Bối Bối vỗ vỗ ngực, lòng tức giận lại một lần nữa trào dâng, giọng nói đầy căm phẫn: “Nàng yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng.”
“Bối Bối, ta không muốn nàng vì ta mà đắc tội với những quí tộc trong cung, nàng sẽ trở thành Vương hậu, phàm việc gì cũng phải biết nhẫn nhịn…”
“Không được, loại sự việc bất khả nhẫn nhục này, nếu chúng ta nhẫn nhịn chúng sẽ nghĩ rằng chúng ta là nữ nhân dễ dàng bị bắt nạt, nam nữ bình đẳng, vì sao nữ nhân bị uất ức phải cắn răng chịu đựng, kìm nén trong lòng không nói ra sẽ bị nghẹn chết người đó, nhất định phải giáo huấn tên tiểu Hầu gia kia một trận nhớ đời, cho hắn biết nữ nhân không phải dễ bắt nạt.” Bối Bối tay nắm chặt, tư thế rất muốn đánh người.
Khả Y vội ngăn động tác hung dữ của Bối Bối lại: “Bối Bối, không cần như vậy, ta sợ nàng sẽ gây thị phi.” Kỳ thật, nàng sợ Bối Bối sẽ lại xung đột với Huyên Trữ công chúa.
“Ta mới không sợ thị phi. Bà nội ta từ nhỏ đã dạy không được bắt nạt người khác nhưng tuyệt đối cũng không thể để người khác bắt nạt.”
Khả Y sửng sốt một chút, việc này có thể làm cho Bối Bối kích động lớn tiếng như vậy, hồi lâu, nàng ngưỡng mộ nhìn Bối Bối: “Bối Bối, nàng thật dũng cảm.”
“Nàng cũng có thể trở nên dũng cảm mà.” Bối Bối cười tủm tỉm nói.
“Ta cũng có thể chứ?” Khả Y có chút không tin vào bản thân mình.
“Đương nhiên. Khả Y, đêm nay ta ở lại đây ngủ với nàng có được không?” Bối Bối nhìn nhìn sắc trời, chuyển đề tài, xảy ra nhiều chuyện như vậy Khả Y chắc chắn rất mệt mỏi về thể xác lẫn tinh thần.
Khả Y giật mình, kỳ thật nàng nghĩ mình sẽ nói với Bối Bối mong nàng ở lại với mình, bởi vì… thật sự nàng không dám ngủ, sợ mơ thấy ác mộng.
“Bối Bối, nàng thật tốt.” Hốc mắt Khả Y bắt đầu đỏ.
“Đúng đó đúng đó, ta là một người rất rất tốt.” Bối Bối nháy mắt mấy cái, vẻ mặt khoa trương một chút, chọc Khả Y bật cười, những chuyện không thoải mái bay đi hết.
……
Hai người ngủ đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy, Bối Bối bỗng nhiên nhớ tới con rắn nhỏ đỏ Cô Ngự Hàn, nàng vỗ trán mấy cái.
“Ai da…., không xong rồi!”
“Có chuyện gì vậy?” Khả Y mặc đồ chỉnh tề, khẩn trương đi tới.
Bối Bối vội vàng xốc chăn ngồi dậy, nói hai câu kể với Khả Y nàng đã “đối phó” Cô Ngự Hàn như thế nào, nhưng mà nàng chỉ kể chuyện hùng hoàng, còn đoạn trước kia thì không kể, bởi vì nàng rất ngại ngùng!
“Nàng đã hạ hùng hoàng Vương?” Khả Y há miệng quên cả khép, Bối Bối thật sự là…
Lắc lắc đầu, nàng liền giúp Bối Bối lấy áo quần, rồi chải tóc cho nàng.
“Bối Bối, nàng trở về nhất định phải tạ tội với Vương, làm sao bây giờ… Vương nhất định rất tức giận.”
“Yên tâm, ta trở về nói với hắn ngọc bội này không phải của nàng, hắn sẽ không tức giận.”
Bối Bối vội vàng giặt khăn lau sạch mặt, sau đó thuận tay lấy vài miếng điểm tâm bỏ vào miệng.
“Umh…Uhm…ăn ngon ăn ngon, Khả Y, ta đi về trước nha.” Nàng vội vàng đi, trong lòng rất lo lắng về tình trạng của Cô Ngự Hàn, không biết bây giờ hắn đã biến trở lại chưa?
Khả Y đi đến cửa cung điện, lo lắng dặn: “Vậy nàng nói chuyện với Vương cho tốt, đừng để cãi nhau.”
“Uh, nàng yên tâm, hắn sẽ không như vậy với ta đâu.” Bối Bối nhướng đôi lông mày, ánh mắt lộ ra sự ngọt ngào, bí mật của ngọc bội đã giải được một chút, cho nên thế giới vẫn tốt đẹp, hắn sẽ rất vui, a…
Vội vã chạy về Xích Diễm cung, phát hiện bên trong rất yên ắng, giống như có nguy hiểm đang uy hiếp. Bối Bối nhẹ nhàng bước vào, gặp phải cung nữ vừa bước ra, thấy cung nữa thất sắc nàng vội hỏi: “Có chuyện gì xảy ra?”
“A, Bối Bối tiểu thư, là Vương…Vương đang tức giận, không cho nô tì vào hầu hạ.” Cung nữ có vẻ rất hoảng sợ, chắc chắn Cô Ngự Hàn đang rất giận dữ.
Bối Bối lè lưỡi, khoác tay: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng.” Cung nữ nhè nhẹ thở ra, sau đó mau chóng rời đi.
Lén lút mở cửa phòng ra, nàng cẩn thận thò đầu vào thăm dò, ánh mắt quét một lượt quanh phòng ngủ. Không có người? Cung nữ chẳng phải nói Cô Ngự Hàn đang rất tức giận sao? Quan sát một hồi lâu, thấy bên trong ngoài yên tĩnh chỉ có yên tĩnh thì Bối Bối mới nắm chặt tay sau đó mới nhẹ nhàng từ từ bước vào.
“Cô Ngự Hàn, chàng ở đâu? Cô Ngự Hàn, ta đã trở về!”
Bối Bối tìm kiếm hết trong rồi lại ngoài phòng ngủ mà chẳng thấy bóng dáng Cô Ngự Hàn đâu cả, ngay cả bóng dáng một con rắn cũng không thấy. Bối Bối bắt đầu có chút hoảng hốt.
“Hắn không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?” Bối Bối cắn cắn ngón tay, mắt rơm rớm, hồng hồng.
Bối Bối dùng sức trừng mắt, không cho chính mình suy nghĩ lung tung, thanh âm vẫn không khống chế được rung rung “Cô Ngự Hàn, chàng đừng làm ta sợ được không? Chàng mau ra đây, không thấy chàng ta rất sợ, nếu không chàng lên tiếng cho ta biết chàng đang ở đâu được không, ta sẽ đi tìm chàng.” Ngừng một chút, nàng lắng tai nghe động tĩnh, nhưng mà, tràn ngập căn phòng chỉ là sự yên tĩnh đáng sợ, làm cho người ta hít thở không thông.
Nàng nhịn không được bắt đầu rơi nước mắt, nàng gọi trong tiếng khóc “Cô Ngự Hàn, ta…ta nói với chàng, Khả Y nói ngọc bội không phải của nàng ấy, là nàng ấy lúc nhỏ nhặt được, ta và Khả Y lúc đó không có gì xung đột, chàng đừng giận nữa được không Cô Ngự Hàn…”
Gọi thật lâu nhưng trong phòng vẫn không có tiếng đáp trả, Bối Bối buồn bã, đầu óc trống rỗng. Nàng vô lực ngã ngồi trên mặt đất, mặt chôn chặt vào đầu gối bắt đầu khóc to lên, giờ phút này, nàng chỉ biết khóc. Ý thức duy nhất tồn tại trong đầu nàng chính là khóc.
Cô Ngự Hàn kỳ thật vẫn đang ở trong phòng, có điều hắn đang ẩn thân. Hắn bây giờ vẫn còn là con rắn nhỏ, vừa rồi thấy nàng lén lút đi vào, hắn rất tức giận, vì thế đã thi pháp ẩn thân, hiện tại bây giờ hắn có thể thi pháp ẩn thân nhưng không đủ pháp lực để hiện thân.
“Hu hu hu… Cô Ngự Hàn tìm không thấy, hu hu hu…” Bối Bối nức nở, bờ vai run run, nàng khóc thật thương tâm.
Con rắn nhỏ trong suốt nhẹ nhàng bò lên trên đầu gối của nàng, bò vào trong váy của nàng, ngẩng nhìn khuôn mặt đầy nước mắt chôn chặt trong đầu gối của nàng. Hắn đau lòng! Sao lại có một nữ nhân ngốc như vậy, không tìm thấy người thì không biết kêu người khác tới giúp đỡ sao lại ngơ ngác ngồi ở đây khóc.
Thật là ngốc mà, làm cho người ta vừa tức giận lại vừa thương xót. Nghĩ nàng chắc chắn không tìm thấy sẽ ngây ngốc, nhưng không ngờ nàng lại như vậy, thật là ngốc quá mà! Nhưng mà hắn lại yêu tiểu nữ nhân ngốc này.