Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hắc Khi Dạ mặt cứng lạnh đi vào đến, đi theo phía sau hai người Lôi Hành, Lôi Vân.
Huyên Trữ công chúa vừa thấy Hắc Khi Dạ, thân mình không nhịn được run rẩy một chút, cả người cảnh giác căng thẳng, trong tiềm thức nàng sợ hãi con người lạnh đến thấu xương này.
Trong phòng không khí bởi vì ba người Hắc Khi Dạ xuất hiện mà đột nhiên có vẻ thật trầm lắng, thực áp bức.
“Đại ca, có chuyện gì xảy ra?” Hắc Khi Phong nhìn tình hình có vẻ không đúng lắm, nhíu mày cất tiếng hỏi.
Hắc Khi Dạ quét mắt nhìn Huyên Trữ công chúa và Bối Bối liếc, đôi mắt đen trầm xuống vài phần:“Cô Ngự Hàn hạ lệnh lục soát toàn thành, phong tỏa cửa thành, trên đường phố thị vệ lục soát trong tay còn có bức họa của chúng ta và các nàng.”
Nghe vậy, Bối Bối và Huyên Trữ công chúa lòng tự hiểu không cần nói liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lúc ánh mắt chạm vào nhau, lần đầu không có lửa giận như trước, đều mang theo một tia hy vọng nhảy nhót.
Hắc Khi Dạ mắt lạnh nhìn thấu suy nghĩ trong đáy lòng của người bọn họ, hừ lạnh một tiếng:“Các ngươi nghĩ đến soát thành còn có thể cầu cứu được sao, vào lúc cần thiết ta không ngại giết hai nữ nhân vướng chân vướng tay các ngươi...... Tô Bối Bối, Hắc tinh ngọc bội ở trên người ngươi, đồ vật của người chất rất dễ lấy!”
Lời nói lạnh lùng tàn nhẫn làm cho Bối Bối cảm thấy lành lạnh run rẩy một chút, nàng âm thầm áp chế nỗi sợ hãi trong lòng, cười hì hì nhướng mày nhìn Hắc Khi Dạ.
“Ngươi muốn giết ta? Ta khuyên vẫn là canh chừng ta cho tốt đừng để ta xảy ra chuyện gì thì tốt hơn, chẳng lẽ các hạ không biết năng lượng của Hắc tinh ngọc bội chỉ có ta mới có thể khởi động được sao? Không có ta, ngươi là không chiếm được năng lượng của Hắc tinh ngọc bội.”
“Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng những lời nói ma quỷ của ngươi?” Hắc Khi Dạ vù một cái đi đến trước mặt nàng, nhìn gần nàng từ trên cao xuống dưới, bạc môi gợi lên một nụ cười mỉa mai.
Nhìn thấy đại ca và Tiểu Bối giằng co, Hắc Khi Phong có chút căng thẳng, hắn cố gắng duy trì giọng điệu bình thản, khuyên:“Đại ca, Tiểu Bối nói cũng rất có khả năng, một lần trong lúc sắp thất bại chính là Tiểu Bối khởi động năng lượng của Hắc tinh ngọc bội làm cho Cô Ngự Hàn tăng lên pháp lực.”
Nghe vậy, đôi mắt đen của Hắc Khi Dạ nheo lại, nụ cười mỉa mai trên khóe miệng dần dần thu lại, hắn hơi cúi người phất tay áo một tiếng ngồi vào một bên.
Thấy thế, Hắc Khi Phong âm thầm thở dài một hơi nhẹ nhõm, hắn bất đắc dĩ nhìn Bối Bối một cái, dùng ánh mắt ý bảo nàng ngoan một chút.
Bối Bối giả vờ không thấy quay đầy sang một bên, khóe miệng lại nhịn không được giương lên, nhìn Hắc Khi Dạ khối băng lạnh khiến người ta oán này vẻ mặt bị méo mó thật sự là sảng khoái, a......
Hắc Khi Phong lắc lắc đầu, sau đó đi đến một bên tủ lấy ra một cái bọc.
“Đại ca, ta có biện pháp rời khỏi Xích Diễm quốc mà thần không biết quỷ không hay.”
“Biện pháp gì?” Hắc Khi Dạ nhìn sang.
“Chờ một chút sẽ biết.” Hắc Khi Phong tươi cười thần bí.
......
Không cần mất công phu bao lâu, mọi người trong phòng đều thay đổi hình dáng, bao gồm tùy tùng Lôi Hành và Lôi Vân cũng không ngoại lệ.
Bối Bối trừng mắt, không dám tin người trong gương chính là mình, người này...... Cũng rất đẹp nha!
Nàng trong gương, tuyệt đối có thể dùng từ “phong hoa tuyệt đại”(*) để hình dung, trừ sắc mặt thực tái nhợt, thật là có thể nói là sắc mặt bệnh trắng xanh, cái khác quả thực có thể nói hoàn mỹ.
Giống y chang một mỹ nhân bị bệnh!
“Ha....ha…., Hắc Khi Phong, bây giờ ta mới phát hiện thì ra ngươi lợi hại như vậy a, còn có chiêu này.”
Tuy rằng là dịch dung, nhưng là đem nàng dịch dung đẹp như vậy, bảo nàng giữ gương mặt khó chịu cũng khó.
Hắc Khi Phong đến gần, đáy mắt ẩn chứa ý cười, thấp giọng nói chỉ có hai người bọn họ nghe được:“Tiểu Bối như vậy rất đẹp, nhưng mà ta vẫn thích dáng vẻ thật của Tiểu Bối hơn.”
“Chậc, thật đúng là lời ngon tiếng ngọt, may mà ta không tiếp nhận vào tai, bằng không soái ca như vậy rót mật vài tai ta thật đúng là có chút nguy hiểm.” Bối Bối nói nhỏ, nhìn gương mà giả mặt quỷ, lập tức liền phá hủy nét đoan trang nhàn nhã của gương mặt mỹ nhân.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, nàng quay đầu nhìn dáng vẻ của những người khác, khi nàng nhìn thấy vẻ mặt nhiều nếp nhăn của Huyên Trữ công chúa, tóc hoa râm, y hệt dáng vẻ của một bà lão, nàng nhịn không được bật cười.
“Ha ha ha...... Huyên Trữ công chúa, đây sẽ không phải là dáng vẻ của ngươi sau này chứ, ừ ừ, coi như hiền hậu, ha ha......”
Huyên Trữ công chúa sớm đã tức giận đến nói không nên lời, chỉ có thể liều chết dùng ánh mắt trừng về phía nụ cười không ngừng của Bối Bối, sau đó lại trừng mắt hướng về Hắc Khi Phong, răng nghiến keng két.
Cuối cùng, nàng rốt cục nhịn không được bão nổi:“Xú nam nhân chết tiệt, có dám lưu lại tên của ngươi, bản công chúa không báo thù này liền mang theo họ của ngươi!”
Hắc Khi Phong thản nhiên nâng mắc, thái độ ôn hoà:“Ta tên là Hắc Khi Phong, ngươi có bản lĩnh lớn thì có thể tìm ta báo thù.”
Thấy dáng vẻ xem thường của hắn đối với biểu hiện tức giận của nàng, Huyên Trữ công chúa giận đến cực điểm trái lại nở nụ cười:“Được, tốt lắm, Hắc Khi Phong à, bản công chúa nhớ kỹ, ngươi liền cầu nguyện đừng rơi vào tay bản công chúa!”
Bối Bối thật vất vả mới nhịn cười, cười nhiều làm tổn hại người:“Công chúa, với dáng vẻ bị trói hai tay ra phía sau này của ngươi còn muốn tìm người báo thù a, trước hết phải cố mà chăm lo cho cái mạng nhỏ của mình rồi nói sau.”
“Tô Bối Bối, ngươi không nói lời nào không có ai nghĩ ngươi là câm điếc đâu!” Huyên Trữ công chúa hét lên, khiến cho nếp nhăn trên mặt vì hét to mà lỏng xuống vỡ ra đung dưa, làm cho người ta nhìn cảm thấy muốn cười sặc sụa.
“Hì hì!” Bối Bối nhịn không được lại phun cười một tiếng, chịu đựng đến ruột đều thắt lại.
Nàng quay đầu nhìn Hắc Khi Phong:“Uy, ngươi không cần phải đem công chúa xinh đẹp hoá trang thành bộ dạng này làm cho người ta giận sôi ruột kìa.”
Hắc Khi Phong nhíu mày, hướng về phía Huyên Trữ công chúa nhìn lướt qua, giọng điệu trong trẻo nhưng lạnh lùng:“Nữ nhân trong lòng không tốt dù xinh đẹp, ở trong lòng người khác cũng là xấu xí.”
“Ngươi...... Oa...... Các ngươi khi dễ ta......” Huyên Trữ công chúa đột nhiên gào khóc lên, nước mắt bộp bộp rơi trên khuôn mặt đầy nếp nhăn, có thể nói là lão lệ giàn giụa.
Bối Bối ngây người một chút, có chút phản ứng không kịp, nói khóc như thế nào liền khóc?
Tiếng khóc kia, nghe vào trong tai, ủy khuất thật sự.
Bối Bối có chút không biết làm thế nào lắc lắc ngón tay:“Này...... Khụ, ngươi đừng khóc......”
“Ồn ào đủ chưa, tất cả câm miệng hết cho ta, đừng để cho ta nghe giọng nói của các người!”
Giọng hét to đột nhiên vang lên, lấn áp đi giọng của các nàng, các nàng đồng thời cứng cả người, thật cẩn thận nhìn về phía Hắc Khi Dạ, thấy hắn đột nhiên đứng lên, các nàng thực hơi nhút nhát nghiêng người về phía sau một chút.
Sắc mặt của Hắc Khi Dạ âm trầm híp mắt nhìn hai người các nàng:“Các ngươi lại làm phiền ta, ta liền khiến cho các ngươi sau này đều không mở miệng được.”
Lời nói lãnh khốc vô tình lập tức làm cho các nàng đều ngậm miệng.
_______
(*)
Phong hoa tuyệt đại:
phong thái tài hoa tuyệt vời