Xà Vương Tuyển Hậu

Quyển 3 - Chương 232: Ti bỉ chiến thuật(*)



Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng tránh đi ba chưởng công kích của nàng, nàng thi pháp liên tiếp, nhưng mà không đụng đến được cả một góc áo của hắn.

“Cô Ngự Hàn, chàng… chàng cho ta đánh trúng một cái đi.” Bối Bối thở hổn hển cố tình gây sự.

“Chậc chậc, Tiểu Bối Bối, cái này là nàng yêu cầu mà.” Cô Ngự Hàn vừa tức giận vừa buồn cười trêu chọc nàng.

Bối Bối mím chặt đôi môi anh đào, mới phát hiện mình mới vừa nói gì, nàng có chút ngượng ngùng, có lẽ thẹn quá hóa giận nàng liền tăng thêm lực công kích hắn.

Nhưng vào lúc này, cửa ngự thư phòng đột nhiên bị bật mở. Trưởng lão vọt vào với khuôn mặt lo lắng, chưa kịp nhìn rõ tình huống liền mở miệng “Vương! Đã xảy ra chuyện gì? Hạ thần nghe có tiếng đánh nhau, ngài không việc gì chứ?… A, Bối Bối tiểu thư.”

“Đây…Đây…” Cho dù là người cơ trí như trưởng lão cũng bị tình huống trước mắt làm cho mơ hồ, Bối Bối tiểu thư công kích Vương???

Thấy trưởng lão đang há hốc mồm nhìn bọn họ, Bối Bối nhanh chóng thu tay lại, rồi thu hai bàn tay giấu ra sau lưng không dám “khinh suất” nữa, mắt liếc đông liếc tây, bộ dáng chột dạ trở nên nhu thuận lại.

Cô Ngự Hàn cúi đầu bật cười, thì thầm trêu chọc nàng “Tiểu Bối Bối, nàng có tật giật mình à?”

Vẫn duy trì khuôn mặt dịu dàng không thay đổi nhưng trong lòng nàng đang thầm chửi rủa hắn. Trêu chọc nàng, nàng sẽ không thì thầm. Được rồi, dù sao hắn cũng là Vương, ở trước mặt trưởng lão cho hắn một chút mặt mũi vậy.

Thấy nàng không đáp trả, Cô Ngự Hàn khẽ cười một tiếng, rồi quay mặt đối diện trưởng lão: “ Trưởng lão, ông tìm bổn vương có việc gì?”

Qua một hồi yên lặng, trưởng lão nghĩ ngợi thông suốt, hóa ra Vương và Bối Bối tiểu thư đang luyện pháp, vì thế cũng an tâm.

“Hạ thần đã mạo muội xông vào ngự thư phòng, mong Vương và Bối Bối tiểu thư thứ tội.” Trưởng lão đầu tiên thỉnh tội.

Sau đó mới tiếp tục nói: “Vương, hạ thần đã chuẩn bị tốt cho lễ thành hôn của ngài và Bối Bối tiểu thư, ba ngày sau mời Vương cùng Bối Bối tiểu thư đến Huyền Thiên tự để tiếp nhận trai lễ(**).”

“Ta biết rồi.” Cô Ngư Hàn hơi cong môi lên, con ngươi đen dấy lên sự chờ mong, khi nghĩ đến hắn cùng Bối Bối sắp thành thân.

Trưởng lão chắp tay sau đó lui ra ngoài.

“Tiểu Bối Bối…” Cô Ngự Hàn muốn cùng nàng làm điều vui vẻ một chút, nhưng vừa quay người lại thì bị đẩy mạnh. Cho dù hắn pháp lực cao tới đâu, bị đột ngột đẩy như vậy cũng lảo đảo lùi tới cầu thang, một chân trong một chân ngoài, trong nguy hiểm ổn định lại bước chân.

Hắn còn chưa kịp tức giận, nàng đã tươi cười hớn hở: “Cô Ngự Hàn, chân của chàng đã giẫm vào cầu thang, ta thắng chàng thua!” Bối Bối chỉ vào một chân đang ở ngoài cầu thang của hắn, cười đắc ý.

“Ta thắng rồi!” nàng chạy lại, đứng cái tư thế của người chiến thắng, giơ giơ hai ngón tay.

Cô Ngự Hàn đảo cặp mắt trắng dã, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng lắc lắc, véo véo mới hài lòng kéo nàng vào lòng.

“Nàng đây là thắng mà không dùng võ.” Hắn véo mũi nàng, trách nàng một chút.

“Sai! Cái này gọi là thông minh cơ trí, tấn công địch khi địch chưa có sự chuẩn bị, giảm bớt sức lực.” Bối Bối cười rạng rỡ, không có một chút cảm giác sai trái gì khi đã đẩy hắn. Dù sao nàng cũng thắng không phải sao?

Cô Ngự Hàn lắc lắc đầu, ánh mắt đầy sự nhu hòa mang vẻ chiều chuộng “Từ khi nào Tiểu Bối Bối của ta lại trở nên không biết nói lí lẽ gì hết vậy nhỉ?”

“Ở cùng với người nào đó, cũng phải học được một chút chứ.” Bối Bối liếc hắn một cái.

Hắn dương môi, đôi mắt phượng khẽ nhấp nháy, tà khí bắn ra bốn phía “Nói như vậy nàng thừa nhận mình là người không biết nói lí lẽ? Cho nên lần tỉ thí này không tính?”

“A….đương nhiên là có tính, chàng định dùng lí lẽ kém cỏi này để gạt ta, nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu không sẽ là bò!”

Gừ, nam nhân đáng ghét, như thế nào lại không chịu nhường nhịn nàng một chút, để nàng đắc ý một lần không được sao?

“Được rồi, ta thừa nhận nàng làm như vậy cũng không phải không được, chỉ cần nàng đáp ứng ta một chuyện.” Cô Ngự Hàn khẳng khái nói.

Bối Bối suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi “Chuyện gì?”

“Nàng hôn ta một cái.” Cô Ngư Hàn lại gần chu miệng lên, ý bảo nàng hôn.

Nhìn đôi môi trơn bóng mê người của hắn, mặt Bối Bối đỏ lên, nhanh chóng hôn chụt một cái lên miệng hắn “Như vậy được rồi đó.”

“Nàng làm cho có lệ, ta không đồng ý.” Hắn làm bộ làm tịch.

Bối Bối vứt luôn đôi mắt hạnh của mình, trừng trừng nhìn hắn hung hăng “Này này, ta đã hôn, ta mặc kệ, chàng đã thua rồi, chàng phải đáp ứng điều kiện của ta không được đóng cửa nhốt ta ở đây nữa,còn nữa chàng phải giúp ta trừng trị tên tiểu Hầu gia kia một trận.”

“Haiz, còn không biết ai đến chết cũng không để chịu thiệt.” Cô Ngự Hàn cúi đầu lẩm bẩm. Nhìn nàng chu chu đôi môi nhỏ nhắn, hắn hung hăng hôn xuống, hôn thật sâu rút đi hết sự ngọt ngào của nàng, dùng hành động nói cho nàng, thế này mới gọi là hôn. Khi hắn buông nàng ra, nàng yếu ớt ngã vào lòng hắn mà thở dốc.

“Chàng rốt cuộc có đáp ứng điều kiện của ta không?” Nàng cất giọng nói yêu kiều, cứng rắn không được, vậy thì… dịu dàng một chút đi, có nhiều đường để tới La Mã, ta phải thay đổi chiến lược cho phù hợp chứ. Cô Ngự Hàn hưởng thụ thân thể ngọt ngào, mềm mại của nàng đang cọ xát vào mình, cố ý suy nghĩ hồi lâu rồi mới chậm rãi thỏa hiệp “Được, ta đồng ý.”

Kỳ thật, khi biết khắc tinh ngọc bội không phải của Khả Y hắn cũng không còn ý muốn ngăn cách hai người bọn họ. Nhưng mà, như vậy cũng không thể nói thẳng với nàng, khiến cho nàng nôn nóng một chút, lúc đó nàng mới đem hết tâm tư của mình trao cho hắn. Haizz… không sai! Hắn thích bị nàng làm phiền, phiền phức ngọt ngào.

Bối Bối trong mắt có chút choáng váng, chỉ dịu dàng mềm mại một chút như vậy mà hắn liền đồng ý? Bóp cổ tay một cái, nếu biết như thế ban nãy đã sớm cọ xát hắn rồi, cũng không cần thừa dịp mà xô hắn, loại sự việc khụ…bỉ ổi này, về sau không làm nữa.

Nàng ôm lấy thắt lưng hắn, cười hì hì nói: “Chúng ta trước tiên đi tìm tên tiểu Hầu gia kia gây phiền toái?”

“Phải đi tìm hắn xử phạt.” Hắn sửa lại cách nói của nàng cho đúng, yêu chiều lắc đầu, cô gái nhỏ này đôi khi nói chuyện rất bừa bãi.

“Dù sao cũng là hắn muốn phiền toái mà. Chúng ta nhanh đi phạt hắn đã làm cái việc khiến cho người ta giận sôi gan.”

Bối Bối khẩn trương lôi tay hắn đi ra ngoài. Cô Ngự Hàn đem nàng kéo trở về “ Ngốc quá! Ta là Vương còn nàng là Vương hậu, muốn phạt hắn còn phải tự mình đi nữa sao, chỉ cần yêu cầu người có tội tới đây chịu phạt.”

Ngây ngốc gãi gãi đầu suy nghĩ, Bối Bối mới nhớ tới điểm này “Ha ha…hình như thế này mới đúng.”

_____

(*) Ti bỉ chiến thuật: chiến thuật tồi tệ.

(**) trai lễ: lễ ăn chay.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv