Gió lạnh thổi nhẹ vù vù, lướt qua sợi tóc như mực của hắn, làm hỗn loạn những sợi tóc giữa trán, thêm vài phần cuồng dã.
Hắn ý cười thật sâu sắc chăm chú nhìn vào nàng, nhìn đến độ làm cho nàng hoàn toàn không được tự nhiên.
“Cô Ngự Hàn, làm gì mà chàng nhìn ta như vậy? Ta đang hỏi chàng đó.” Nàng véo thắt lưng của hắn.
Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ tác quái của nàng, hắn cúi đầu kề sát vào vành tai của nàng, hôn nhẹ:“Tiểu Bối Bối, lẽ ra, trước kia cảm thấy chỗ cao không tránh nổi lạnh, nhưng mà, bây giờ, sau này, tương lai lại cũng không có loại cảm giác này rồi.”
“Vì sao?” Nàng hỏi theo.
“Bởi vì......” Hắn đột nhiên đem nàng ôm chặt, dường như phải ôm thật chặt nàng vào trong người mới bằng lòng dừng lại.
Dần dần, bạc môi của hắn giương lên một nụ cười có chút khôi hài, nhìn như không chút để ý, đáy mắt chập chờn vết tích của một tư thái kiên định, thanh âm tựa tiếu phi tiếu:“Bởi vì về sau nếu ta cảm thấy lạnh, liền ôm chặt nàng, một người cảm thấy lạnh, nhưng là hai người độ ấm tăng thêm, sẽ không lạnh.”
Bối Bối cả người chấn động, trong lòng bị va chạm mạnh mẽ một chút, thực ngọt ngào, lại thực chua sót.
Hắn liền khẳng định sau này nàng sẽ ở bên cạnh hắn như vậy sao?
“Cô Ngự Hàn, ta...... Chúng ta......” Nàng ngóng nhìn hắn, không biết chính mình phải nói cái gì, nàng rất muốn đồng ý, nhưng mà......
Thấy nàng lại đang trốn tránh, hắn nheo đôi mắt lợi hại lại, ánh mắt se lại một chút lạnh lùng kiên định:“Tiểu Bối Bối, nàng còn không tính nói cho ta biết nàng rốt cuộc phiền não là vì cái gì sao? Chuyện gì làm cho nàng làm trái ngược tâm ý cự tuyệt lời cầu hôn của ta, bây giờ ta muốn biết!”
Nghe lời nói của hắn, Bối Bối cảm thấy có áp lực, lại cảm thấy buồn cười, hắn như thế nào liền xác định nàng đang làm trái tâm ý như vậy, thật sự là nam nhân tự đại.
“Nàng chính là làm trái với tâm ý, nàng rõ ràng cũng rất muốn gả cho ta!” Hắn đột nhiên thuận theo ý nghĩ của nàng mà bất mãn tiếp lời.
Nàng sửng sốt một chút, mới biết được cái thói quen xấu là luôn vô ý liền đem suy nghĩ của mình nói ra, lần này lại gây ra chuyện.
Thái độ chắc chắn của hắn, mang theo sự ngang ngược làm cho nàng không chỗ nào trốn chạy, nàng lên tiếng:“Cô Ngự Hàn, ta...... Ta có thể không nói hay không?”
Điều này nàng có thể nói ra như thế nào, đối mặt như thế nào, người có duyên với hắn không phải nàng a, nếu hắn cưới nàng, nàng không có cách nào vận dụng năng lượng của Hắc Tinh ngọc bội đến giúp hắn ổn định Thiên Ti Nghi, củng cố quốc gia của hắn.
“Tiểu Bối Bối, nàng không nói cũng không có sao cả, nhưng mà...... Ta nói trước cho nàng một tiếng, trên thế giới này có một loại pháp thuật gọi Tác Thôi Hồn thuật, nếu nàng không muốn ta dùng phương pháp như vậy làm cho nàng nói ra những lời thật trong lòng nàng, vậy nàng tốt nhất ngoan ngoãn tự mình nói.” Đôi mắt đen của hắn chợt rất nghiêm túc, toàn thân tỏa ra khí thế cưỡng bức.
Bối Bối kích động:“Cô Ngự Hàn, chàng không thể làm như vậy.”
Hắn đưa tay nắm lấy một lọn tóc bị gió thổi rối của nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng quấn quanh, nhìn như không chút nghiêm túc, đáy mắt lại thoáng có một tia u buồn:“Ta không thể sao? Nàng muốn thử hay không?”
“Cô Ngự Hàn......” Nàng muốn gầm nhẹ, nam nhân này từ lúc nào lại trở nên khó khai thông như vậy, trở nên khờ khạo như vậy.
Tay của hắn lại dao động trên gương mặt của nàng, nâng cằm của nàng lên, làm cho nàng nhìn thẳng vào hắn:“Tiểu Bối Bối, nàng cũng xem đủ, chúng ta nên hồi cung rồi.”
Nàng mới há miệng có ý định nói thì một chùm hồng quang mãnh liệt sáng lên xung quanh bọn họ, chói đến nỗi nàng không thể không nhắm mắt lại.
......
Lúc nàng mở mắt trở lại, bọn họ đã muốn về tới Xích Diễm cung rồi.
Hắn đem nàng ôm ngồi trên ghế quý phi, đứng ở trước mặt nàng từ trên cao nhìn xuống nàng:“Tiểu Bối Bối, ta đã cho nàng thời gian đủ để nàng suy nghĩ rồi, hiện tại...... Nàng là muốn chính mình nói, hay là muốn ta dùng thúc Thôi Hồn thuật?”
Bối Bối cắn môi, đáng thương nhìn hắn, con ngươi nhiễm một tia lùi bước yếu ớt.
Làm sao bây giờ? Hắn thề phải biết được chuyện kia, nàng nên làm gì bây giờ? Nếu hắn đã biết, bọn họ có thể làm sao bây giờ, giang sơn của hắn, nếu bởi vì hôn nhân của bọn họ mà lâm vào nguy cơ......
“Tiểu Bối Bối, xem ra nàng không định nói, Uhm?” Con ngươi đen của hắn hung ác bắn về phía nàng, khuôn mặt tuấn dật như ẩn như hiện một tia gió lốc.
Nàng từ đầu đến cuối không thể tin tưởng hắn có thể vì nàng khắc phục mọi khó khăn, mức độ tính nhiệm của nàng đối với hắn thật đúng là làm cho người ta buồn bực muốn mổ bụng.
Không muốn lại lãng phí thời gian, gương mặt của hắn cứng lại, song chưởng ngưng tụ phát ra hai luồng sáng xích hồng, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào nàng.
Nhìn thấy hắn thi pháp, Bối Bối hoàn toàn kích động, nàng đưa tay muốn giữ lấy tay hắn, lại phát hiện thân của mình không biết khi nào đã bị vòng hồng quang trói buộc.
“Cô Ngự Hàn, đừng......” Nàng khẩn cầu nhìn hắn, hốc mắt tức khắc đỏ lên, hơi nước ở trong đôi mắt nhanh chóng ngưng tụ.
Nàng không muốn cho hắn biết, không muốn cho hắn phải lựa chọn giữa quốc gia và nàng......
Nhưng mà, ánh mắt cầu xin của nàng cũng không đủ để có thể lay động hắn một chút nào, hắn đem lòng mình trở nên ngang tàng, đưa lòng bàn tay dán lên trán của nàng, hồng quang lóe ra rất nhanh xâm nhập vào trong đầu của nàng, mê hoặc tư tưởng của nàng.
Nàng cảm giác được đầu có một trận phát nhiệt, không muốn nhắm mắt lại, nhưng không cách nào kháng cự mệnh lệnh phát ra trong đầu, trong lúc đó làm cho nàng lâm vào mê mang.
Dần dần, nàng nhắm hai mắt lại, lúc mí mắt của nàng khép lại, nước mắt trong mắt nàng trượt rơi xuống.
Nhìn thấy giọt lệ trong suốt kia, đồng tử của Cô Ngự Hàn co lại, mày kiếm khẽ run, hắn lại vận thêm một đạo lực khác làm cho Thôi Hồn thuật càng thêm mãnh liệt.
Ánh mắt của hắn ôn nhu lại mang theo ý xâm lược, khóa trụ gương mặt trầm tĩnh của nàng, tiếng nói mị hoặc trầm thấp:“Tiểu Bối Bối, nói cho ta biết,vì sao nàng cự hôn?”
Nàng đã hoàn toàn lâm vào trong mê man, bắt đầu theo câu hỏi của hắn mà mở ra tâm linh của mình.
“Bởi vì ta không muốn làm cho giang sơn của chàng bất ổn...... Muốn dùng Hắc Tinh ngọc bội củng cố Thiên Ti Nghi, mới có thể thay đổi vận mệnh quốc gia......”
......
Nàng cơ hồ giống như con rối, hắn hỏi cái gì, nàng đáp cái đó, không hề giữ lại.
Cho đến khi hoàn toàn biết rõ tất cả nguyên nhân, mặt mày hắn ảm đạm ngưng tụ lại, trong lòng bị chấn động không thua gì nàng.
Hắn cắn răng, vì sao chỉ có Hắc Tinh ngọc bội mới có thể ổn định Thiên Ti Nghi, hắn cũng không tin, không có Hắc Tinh ngọc bội, hắn sẽ giữ không được vạn năm giang sơn của Xích Diễm quốc!
Dòng nước xiết mãnh liệt bị hắn từ từ lắng đọng xuống, đôi mắt đen của hắn nhiễm một chút đau lòng, thì ra, nàng đều là vì hắn, cho nên mới đấu tranh như vậy, mới có thể một mình chịu đau khổ.
Nàng thật khờ, tưởng rằng không cho hắn biết, hắn có thể không quan tâm đến sao?