Cô Ngự Hàn đem nàng đặt ở trên giường, trên chiếc giường lớn màu trắng khiến màu đỏ của giá y trên người nàng càng nổi bật, càng thêm câu hồn đoạt phách, mặt nàng đã nhuốm hồng, đôi mắt mê ly, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, làm cho độ ấm trong cơ thể hắn nhanh chóng tăng cao.
Hắn cúi người tới gần nàng, khuôn mặt kiều diễm của nàng được ánh trăng chiếu vào như trở nên trong suốt, càng làm tăng thêm vẻ đẹp của đôi mắt trong suốt như nước của nàng.
Nàng mê say nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy khát vọng, thở gấp dường như đang thử thách giới hạn chịu đựng của hắn.
Một lúc lâu sau, không thấy hắn có hành động gì, đôi tay nhỏ bé của Bối Bối nóng vội ôm cổ hắn, đôi môi đỏ mọng hạ xuống lung tung trên cổ hắn, nàng ngây thơ nỉ non:“Cô Ngự Hàn, giúp ta...... Ta nóng quá.”
Hắn nhíu mày, bắt lấy hai tay của nàng, đồng thời ngăn cản nụ hôn của nàng.
“Cô Ngự Hàn......” Bối Bối không thuận theo nhìn hắn, tiếng nói ủy khuất cực kỳ.
Hắn yên lặng nhìn nàng, sau đó cởi vạt áo ra, lộ ra vòm ngực tráng kiện, từng chút từng chút một lộ ra, khiến cho khát vọng của Bối Bối càng thêm tăng.
Nàng bắt đầu không an phận vặn vẹo thân mình, muốn thoát khỏi kiềm chế tới gần hắn.
Hắn dễ dàng khống chế được nàng, cúi đầu, nhu tình thật sâu, tiếng nói trầm thấp dụ hoặc:“Gọi ta một tiếng tướng công, ta liền giúp nàng hạ nhiệt.”
Giọng nói nam nhân trầm thấp, mang theo biết bao say đắm.
Bối Bối mê loạn, vươn đầu lưỡi liếm liếm đầu môi, ánh mắt tà mị, ngọt ngào gọi hắn:“Tướng công.”
Giọng nói mềm mại tựa như gió thoảng, khóe môi hắn nở rộ tươi cười tuấn mỹ, hôn lên môi của nàng:“Ngoan, gọi thêm một tiếng.”
“Tướng công.” Nàng ngoan ngoãn kêu gọi, ánh mắt khẩn thiết nhìn hắn, một lòng thầm mong hắn nhanh chút giúp nàng giải nhiệt.
Lời nói ngọt ngào trêu chọc trái tim hắn, hắn rốt cuộc nhịn không được rung động trong lòng, đem nàng ôm vào trong lòng, cúi đầu, bạc môi phủ lên đôi môi đỏ mọng của nàng, tràn ngập khát vọng, nhiệt tình hôn nàng.
“Nương tử, ta yêu nàng, yêu nàng......” Hắn một lần rồi lại một lần nỉ non ở bên môi nàng, tình cảm trong lòng toát ra chỉ vì nàng.
“Ừ......” Nàng nhẹ nhàng ngâm nga, mềm mại thừa nhận nụ hôn của hắn, tay ôm cổ hắn, vì hắn hôn mà càng thêm lửa nóng
Bỗng nhiên, hắn buông môi của nàng ra, ngồi dậy, đồng thời nâng nàng dậy, ánh mắt nóng rực chưa từng rời khỏi khuôn mặt của nàng.
“Cô Ngự Hàn, chàng rời khỏi ta.” Nàng khẩn cầu ôm lấy hắn, không chịu như vậy, ôm ngang lưng hắn, nàng muốn......
Hắn tà khí cười:“Nương tử, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, nhưng mà...... Trước khi chúng ta đến khúc nhạc dạo đầu, chúng ta nên cùng nhau đi tắm uyên ương trước.”
“Tắm uyên ương?” đầu óc của Bối Bối sớm đã biến thành mơ hồ, chỉ có thể lẳng lặng lặp lại lời hắn nói.
“Đúng vậy.” Hắn nháy mắt mấy cái đối với nàng, nhìn khuôn mặt hồng nhuận của nàng, cười nhẹ ra tiếng.
......
Trong bồn tắm, Bối Bối nắm chặt vạt áo, khẩn trương dựa vào hắn, ý thức mơ hồ như trước:“Cô Ngự Hàn, ta sắp ngã xuống.”
“Gọi là tướng công.” Hắn cởi vạt áo của nàng ra, cắn cắn bờ vai trắng như tuyết của nàng một chút.
Hơi hơi đau đớn kích thích khát vọng của nàng, nàng khẽ mở môi:“Ừ...... Tướng công.”
“Ngoan.” Hắn hôn lên môi của nàng, nhẹ nhàng mút lấy.
Hô hấp của nàng trở nên dồn dập, nhiệt khí trên người hắn thông qua ngực hắn truyền lại hướng nàng, khiến lòng nàng càng thêm động.
“Nương tử, nàng thật đẹp.” Hắn thở nhẹ, nhẹ nhàng hôn lên vành tai của nàng.
Cả người Bối Bối run rẩy, da thịt bởi vì phiến tình mà trở nên ửng đỏ, khiến cả người nàng giống như quả anh đào chín mọng.
Lời lẽ triền miên hồi lâu, Bối Bối không chịu nổi luồng nhiệt trong cơ thể, nàng kìm lòng không đậu cắn bờ vai của hắn, động tình nức nở:“Tướng công, giúp ta, ta nóng quá, nóng quá......”
“Vi phu đã tới rồi.” Hắn tà khí cười, đối với sự vội vàng của nàng, vui đến cực điểm.
......
Khát vọng qua đi, trong bồn tắm dần dần bình tĩnh trở lại, nàng như là con mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm ở trong ngực hắn, hắn dựa vào cạnh bồn, đôi mắt đen dày nheo lại, bàn tay dày rộng dịu dàng dao động ở trên thân thể của nàng, hưởng thụ dư vị kích tình vừa qua.
“Cô Ngự Hàn, chàng, tên vô lại này, thế nhưng lại kê đơn, chàng...... Xấu xa.” Bối Bối cầm phấn quyền đánh vào bả vai rắn chắc của hắn.
Hắn ôm vòng eo trắng mịn của nàng, xấu xa cười nhẹ:“A...... Nương tử vừa rồi thật sự là nhiệt tình nha.”
Một lát sau, hắn mở con ngươi đen, bạc môi giương lên một tia sủng nịch cười.
Đang lúc nàng không rõ nên xử lý hắn như thế nào, hắn đột nhiên ngồi xuống, lấy tay xoa nước lên thân thể của nàng, giúp nàng tắm rửa.
“Cô Ngự Hàn, chàng...... Ta tự mình làm được.” Bối Bối vội vàng bắt lấy tay hắn, xấu hổ đến mặt và cổ đều đỏ.
“Không cần, ta muốn giúp nương tử yêu quý của ta tắm rửa.” Giọng điệu của hắn có chút trẻ con, liền giữ chặt đôi tay mềm mại của nàng, tiếp tục vuốt ve ở trên thân thể của nàng.
“Cô Ngự Hàn......” Bối Bối tức giận một chút, thân thể của nàng bây giờ thực mẫn cảm, bị hắn nhất chạm vào, liền run rẩy không thôi.
“Gọi tướng công, ta muốn nghe nàng gọi tướng công, ngoan, mau gọi, ta muốn nghe.” con ngươi đen của hắn tiếp tục đùa dai uy hiếp.
“Chàng rất xấu xa.” Nàng không cam lòng yếu thế cũng bắt đầu sờ soạng ở trên người hắn, cảm giác được cơ bắp, đường cong hoàn mỹ của hắn lòng bàn tay của nàng có chút căng thẳng, nàng bướng bỉnh cúi đầu bật cười.
“Tốt, xem ra nàng vẫn là học không ngoan.” Ánh mắt Cô Ngự Hàn lại nóng lên.
Bối Bối cảm giác cỗ nhiệt kia lại nổi lên trong cơ thể, nàng vừa sợ vừa thẹn:“Tướng công, đừng...... Đừng như vậy, ta...... A, lại tới nữa, nóng......”
“Nương tử, nàng nghĩ rằng ta dễ dàng như vậy buông tha nàng sao.” Hắn tà ác nhếch môi, đối với phản ứng lại động tình của nàng cảm thấy đắc ý cực kỳ.
Cứ như vậy, bọn họ ở trong bồn tắm cọ xát đã lâu rốt cục mới đi ra.
Hai người chỉ mặc áo ngủ, hắn ôm nàng mềm nhũn thoải mái mà đi ra, khi bọn họ nhìn đến trên giường liền thấy ba cái Hoàng kim đản, Cô Ngự Hàn trừng lớn ánh mắt.
“Cục cưng? Các con như thế nào lại ngủ ở nơi này!” Cô Ngự Hàn gầm nhẹ.
Bối Bối lười biếng nằm ở trong lòng hắn, ngay cả xương cốt đều đau nhức, nàng miễn cưỡng dào dạt nâng mắt, con ngươi vẫn như cũ còn đọng chút dư vị kích tình vừa rồi, nhảy lên vui sướng khi người gặp họa cười:“Chàng xứng đáng.”
Cho dù mắng chửi người, giờ phút này tiếng nói của nàng cũng như là làm nũng, không hề có chút thuyết phục.
Ba cái Hoàng kim đản nằm ở trên giường, đang ở vui đùa ầm ĩ ở trên đệm quay cuồng chơi đùa:“Phụ thân, đêm nay chúng ta muốn ngủ cùng phụ thân và mẫu thân, chúng ta cùng nhau qua đêm động phòng hoa chúc, như vậy mới náo nhiệt.”
“Không được!” Cô Ngự Hàn không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, hắn dám chắc chắc, bọn chúng tuyệt đối là cố ý đến đây!
“Nhưng mà bà bà nói muốn chúng ta lại đây ngủ cùng phụ thân, như vậy động phòng mới náo nhiệt a.” Ba cái Hoàng kim đản không quên đem bà bà ra để dựa vào.
“Aiz aiz, không phải bà bà đã nói với ngươi không được nhắc tời bà bà sao?” Giọng nói của Tô lão bà hổn hển rầu rĩ từ trong tủ quần áo truyền ra.
Bờ môi mỏng của Cô Ngự Hàn nhịn không được run rẩy một chút!
“Bà nội!” Hắn bực mình thét to đối với tủ quần áo, làm cái gì quỷ, đêm nay là đêm tân hôn hắn cùng Tiểu Bối Bối hai người ngọt ngào thân mật nha, bọn họ thế nhưng lại chạy xen vào, tuyệt đối muốn đem bọn họ đá ra ngoài!
“Đi ra liền đi ra, làm cái gì hung hăng như vậy a.” Tô lão bà bĩu môi từ trong tủ chui ra, mắt chớp chớp, làm bộ dáng của một lão ngoan đồng.
“Bà nội?” Bối Bối quay lại nhìn về phía ba cái hoàng kim đản, lại nhìn vẻ mặt đang thộn ra của Cô Ngự Hàn, nàng nhịn không được cười thầm.
Cô Ngự Hàn ôm chặt thắt lưng mềm mại của nàng, đối với cả ba hoàng kim đản trừng mắt:“Cả bốn người các ngươi đi ra ngoài!”
“Không muốn!” Bọn họ phi thường ăn ý đồng thời cự tuyệt.
“Không muốn? Hừ hừ.” Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn bỗng nhiên nguy hiểm nheo lại, bạc môi giương lên một nụ cười lạnh, âm trầm làm cho bốn người phá đám kia không khỏi cảnh giác đứng lên. Nhất trí cầu cứu nhìn về phía Bối Bối.
Cô Ngự Hàn âm hiểm cũng nhìn về phía Bối Bối, tay ôm nàng càng chặt, không tiếng động uy hiếp.
Bối Bối chu miệng, ách xì một cái, giả bộ cái gì đều không có nhìn thấy.
Đến bản thân nàng còn khó bảo toàn, làm sao còn có thể dám giúp bọn họ.
Cô Ngự Hàn một tay ôm Bối Bối, một tay kia ngưng tụ hồng quang mạnh mẽ, uy hiếp nhìn bốn người chướng mắt, ý tứ quá rõ ràng.
Tô lão bà cùng ba cái Hoàng kim đản tựa vào nhau, kháng nghị:“Ngươi [Phụ thân] không thể đem chúng ta ra bên ngoài!”
“Ta không thể sao?” Cô Ngự Hàn âm hiểm cười, giương tay lên, ba cái Hoàng kim đản tức khắc biến mất không dấu vết.
“A...... Phụ thân là quả trứng xấu xa!” Ngoài cửa phương xa truyền đến tiếng Hoàng kim đản ồn ào.
Tiếp theo, Cô Ngự Hàn nhìn Tô lão bà, bạc môi nở nụ cười có lễ, lại cười đến làm cho người ta xương cốt dựng cả lên:“Bà nội, người muốn đi ra ngoài giống như cách của mấy cục cưng, hay là tự mình đi ra ngoài?”
Tô lão bà không cam lòng trừng mắt nhìn vẻ mặt tà ác của Cô Ngự Hàn một cái, đáng thương lại nhìn về phía Bối Bối, Cô Ngự Hàn đem Bối Bối ôm thật chặt, làm cho mặt của nàng vùi sâu trong ngực hắn.
Khóe môi của Bối Bối mỉm cười, thực xin lỗi a, bà nội, ta cũng là thân bất do kỷ.
“Bà nội, không muốn tự mình đi sao?” Cô Ngự Hàn nhíu mày.
“Ngươi...... được, chúng ta đi!” Tô lão bà thở phì phì, ánh mắt tức giận lay động, sau đó mới cúi đầu xoay người rời đi, còn nhiều thời gian, ta nhất định sẽ tìm cơ hội tới “Báo thù”.
Cửa phòng lại bị đóng chặt, đáy mắt của Bối Bối cười khẽ nhìn hắn, giống như chân chó vuốt mông ngựa: “Tướng công, bọn họ bị chàng đuổi đi nha, chàng thật lợi hại!”
“Nương tử, tuy rằng lời ca ngợi của nàng thực êm tai, nhưng mà...... Vi phu vẫn là muốn ăn nàng!” Hắn đem nàng hướng về phía giường lớn mềm mại, nhanh chóng đi lên, bắt đầu nhiệt tình tấn công.
Bối Bối thở hồng hộc hờn dỗi: “Cứng mềm cũng đều không chịu buông tha ta...... A......”
Oán giận của nàng khiến hắn càng thêm dùng sức tấn công.
Đêm, còn thật dài......