Cung điện hoa lệ, vàng bạc, ngọc bích được trang trí thật rực rỡ, làm cho Khả Y cảm thấy đầu có chút choáng váng hoa mắt, nơi này...... đẹp quá a.
Nàng nhìn quanh cung điện, có chút không dám tin chính mình lại có thể được ở trong căn phòng như vậy.
Đã không nhớ rõ mình ở trong cảnh màn trời chiếu đất bao lâu rồi, một đoạn hôn nhân kia, làm cho nàng ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ mình lại có thể ở trong căn phòng tốt như vậy.
Kỳ thật, gia cảnh của nàng trước kia cũng không tệ, so với nhà biểu ca còn tốt hơn nhiều, cho nên từ nhỏ người nhà nàng mới cản nàng lui tới cùng biểu ca, chính là, nàng chọn tình yêu của mình, lại mất đi tất cả.
Nhớ tới những ngày trước kia ngọt ngào lại đau xót, nàng nhịn không được đôi mắt lại ảm đạm.
Cung nữ thấy nàng đột nhiên không đi nữa, vì thế lịch sự mở miệng nhắc nhở:“Khả Y tiểu thư, nô tỳ bây giờ đưa người tham quan tẩm cung.”
“À, đi thôi.” Khả Y hoàn hồn, thật có lỗi cười cười.
Ánh mắt cung nữ lóe sáng một chút, đáy mắt sợ hãi không giấu được than thở, tiểu thư trước mắt thật đúng là đẹp, so với nhiều phi tử trong hậu cung của Vương trước kia thì đẹp hơn, hơn nữa còn có phần thanh nhã nhu nhược hơn.
“Ách...... Chúng ta có thể đi rồi chưa?” Khả Y cười khẽ, cung nữ này ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng nhớ tới Bối Bối.
“A, đúng vậy, nô tỳ thật đường đột, Khả Y tiểu thư mời đi bên này.” Cung nữ thấy mình thất lễ, lập tức cúi đầu.
Khả Y vừa cười cười, sau đó xoay người bước đi.
Trên đường, nàng hỏi:“Ngươi tên là gì?”
“Nô tỳ tên Quan Quan, về sau là tỳ nữ hầu hạ riêng cho Khả Y tiểu thư.”
Khả Y sửng sốt một chút, lập tức khéo léo từ chối nói:“Ta nghĩ ta không cần tỳ nữ.”
“Nhưng là, Vương phân phó xuống dưới, nô tỳ nhất định phải hảo hảo hầu hạ Khả Y tiểu thư, xin Khả Y tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi.”
Vương phân phó?
Khả Y khó xử một chút, cuối cùng thỏa hiệp:“Vậy được rồi.”
Cung nữ lúc này mới an tâm thả lỏng vai.
Đúng lúc này, cung nữ ở ngoài tẩm cung đi vào đến:“Khả Y tiểu thư, thương hộ vệ đến?” Nàng chính là một nữ tử không gặp may thôi, làm sao có thân phận địa vị kia.
Nàng vội vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Thương Tuyệt Lệ đứng ở ngoài cửa, nghe được tiếng bước chân của nàng, hắn đồng thời xoay người quay đầu, trong phút chốc, thân hình cao lớn cường tráng của hắn liền trở thành ám ảnh ở trước mắt nàng.
“Thương công tử.”
Thương Tuyệt Lệ đến gần vài bước, cúi đầu nhìn nàng, tầm mắt lướt qua băng vải trên cổ của nàng, quay lại trên mặt của nàng:“Hà cô nương, ở trong Vương cung có thể gọi ta là Thương hộ vệ.”
Thanh âm của hắn thực trầm ổn, nghe qua thực cương trực.
“Vậy...... kỳ thật Thương hộ vệ muốn tìm Khả Y không cần phải thông báo, liền có thể trực tiếp tiến vào.” Nàng có chút băn khoăn, chính mình giống như đảo khách thành chủ.
Thương Tuyệt Lệ dường như lập tức cự tuyệt:“Không được, Hà cô nương là bạn thân của Bối Bối tiểu thư, Bối Bối tiểu thư về sau chính là Vương Hậu, lễ tiết phải tuân thủ.”
Khả Y giật mình, tâm tình thực là có chút phức tạp kỳ lạ, nàng mím môi, thỏa hiệp, nhẹ nhàng vuốt cằm:“Đúng vậy, Thương hộ vệ tìm Khả Y có việc sao?”
Ánh mắt của hắn lại rơi xuống băng vải trên cổ của nàng, ánh mắt lơ đãng tỏa ta một chút ôn nhu, đường cong trên môi khẽ giật giật, im lặng một chút, mới mở miệng:“Ân, ta...... Mời ngự y tới, ngươi hiện tại có tiện cho ngự y xem vết thương của ngươi một chút không?”
Khả Y kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng chợt có một tia dòng nước ấm chảy qua:“Cám ơn ngươi, vào đi.”
Nghe được nàng đáp ứng, Thương Tuyệt Lệ âm thầm thả lỏng cơ bắp căng thẳng từ nãy giờ, dẫn theo ngự y đi vào.
......
Ngự y cẩn thận mở băng vải trên cổ Khả Y ra, tinh tế chẩn đoán một phen:“ vết thương Khả Y tiểu thư chăm sóc rất khá, để lão phu kê toa thuốc, cẩn thận chăm sóc, cam đoan sẽ không lưu vết sẹo.”
Lão ngự y nói xong, sau đó trong hòm thuốc lấy ra vài bình, hộp, bắt đầu thật sự lấy thuốc theo toa đã viết.
Thương Tuyệt Lệ lặng im đứng ở một bên, ánh mắt nhìn thẳng vào Khả Y, làm cho Khả Y ngay từ đầu liền cảm giác được ánh mắt bức người của hắn, nàng xấu hổ mơ hồ đưa mắt nhìn xung quanh, bị người ta nhìn cả người mất tự nhiên.
Hắn đến gần từng bước:“ Vết thương này còn đau không?”
Hắn ân cần thăm hỏi, thực đạm như trước, nhưng nếu tinh tế lưu ý, sẽ phát hiện thanh âm của hắn kỳ thật có một chút phập phồng.
Khả Y là người tinh tế, cho nên nghe ra đến đây, nàng hô hấp thật sâu, ngẩng đầu cười tươi với hắn:“Đã không đau nữa.”
“Ừ.” Hắn lại lui từng bước về phía sau, đứng nguyên ở đó, tiếp tục nhìn chằm chằm ngự y giúp nàng bôi thuốc, không hề chớp mắt.
Qua hồi lâu, rốt cục ngự y cũng băng bó xong, thu gôm bình thuốc đứng dậy rời đi, ở lúc này, Bối Bối từ bên ngoài vọt đến, thiếu chút nữa đâm sầm vào lão ngự y.
“A...... Vù vù, cũng may cũng may, lão nhân gia, ta không có đụng vào ngươi nha.” Bối Bối cười hì hì nhìn lão ngự y.
“A...... khả năng phản ứng của Bối Bối tiểu thư tốt lắm.” Lão ngự y nhịn không được cười đến trên mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn, thanh âm thật hiền.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Bối Bối tuyệt không biết thế nào là khiêm tốn, cười hớ hớ nhận lời ca ngợi.
“Lão thần cáo lui.” Lão ngự y cúi đầu cười tủm tỉm.
“Bye bye.” Bối Bối vẫy vẫy tay, cũng mỉm cười.
Lão ngự y lui xuống đi, có chút hoang mang,“Bye bye” Có nghĩa là gì?
Trước tiên Bối Bối đi đến trước mặt Thương Tuyệt Lệ, ngẩng đầu lên nhìn hắn:“Nguyên lai là ngươi đã mời ngự y đến xem Khả Y a, ta còn thấy kỳ quái là ai nhanh như vậy đi ra ngự y quán đi đăng ký rồi.”
“...... Thuộc hạ cáo lui.” Thương Tuyệt Lệ giật giật chân mày, sắc mặt có tia kỳ lạ, vội vàng nhanh bước rời đi.
Nhìn hành động rời đi nhanh chóng của hắn, Bối Bối gãi gãi đầu, quay đầu nhìn về phía Khả Y:“Khả Y, nàng cùng Thương Tuyệt Lệ cãi nhau hả?”
Khả Y đi tới, đôi mắt mơ hồ có chút không hiểu:“Không có a, Thương hộ vệ đi nhanh như vậy, ta còn chưa kịp nói lời cám ơn với hắn.”
“À, vậy có thể là hắn có chuyện việc phải đi, hắn luôn luôn đều là như vậy ngơ ngác khờ khờ lại là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chúng ta đừng để ý đến hắn.” Bối Bối lôi tay Khả Y ngồi vào một bên, tiếp tục nói chuyện.
“Đúng rồi, nàng cảm thấy vết thương thế nào rồi? Sau khi ngự y xem qua có cảm thấy đỡ hơn không?”
Khả Y nhẹ nhàng gật đầu, đôi môi đỏ mọng mang theo nụ cười:“Cảm thấy tốt hơn nhiều lắm, ngự y không làm ta đau một chút nào.”
“Vậy là tốt rồi, nàng thích nơi này không?” Bối Bối quay đầu nhìn cung điện này một lần.
“Ừ.” Khả Y gật đầu khẳng định.
“Đi, ta mang nàng đi ra ngoài dạo, cả ngày ở trong phòng buồn lắm.”