kỳ quái nhất sao!”

Bối Bối đưa tay vỗ trán, không thể tưởng tượng đến lúc đó có một người lớn nhìn không kém tuổi hơn mình mà gọi mình là mẫu thân.

OMG

(Oh my god),

làm cho nàng ngất đi!

Một bàn tay to ấm áp vỗ nhẹ hai má nàng, nàng mới hé mở đôi mắt nửa phần mê mang.

Nhìn hắn cười đến vui vẻ nhưng lại không thể trách khuôn mặt tuấn tú, Bối Bối hoàn toàn không biết nói gì rồi.

Nàng vô lực kéo áo hắn, nét đáng thương suy sụp hiện rõ trên khuôn mặt nàng:“Cô Ngự Hàn, chàng là đang nói đùa với ta có đúng hay không, làm sao có thể lập tức lại biến thành người lớn vậy, chàng nhất định là muốn làm ta sợ có phải hay không?”

“Ta như thế nào lại muốn làm nương tử yêu thương của ta sợ đây, sự thật…… Không phải đã xảy ra trước mắt nàng sao, tiểu bảo bảo lập tức liền lớn lên nhiều như vậy, về sau lại từng chút lớn lên thành người lớn nàng hẳn là có thể chấp nhận rồi.”

Bối Bối vuốt mái tóc, biểu hiện một gương mặt tan vỡ:“Ta như thế nào chấp nhận, ta không thể chấp nhận…… A a a, bọn chàng cả nhà yêu nghiệt!”

Bờ môi hắn càng thêm mở rộng, ung dung nhìn nàng, ý cười liên tục:” Tiểu Bối Bối thương yêu, hình như nàng cũng là người một nhà với chúng ta, nàng chẳng phải là yêu nghiệt sao, hử?”

“Ta…… ta ta……”

Bối Bối mang vẻ mặt buồn bực đau khổ, nghĩ đến khả năng này, nàng còn trẻ như vậy, đã bị ba đứa nhỏ cao bằng nàng thậm chí so với nàng còn cao lớn hơn gọi nàng là mẫu thân, da gà của nàng đều nổi lên hết.

“Ô ô ô…… Cô Ngự Hàn, ta cảm thấy ta không phải lão yêu quái, vẫn là cái loại đó rất lợi hại.” Nàng ôm lấy hắn cổ, đem khuôn mặt chôn vào vai hắn, khóc kể.

Hắn vuốt lưng tóc dài mềm mại của nàng, cười tủm tỉm nói:“Đúng vậy,Tiểu Bối Bối của ta vốn sẽ không già đi, hiện tại nàng cùng ta là nhất mạch tương liên, huyết khí tương thông, ta không lão, nương tử của ta đương nhiên sẽ xinh đẹp trẻ trung, nàng không thích mình trẻ mãi sao?”

“Ai cũng đều hy vọng mình trẻ mãi, nhưng mà…… nhưng mà lâu như vậy cũng không già đi, ta chỉ là cảm thấy quái dị thôi.” Giọng nói của Bối Bối từ bờ vai của hắn rầu rĩ truyền ra.

Hắn thoáng đẩy nàng ra, làm nàng cùng hắn mặt đối mặt, hắn buồn cười nhìn vẻ mặt mướp đắng của nàng, hôn môi trấn an nàng.

“Được rồi, cục cưng lớn lên là chuyện tốt, không cần bĩu môi, không cần làm vẻ mặt đau khổ, chúng ta cũng nên suy nghĩ xem cục cưng chúng ta tên gọi là gì, bọn chúng trưởng thành, không thể lại kêu đại bảo, nhị bảo, tam bảo, phải có tên mới được.”

Tuy rằng vẫn là không thể tiêu tan cảm giác quái dị kia, nhưng cũng phải từ từ chậm rãi tiếp nhận rồi.

Ô…… Nàng càng ngày càng cảm thấy chính mình cũng biến yêu nghiệt rồi, quả nhiên là lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nhưng mà vì sao nàng không biến đổi thành giống hắn một yêu nghiệt xinh đẹp vậy.

Bối Bối thở dài nâng quai hàm,đăm đăm nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của lão công thân yêu của nàng, trong miệng không để ý liền đem nỗi ai oán trong lòng lộ ra.

Cô Ngự Hàn vừa tức giận vừa buồn cười gõ lên trán của nàng:“Bộ dạng đẹp đã bị nàng nói thành yêu nghiệt, vi phu thật đúng là ủy khuất.”

Nàng nhu nhu trán, bĩm môi, rất tự đại nói:“Hừ! Có thể làm cho Tô Bối Bối ta nói thành yêu nghiệt cũng chỉ có chàng, chàng nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng, trong cảm nhận của ta, yêu nghiệt nhất định phải đủ đẹp, hơn nữa…… Đối với ta đủ tốt, yêu nghiệt tướng công, chàng cảm thấy ta nói vậy thực ủy khuất sao?”

Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của nàng thực ngọt ngào, ánh mắt cũng rất có lực uy hiếp nhìn hắn.

Hắn nhướng mày, đáy mắt lướt qua một tia giảo hoạt, sau đó tươi cười lấy lòng nói:“A…… Nương tử, vi phu thật sự là yêu chết mất…… ngụy biện của nàng.”

“A…… Chàng dám nói ta ngụy biện, đáng đánh đòn!”

Bối Bối nắm tay thành quyền, đánh xuống.

Ai ngờ, trước mắt hồng quang chợt lóe, trên ngự tọa chỉ còn lại có nàng đang ngồi, hắn sớm đã bỏ trốn mất dạng.

“Nương tử, ta ở trong này này.”

Ngồi bên kia, gương mặt phong lưu phóng khoáng của hắn đối diện tươi cười với nàng, một chén trà nóng ở trên tay hắn, tao nhã giơ lên……

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv