“Mưu kế của Văn tướng quân quả thật nắm bắt được tính cách đặc điểm của Hắc Vương để mà triển khai, Hắc Vương tuy rằng kiêu ngạo, nhưng Tế ti bên cạnh hắn lại đa mưu túc trí, chúng ta nên làm gì để bọn họ chỉ dựa vào dấu hiệu đó mà lập tức tin quân ta thất bại tan tác đến bỏ chạy?”
Câu hỏi của Thương Tuyệt Lệ vừa xuất ra, những người khác đều đem ánh mắt cần nghe giải thích tụ tập trên người Văn tướng quân.
“Cái này... Thuộc hạ hổ thẹn, chỉ là có ý tưởng này, cụ thể thực hiện như thế nào thì tạm thời còn chưa nghĩ ra, nhưng mong các vị có thể đưa ra ý kiến của mình" Văn tướng quân không kiêu ngạo cũng không xiểm nịnh mà thẳng thắn thành khẩn, ánh mắt bình thản làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy hắn là một vị tướng lĩnh có thể tin tưởng.
Bối Bối lặng lẽ kéo ống tay áo của Cô Ngự Hàn.
Hắn không biểu lộ gì mà cười nhẹ nhàng, thì thầm nói:
“Tiểu Bối Bối, làm sao vậy?”
Nàng âm thầm liếc mắt sang Văn tướng quân:
“Vị tướng quân này quả không tồi"
Con ngươi đen của hắn ẩn chứa ý cười, giễu cợt hừ nhẹ:
"Ồ? Thế hắn so với ta thì ai tốt hơn?”
Nàng âm thầm liếc hắn:
"Cái này... Hắn làm sao có thể so với chàng được"
Một bên là người yêu, một bên là bộ thự đáng để tin cậy, căn bản là không có chung ý nghĩa.
“Thì ra trong tim của Tiểu Bối Bối không một ai có thể so sánh với ta nha."
“Chàng đứng đắn một chút đi, chàng xem có biện pháp nào giúp hắn hoàn thiện cái mưu kế kia không?”
Cô Ngự Hàn nhíu mày, giả vờ không hài lòng mà chuyển tầm mắt sang một bên:
“Nàng cứ thế mà quan tâm hắn, ta cố tình không giúp."
Ngay sau đó, tay áo của hắn lại bị kéo, hơn nữa lực kéo so với vừa rồi mạnh hơn nhiều.
Bối Bối tức giận muốn lớn tiếng kháng nghị, nhưng lại chỉ có thể nhỏ giọng nhẹ lời:
"Cô Ngự Hàn, đừng náo loạn, chàng biết rõ ý của ta mà."
“Ồ? Tiểu Bối Bối của ta có ý gì? Nói ta nghe thử nào."
Hắn tiếp tục trêu nàng.
Không còn cách nào, nhìn gương mặt nàng giận dữ, hắn muốn phản kháng lại không thể làm gì được biểu hiện đáng yêu đó của nàng, hắn liền nghĩ đến việc trêu chọc nàng.
Ha ha... Giống như bị nghiện.
Bối Bối giận liếc hắn một cái, tên nam nhân này nhất định là cố ý, hắn biết rõ, biết rất rõ!
Tức chết được, hiếm khi nàng tốt bụng như thế giúp hắn nhận định nhân tài, hắn còn quá xấu xa nhân cơ hội mà trêu nàng.
Trời, nhìn cái biểu hiện kia, một dáng vẻ lắng tai chăm chú lắng nghe của hắn!
Nhìn biểu hiện tà ác của hắn, toàn bộ cơn giận của nàng ào ngay đến, nhằm phía cổ họng, trực tiếp giải khai lời của nàng.
“Biết rõ là ta yêu chàng!”
Lời vừa nói ra đã làm kinh thiên động địa toàn bộ ngự thư phòng.
Bối Bối lúc sau mới bừng tỉnh, nàng nàng nàng... tựa như nghe được giọng gào thét của bản thân, không nhỏ như tiếng vo ve của muỗi.
Là thét to!
Tròng mắt nàng từ từ chuyển động, ngắm xuống bậc thềm ngọc, đám đại thần vừa như là bị chấn kinh vừa như có đầy hứng thú nhìn lại nàng.
Tròng mắt lại chậm rãi chuyển hướng Cô Ngự Hàn, đập vào mắt nàng chính là gương mặt tươi cười đến tuấn mỹ vô song của hắn.
A a a...
Nàng sắp điên lên, nàng muốn tìm cái lỗ chui xuống, nàng muốn...
Vì sao, vì sao lần nào nàng cũng mất mặt như vậy a a a!
“Xì!”
Trong đám người đột nhiên phát ra một giọng khẽ cười nhưng lại nén không dám cười to.
Cho dù người nọ rõ ràng đã muốn áp chế giọng cười của mình, nhưng là nàng vẫn... nghe... được!
Ai! Rốt cuộc là ai đến giờ phút này còn bỏ đá xuống giếng đối với nàng!
Nàng hung hăng phóng ánh mắt qua, lại nhìn thấy cảnh tượng làm cho nàng càng thêm kinh hãi.
Luôn luôn là Thương đầu gỗ một trăm linh một biểu tình thế nhưng lại đang nhìn nàng cười, hơn nữa còn cười rất tươi!
Ánh mắt nàng ngơ ngác nhìn chằm chằm Thương Tuyệt Lệ đang tươi cười.
Không tưởng được người này thoạt nhìn thực đầu gỗ nhưng cười rộ lên cũng có mị lực đến vậy.
Rất MAN, một nụ cười thật mãnh liệt, giống như là...... giống như là băng sơn ngàn năm đột nhiên gặp mùa xuân thì tan chảy ra.
Nàng vắt hết óc rốt cục nghĩ ra một câu có thể hình dung.
Nhìn gương mặt tươi cười còn hiếm thấy hơn là trân châu bảo quý, Bối Bối đem màn xấu hổ vừa rồi tạm thời cất sau đầu.
Chỉ là vì sao thời gian càng lâu, nàng lại càng phát hiện luồng hơi lành lạnh, giống như có một cây đao đang uy hiếp trên cổ nàng.
Không đợi nàng hiểu rõ tình hình, một tiếng thì thầm nguy hiểm tiến thẳng vào ốc tai.
“Tiểu Bối Bối, nàng cứ thích nhìn chằm chằm tên nam nhân khác như vậy thật đúng là làm cho ta cảm thấy đau... lòng, hơn nữa... ta thực không... còn... mặt... mũi!”
Ồ ồ, nàng đã biết cổ mình bị ai uy hiếp rồi.
Rụt rụt bả vai, nàng một dáng con dâu nhỏ ngoan ngoãn gục đầu xuống, không tiếng động dần tiến sát vào người hắn mà nịnh nọt.
Nghiễm nhiên làm ra dáng vẻ thẹn thùng, làm cho những người phía dưới nghĩ rằng nàng là vì vừa rồi thất thố mà thẹn thùng không thôi.
Nhưng mà, Cô Ngự Hàn lại nổi cơn ghen.
Mặt của hắn như băng, lạnh lùng hạ lệnh:
"Buổi thiết triều hôm nay đến đây thôi, về sách lược của Văn tướng quân mọi người có ý kiến gì cứ trình tấu chương lên, bổn vương sẽ đưa ra kết luận"
Giọng nói tức giận khiến mọi người một phen bối rối, nhưng cũng chỉ có thể áp chế nghi hoặc hành lễ lui ra:
"Vâng."
Trước khi đi, vài thần tử nhịn không được nhìn Bối Bối một cái, thần sắc trong ánh mắt khó giải thích được.
......
Cửa ngự thư phòng từ từ đóng lại.
“Bùm!”
Một thanh âm vang lên tuy rằng rất nhỏ, nhưng Bối Bối lại nghe như tiếng sấm vang bên tai khiến nàng nhảy dựng.
Nhìn con ngươi đen đầy vẻ âm trầm của hắn, nàng liền cảm thấy mình như một con kiến không hề có một chút năng lực nào để phản kháng.
Nhìn bạc môi hắn chuẩn bị mở, ánh mắt của nàng nhảy dựng, động tác vô cùng nhanh chóng bổ nhào lên người hắn, môi đỏ mọng liền như thế mà lấp đầy bạc môi của hắn.
Mặc kệ, nàng muốn lật ngược tình thế xấu, tiên hạ thủ vi cường, miễn cho hậu hạ thủ tao ương*.
Thân thể hắn căng thẳng, không đẩy nàng ra, nhưng cũng không phản ứng, chính là để cho nàng tùy ý vừa mút vừa cắn môi hắn.
Chậc, động tác của nàng nói chung thật không phải quá ngốc nghếch.
Tuy rằng thực ngốc, nhưng là...... ít ra cũng có chút tiến bộ, biết như thế nào lấy lòng hắn.
Bối Bối thực tận tâm tận lực hôn hắn như thể sắp mang tim phổi ra mà dâng lên hắn.
Hồi lâu, thẳng đến khi nàng thở hồng hộc không thể tiếp tục được nữa, nàng mới chầm chậm buông hắn ra.
Ôm lấy cổ hắn, nàng làm nũng dùng hai má trắng nõn của mình mà mơn trớn lên khuôn mặt tuấn tú của hắn:
"Đừng nóng giận nữa nha, ta yêu chàng nhất đó, trên đời này chàng là người đẹp nhất, anh tuấn tiêu sái nhất không ai có thể so được, tình yêu của ta dành cho chàng cao hơn trời rộng hơn biển, trên trời nguyện làm chim liền cánh mà bay lượn, dưới đất nguyện làm cây liên cành không phân biệt chàng ta, ngoài biển khơi cạn nước nguyện tương cứu lúc hoạn nạn chàng chết ta cũng không sống, nếu muốn dùng một loại cảm giác để hình dung tình yêu của ta dành cho chàng, ta đây nhất định dùng việc dời núi lấp biển cũng dốc toàn bộ sức lực, nếu chỉ dùng một cái câu để chứng minh là ta yêu chàng, ta sẽ dùng câu thiên hoang địa hoang tình này vĩnh không hoang**!”
Nàng càng nói càng phấn chấn, cuối cùng cơ hồ chỉ còn hát để thét to lên những cảm xúc tràn ngập trong lòng mình.
____
Tiên hạ thủ vi cường, miễn cho hậu hạ thủ tao ương*: kẻ ra tay trước thì có lợi thế, kẻ còn lại đương nhiên chiếm thế hạ phong
Thiên hoang địa hoang tình này vĩnh không hoang**: có thể hiểu là trời long đất lở vẫn sẽ yêu đến cùng.