Ánh lửa bập bùng, hầu hết là những khoảng khắc im lặng, cho dù có âm thanh, cũng chỉ là những câu đối thoại ít ỏi của Hắc Khi Phong và Bối Bối.
Bỗng nhiên, công chúa Huyên Trữ phát giác ra thứ cái gì đó, ánh mắt của nàng dính chặt lấy Hắc Khi Phong.
“Nơi này thuộc lãnh thổ của nước Xích Diễm chúng ta, các ngươi là người của Hắc Phong quốc xuất hiện ở chốn này có ý đồ gì?”
Cuối cùng thì Hắc Khi Phong cũng nhìn thẳng về công chúa Huyên Trữ, nhưng cũng chỉ nhìn một cái, sau đó lại chuyển tầm mắt quay lại khuôn mặt của Bối Bối.
Nhìn thấy khuôn mặt của nàng ấy có cùng một mối nghi hoặc, hắn liền cụp mắt xuống, dấu đi sự ảm đạm:
“Ta và các ngươi giống nhau là cùng tới tìm Cô Ngự Hàn.”
“Ngươi tìm Vương huynh làm gì? Ngươi muốn hành thích Vương huynh?!”
công chúa Huyên Trữ trừng mắt kích động, cả người dâng lên đầy địch ý.
Nàng quyết không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn hại đến Vương huynh, cho dù là hắn cũng không được.
Ách......sao nàng thấy suy nghĩ của mình lại kỳ cục vậy chứ? Vì sao lại là “Cho dù là hắn” chứ?
Huyên Trữ công chúa vẫn không nghĩ ra, trong tiềm thức cũng không muốn nghĩ cho ra nữa, không thể tìm cách hiểu được.
Nghe thấy những lời đầy hồ nghi của Huyền Trữ, trong mắt Bối Bối không chỉ đơn thuần là nghi hoặc nữa, mà đồng thời xen cả sự phòng bị.
Nàng mím môi nhìn Hắc Khi Phong, chẳng nói chẳng rằng.
Hắc Khi Phong lẳng lặng nhìn Bối Bối, ánh mắt thản nhiên, trong veo một cách thuần khiết.
“Tiểu Bối, ta không phải đến để làm hại Cô Ngự Hàn, ta chỉ đến để giúp hắn...... Đánh bại đại ca của ta.”
“Giúp Cô Ngự Hàn [ Vương huynh ]?”
Bối Bối cùng Huyên Trữ đồng thời kinh ngạc thốt lên.
Hắn gật gật đầu, đôi mắt toát ra một tia đen tối, lạnh như băng.
“Đúng vậy, ta đích thực là muốn đối phó với đại ca của ta, nếu có sự giúp đỡ của ta, Cô Ngự Hàn sẽ mau chóng chiến thắng, và cũng sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Bối Bối yên lặng nhìn sâu vào mắt hắn, như muốn tìm ra một thứ gì đó, nhưng lại chỉ thấy một nét thản nhiên.
Trầm ngâm một chút, nàng thử xác định lại thông tin:
“Ngươi muốn liên kết với Xích Diễm quốc đánh bại Hắc Khi Dạ, sau đó đoạt lại Vương vị sao?”
Nghe vậy, hắn chỉ cười nhẹ, ánh mắt nhìn như khóa cứng lấy nàng, trả lời một cách mơ hồ:
“có thế phải có thể không.”
Câu trả lời của hắn làm cho Bối Bối cảm thấy rối rắm
“Cái gì gọi là có thể phải có thể không phải?”
Bối Bối cảm thấy lời nói của hắn thật lạ lùng.
Hắn mím lấy đôi môi mỏng, cuối cùng cũng không trả lời câu hỏi của nàng.
Huyên Trữ công chúa lại cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nghi ngờ nhìn Hắc Khi Phong, hỏi:
“Ngươi đã bị đại ca ngươi đoạt mất nội đan rồi, làm sao có thể giúp Vương huynh nhẹ nhàng đánh bại Hắc Khi Dạ được?”
“Không phải chỉ có pháp lực cao cường mới có thể hành quân, đánh giặc trước sau vẫn phải dựa vào quân đội.”
Hắc Khi Phong thản nhiên trả lời.
Cái này thì, Bối Bối hiểu được.
Nàng chớp chớp mắt, nhớ lại, sau đó nói:
“Hắc Khi Phong, ý của ngươi là nói lão Hắc Vương đem binh quyền giao cho ngươi?”
Ý nguyện của Lão Hắc Vương là muốn Hắc Khi Phong đến kế thừa Vương vị, cho nên giao cho Hắc Khi Phong binh quyền trước cũng không có gì là lạ.
“Đúng vậy, tuy rằng lúc đại ca ngồi lên Vương vị đã tiếp nhận quân đội của Hắc Phong quốc, nhưng không có binh phù, đại ca cũng chỉ có thể ngăn chận quân đội nhất thời, nhưng không cách nào chỉ huy cả đời được, muốn thống lĩnh một đội quân, chỉ dựa vào quyền lực thì chưa đủ, mà quan trọng nhất vẫn là binh phù.”
Bối Bối gật gật đầu phụ họa cách nói của hắn, nhưng vẫn cảm thấy nghi vấn.
“Ngươi...... Xác định ngươi sẽ đối phó đại ca ngươi sao? Hắn là đại ca mà người vẫn luôn rất kính trọng không phải sao?”
Sự kính trọng của hắn đối với Hắc Khi Dạ nàng không phải chưa tận mắt trông thấy, còn tự mình cảm nhận qua rồi.
Tuy rằng hắn đối xử với nàng rất tốt, nhưng sẽ không vì nàng mà xung đột với đại ca, bằng không, đã không có cảnh bi thảm ở dưới thành lâu ở Hắc Phong quốc.
Ánh mắt của Hắc Khi Phong ánh lên một tia chua xót.
Vẻ mặt không dấu được nỗi thống khổ hắn nhìn nàng, tiếng nói khản đặc:
“Tiểu Bối, từ lúc dưới thành lâu, vào cái khoảnh khắc đại ca đâm kiếm vào thân thể của nàng, ta đã không thể kính hắn làm đại ca ta được nữa, ta...... Không thể dung ta cho bất cứ kẻ nào làm tổn hại đến nàng, bao gồm đại ca ruột thịt của ta.”
Ngay cả bản thân mình, hắn cũng không cho phép.
Lúc nàng trúng kiếm, chưa biết sinh tử thế nào, hắn đã bừng tỉnh, hắn vĩnh viễn không thể tìm được điểm cân bằng giữa nàng và đại ca, chỉ là khi đó hắn hối hận quá muộn rồi.
Hắn ánh mắt, rất sâu sắc thâm tình, giống như là đang bao phủ lấy người nàng, ánh mắt của nàng cứ nhìn qua trái rồi lại qua phải, không biết nên tránh ánh mắt chứa chan tình cảm nhưng không cách nào tiếp nhận này như thế nào.
Huyên Trữ công chúa nhíu mày, giơ tay định kéo bối Bối ra phía sau ngăn cái ánh mắt đong đầy tình cảm mà Hắc Khi Phong đã không tự kiềm hãm được.
“Này, ngươi tốt nhất thu cái ánh mắt đắm đuối của ngươi lại cho ta, Bối Bối là thê tử của Vương huynh ta, là Vương hậu của Xích Diễm quốc, ngươi còn nhìn nàng như vậy, ta sẽ móc mắt của ngươi ra đó!”
Ngữ điệu dữ dằn ấy đã xuyên thủng được vào tai Hắc Khi Phong, làm thức tỉnh mối tình tan vỡ của hắn.
Hắn rũ mắt xuống, cứng rắn buộc chính mình giấu đi cái tình cảm mà gần như không thể khống chế.
“Công chúa, ta biết Tiểu Bối là thê tử của Cô Ngự Hàn, ta đối với nàng ấy......không có ý đồ gì hết.”
Từng câu từng chữ của hắn, cơ hồ như đã rút cạn khí lực của hắn
“Ai tin lời nói ma quỷ của ngươi, ánh mắt vừa rồi của ngươi như muốn nuốt chửng lấy tẩu tử của ta vậy, hừ!”
Hắc Khi Phong mín chặt môi, trầm mặc không nói.
Từ trong sự không kìm lòng được mà bừng tỉnh, nhìn thấy Tiểu Bối khó xử, hắn âm thầm ảo não.
Rõ ràng đã tự nói với mình rồi, không bao giờ làm cho nàng khó xử nữa, nhưng mà...... lại không khống chế được bản thân.
“Nhị điện hạ, hình như bên ngoài tuyết sắp ngừng rồi.”
Từ công công nói khẽ với Hắc Khi Phong.
Thật ra, nhìn thái độ của nhị điện hạ đối với Tiểu Bối cô nương, ông cũng thấy đau lòng cho nhị điện hạ.
Nhìn thấy cái cô công chúa Huyên Trữ hung dữ nói chuyện với nhị điện hạ, ông càng thêm đau lòng.
Nhưng mà, nhị điện hạ không cho phép ông lên tiếng, ông chỉ có thể tự mình đau lòng cho nhị điện hạ.
“Ý? Tẩu tử, tuyết đúng là đã ngớt rồi, xem ra chúng ta sắp có thể đi tìm Vương huynh rồi.”
Ánh mắt của Huyên Trữ công chúa bừng lên niềm hưng phấn.
Ánh mắt của Bối Bối cũng nhìn qua khe cửa, đúng là tuyết quả nhiên đã giảm rơi thật!
Ánh mắt vui mừng của nàng sáng bừng lên, gật đầu phụ họa cho Huyên Trữ.
“Tiểu Bối, chúng ta cùng đi được không?”
Hắc Khi Phong ôn hòa hỏi Bối Bối.
Bối Bối quay đầu nhìn hắn, thấy vẻ mặt thành khẩn của hắn, nàng suy nghĩ một chút, sau đó lộ ra một nụ cười đầy tin tưởng với hắn.
“Được rồi, ta tin tưởng ngươi.”
Hắn mỉm cười một cách kiên định:“Ta sẽ không làm cho nàng thất vọng nữa đâu.”