“Thình thịch, thình thịch......” Tiếng tim đập mạnh nhanh chóng xuyên qua sự dán sát lẫn nhau của hai người tiến vào tim nàng, giống như hòa nhịp cùng tiếng tim đập của nàng.
Hơi thở hung hăng dường như bao phủ lấy nàng, nàng bất lực dựa vào trên người hắn, đầu trống rỗng, chỉ có thể tùy ý hắn hôn muốn làm gì thì làm.
Cô Ngự Hàn thoáng buông môi của nàng ra, nhìn đôi mắt mơ màng, như vậy rõ ràng là động tình, mà nàng, lại chết tiệt trong trí nhớ đã không còn có sự tồn tại của hắn!
Tức chết người đi được, hắn ngàn dặm xa xôi không tiếc hao phí năng lượng lớn mới từ Xà giới đuổi tới nhân gian, nàng thế nhưng nhìn thấy hắn không vui mừng nhào vào trong lòng hắn, mà là...... một chút cũng không nhớ rõ hắn là ai chứ!
Càng nghĩ càng giận, hắn cúi đầu hôn lên chiếc cổ trắng noãn của nàng, trừng phạt cắn cắn vài cái, trên da thịt trắng nõn của nàng hạ xuống từng vết hôn một.
“A, đau quá.” Bối Bối xê dịch hít một hơi, cảm giác đau trên cổ kéo gọi ý thức mất đi của nàng trở về.
Nàng hoảng hốt dùng sức đẩy hắn ra, nhanh chân bỏ chạy.
“Tô Bối Bối, nàng dám chạy!” Cô Ngự Hàn nắm chặt tay, đôi mắt anh tuấn dường như muốn bắn ra lửa.
Hắn nhìn bóng dáng xinh đẹp của nàng giống như con mồi bay đi nhanh chóng biến mất ở chỗ rẽ, ngực bởi vì lửa giận mà phập phồng dữ dội.
Màn đêm bao phủ xuống, lại không thể che đậy bộ y phục nguyệt nha trắng tinh trên người hắn.
Trong bóng tối, khuôn mặt như ngọc của hắn mang theo một tia tà khí, đáy mắt lóe ra một mũi nhọn lạnh lẽo nhưng mãnh liệt, làm cho giờ phút này hắn thoạt nhìn tươi đẹp lại gợi tình.
“Tiểu Bối Bối, thế nhưng nàng còn dám bỏ chạy trước mặt ta, tốt lắm, cực kỳ tốt! Xem ra...... Ta là rất dung túng nàng.” Hắn gợi lên một nụ cười lạnh nguy hiểm, ánh mắt chần chừ ở chỗ rẽ, đôi mắt đen bí hiểm nheo lại.
......
Bối Bối chạy một mạch như điên về nhà, mở cửa ra lập tức đóng lại, nàng dán vào cánh cửa, trái tim đập nhảy mạnh “thình thịch, thình thịch”.
Nâng tay sờ môi, dường như còn lưu lại hơi thở quen thuộc của hắn, độ ấm của hắn, hai má của nàng nóng hồng.
“Ý? Bối Bối con như thế nào trở về nhanh như vậy a? Mua được đồ ăn khuya không?” Tô lão bà bước ra đón, ánh mắt dừng thẳng trên mặt Bối Bối, đáy mắt ẩn không được ý cười.
Xem sắc mặt của cháu gái bà, giống như hồng loan tinh đã chiếu xuống rồi.
Ha ha, bà đoán là đúng vậy, khoảng thời gian mà Bối Bối mất đi trong trí nhớ kia khẳng định không bình thường!
Bối Bối hít một hơi thật sâu, vỗ ngực cho thuận khí, sau đó có chút kinh hoảng lại có chút mê hoặc nói: “Bà nội, con...... vừa rồi con gặp được một cổ nhân, hắn...... Hắn biết con, làm sao bây giờ?”
“A? Nam nhân? Đẹp trai hay không? Đẹp trai giống ngôi sao điện ảnh không?” Tô lão bà cười tủm tỉm đặt ra một loạt câu hỏi, trong mắt rõ ràng rất hiếu kỳ.
Mắt của Bối Bối trừng lớn: “Bà nội, con nói thật với người mà, người đứng đắn một chút được không, con thực sự nhìn thấy một cổ nhân, hơn nữa hắn còn...... Còn......”
“Còn cưỡng hôn con à.” Tô lão bà tươi cười lớn hơn nữa.
Nghe vậy, Bối Bối ngạc nhiên ngẩn ngơ: “Bà nội sao người biết được?”
“Vết hôn trên cổ con đã nói rõ ràng rồi nói cho bà nội nghe đi, ha ha, không thể tưởng tượng được cháu gái của ta như vậy cũng có người giành, còn có thể khiến cho người ta cưỡng hôn, giá thị trường không thấp.”
Két? Đây là phản ứng của bà nội à?
Bối Bối thở hổn hển nắm chặt ta, giương cao giọng: “Bà nội!”
Ai ngờ, Tô lão bà lại giống như không nghe thấy tiếng gọi cảnh cáo của nàng tiếp tục câu hỏi của bà: “Cổ nhân đẹp trai ở nơi nào? Bối Bối, như thế nào mà con trở về một mình, chàng trai đẹp kia đâu? Ở nơi nào, bà nội đi đem hắn mang về nhà chơi.”
Nói xong, Tô lão bà đi mở cửa.
Bối Bối buồn bực mới muốn mở miệng, vào lúc này chuông cửa lại vang lên: “Leng keng leng keng......”
Nghe được tiếng chuông cửa, Bối Bối bỗng nhiên có dự cảm điềm xấu, nàng nín thở nhìn chằm chằm cửa, thở mạnh không dám lên một tiếng.
“Tới ngay tới ngay.” Tô lão bà rất nhanh liền tiến ra cửa.
Tư thế của Cô Ngự Hàn hoàn mỹ tà mị tựa vào cạnh cửa một cách tự nhiên, một thân y phục nhàn hạ càng tăng thêm dáng người thon dài của hắn vô cùng tinh thuần, xứng với nụ cười tươi trên khuôn mặt tuấn tú vô địch của hắn, lại anh tuấn hút hồn người.
Trừ mái tóc dài cuồng dã rối tung, cả người hắn thoạt nhìn bề ngoài hoàn toàn không nhận ra hương vị cổ nhân, giống hệt tư thế của đại minh tinh hiện đại.
Ơ! Hắn như thế nào trong một chút xíu liền thay đổi quần áo trên người hơn nữa nhanh như vậy liền xuất hiện ở cửa nhà nàng?
Bối Bối kinh ngạc hàm muốn rơi xuống, ngón tay nàng run run chỉ vào hắn: “Ngươi ngươi ngươi......”
Câu nói của nàng còn chưa nói xong, bởi vì điều này...... rất quỷ dị.
Tô lão bà hoàn toàn không có để ý đến phản ứng của cháu gái, bà phấn khởi bừng bừng đánh giá Cô Ngự Hàn từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa gật đầu: “Ừ ừ, quả nhiên là anh chàng đẹp trai vô địch, ha ha...... cháu gái ta nhặt được rồi.”
Lời độc thoại của Tô lão bà tiếng vào trong tai, Cô Ngự Hàn nhíu mày, đôi mắt đen xẹt qua một chút kinh ngạc, rất nhanh lại bị sự cơ trí sở thay thế.
Xem ra...... Tiểu Bối Bối của hắn có một bà nội không đơn giản.
“Xin chào bà nội, ta là tìm đến để bắt Bối Bối chịu trách nhiệm, nàng chiếm được thân thể của ta sau đó liền vứt bỏ ta chạy trốn.” Cô Ngự Hàn mở miệng nói ra một câu không sợ người chết thì không dừng, sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách, lập tức chuyển sang biểu hiện đáng thương suy sụp, còn vừa nói vừa u oán liếc Bối Bối một cái.
“À à, thì ra là vậy, anh chàng đẹp trai mau vào nhà ngồi đi, ta sẽ chủ trì công đạo.” Tô lão bà thực nhiệt tình giữ chặt cánh tay của Cô Ngự Hàn liền kéo theo hắn đi vào bên trong.
Cô Ngự Hàn lập tức lộ ra một nụ cười mê người nhất, làm cho Tô lão bà nhìn thấy như mở cờ trong bụng.
Vẫn trong trạng thái ngây dại Bối Bối chỉ có thể dùng đôi mắt đăm đăm nhìn hai người bọn họ ngồi trên sô pha phòng khách, sau đó không coi ai ra gì tán gẫu.
Không ai để ý tới sự tồn tại của nàng!
Chỗ phòng khách, Tô lão bà vừa nghe Cô Ngự Hàn nói chuyện vừa gật đầu, thỉnh thoảng phụ họa vài câu: “Ừ, quên ngươi thật sự thực không nên......Ừ, vứt bỏ ngươi chạy về cũng xác thực không chịu trách nhiệm...... Ừ ư......”
“A? Thì ra rơi đến Xà giới a, nói như vậy ngươi là xà?” Giọng nói của Tô lão bà kinh ngạc lại khôi phục bình tĩnh rất nhanh.
“...... A, ngươi là Xà Vương a, tốt lắm tốt lắm, như vậy sau này Bối Bối gả đi sẽ không bị người khi dễ...... Ừ ừ...... Đường đường một Xà Vương bị bỏ rơi thật là mất mặt mũi...... Bối Bối không đúng......” Tô lão bà tiếp tục phụ họa.