“Thương Tuyệt Lệ, hắn đuổi theo, làm sao bây giờ?” Bối Bối quay đầu lại, thấy Hắc Khi Phong càng ngày càng tới gần, bắt đầu khẩn trương, lấy pháp lực của Thương Tuyệt Lệ lúc này y vô phương đối kháng lại Hắc Khi Phong.
“Bối Bối tiểu thư, ngươi cùng Hà cô nương đi trước đi, thuộc hạ quay đầu lại đối phó với hắn, trì hoãn thời gian.” Thương Tuyệt Lệ đem các nàng đặt lại trên mặt đất, rồi xoay người, liền bị Bối Bối kéo lại.
“Không được, ta không thể đem ngươi một mình bỏ lại, ngươi đánh không lại hắn, muốn đi chúng ta cùng nhau đi.” Bối Bối kiên định nói.
Khả Y mặc dù đối mặt với cục diện trước mắt có chút không hiểu rõ lắm, nhưng là quyết tâm lưu lại cũng không lay chuyển được: “Thương công tử, chúng ta như thế nào có thể để cho ngươi một mình đi đối mặt địch nhân.”
“Tiểu Bối.” Hắc Khi Phong đã đuổi theo, rơi vào trước mặt bọn họ, thân hình thon dài sừng sững đứng trên mặt tuyết, gió nhấc lên vạt áo của hắn, vén lên những sợi tóc đen tán loạn làm lộ ra khuôn mặt nhu hòa xinh đẹp của hắn, thêm vài phần thần bí, vài phần tang thương.
Con mắt đen láy của hắn cứ như thế nhìn thẳng vào Bối Bối, nhìn thấy ánh mắt phòng bị của nàng, mục quang của hắn ảm đảm một chút, nụ cười ở khóe môi có chút gượng gạo: “Tiểu bối, thấy ngươi không sao ta thật cao hứng.”
“Không có ngươi gây ra sóng gió, ta sẽ càng tốt hơn.” Bối Bối lạnh lùng theo dõi hắn, tế bào toàn thân đều ở trạng thái đề phòng, giống như chỉ sợ hắn bất ngờ xuất kì bất ý công kích lại.
“Phải không?” thanh âm Hắc Khi Phong rất đạm rất đạm, giống phù vân trên núi cao, mờ ảo đến mức gần như hư vô.
“Nếu như ngươi lại tới cướp Hắc Tinh Ngọc Bội, vậy ngươi lên chạy nhanh đi, Hắc Tinh Ngọc Bội ta đã cho Cô Ngự Hàn, có bản lãnh ngươi tới chỗ hắn mà lấy, ta đây muốn ngọc bội không có, chỉ có một cái “nguy hiểm” thôi.”
Bối Bối chánh khí kinh người tiếp tục nói, hồn nhiên không lưu ý Hắc Khi Phong có vẻ mặt gì, cho nên, nàng cũng không có lưu ý đến đôi mắt đau khổ của hắn.
Hắc Khi Phong lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu, hắn cười cười, phong khinh vân đạm nói: “Ta đây muốn mạng của ngươi a.”
Hắn muốn nàng… theo hắn hồi Hắc Phong quốc, muốn mạng của nàng sống ở Hắc Phong quốc, sống ở chỗ hắn có thể thấy được.
Thương Tuyệt Lệ vừa nghe, sắc mặt căng thẳng, hắn nhún người bay qua, đầu tiên phát ra công kích, đồng thời hô lên: “Bối Bối tiểu thư chạy mau!”
Thoải mái mà tránh né công kích của Thương Tuyệt Lệ, Hắc Khi Phong cười lạnh: “Chỉ bằng vào ngươi?”
Vừa nói, hai tay của hắn ngưng tụ năng lượng, không chút lưu tình huy hướng Thương Tuyệt Lệ phóng tới.
Bối Bối cùng Khả Y lo lắng nhìn hai người đang đánh nhau ở giữa không trung, hỏa quang bắn ra bốn phía, khói lửa bốc lên cuồn cuộn, quang mang mãnh liệt cơ hồ khiến mắt các nàng không mở nổi.
“Khả Y, ngươi đi trước.” Bối Bối khẩn cấp nói.
“Không, ta không đi.” Khả Y luôn luôn mềm mại dịu dàng lúc này cũng rất kiên quyết, nàng lo lắng nhìn Thương Tuyệt Lệ dần dần không còn ngăn được công kích của Hắc Khi Phong, cảm giác mãnh liệt liên tục trùng kích vào nội tâm của nàng, nàng cắn môi, rất muốn rất muốn đi tới hỗ trợ, nhưng lại chỉ có thể đứng đó lo lắng suông.
Bối Bối nắm chặt năm ngón tay, cả người căng thẳng nhìn Thương Tuyệt Lệ nhiều lần thiếu chút nữa bị Hắc Khi Phong đả thương, tim đập dồn dập nhanh hơn, máu huyết lại tiếp tục lao nhanh, nhưng không cách nào chạm tới cảm giác năng lượng trùng kích lần trước, nàng ảo não gắt gao cắn chặt môi.
“Phốc…” Thương Tuyệt Lệ phun ra một ngụm máu, thẳng tắp từ giữa không trung té xuống.
“Thương Tuyệt Lệ / Thương công tử!” Bối Bối cùng Khả Y đồng thời kinh hô lao đến chỗ Tuyệt Lệ.
“Tiểu Bối, đi theo ta.” Hắc Khi Phong rơi xuống cách trước mặt bọn họ không xa, ánh mắt chấp nhất nhìn Bối Bối.
“Nôn…” Thương Tuyệt Lệ lại ói ra một ngụm máu tươi, thương thế rất nặng, nhưng là hắn cũng rất nhanh lại đứng lên, đứng ở trước mặt hai nàng, sử dụng kiếm chống đỡ thân thể của mình, kiên định nhìn Hắc Khi Phong, một bước cũng không nhường.
Tầm mắt Hắc Khi Phong lúc quay lại nhìn Thương Tuyệt Lệ lại trở nên lãnh liệt: “Ngươi tìm chết sao? Ta đây thành toàn cho ngươi.”
“Không!”
Bối Bối cùng Khả Y đồng thời hô lên, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Khả Y đã hóa thành Bạch Xà đột nhiên thẳng tắp hướng phía Hắc Khi Phong công kích qua.
Mà Bối Bối trong lúc này tiến lên giành lấy thanh kiếm trong tay Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt lóe ra hồng quang, thân thể cũng tỏa ra ngọn lửa hồng nhàn nhạt, phi thân hướng về phía Hắc Khi Phong.
Ngân Kiếm, thẳng chỉ hướng Hắc Khi Phong.
“Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong sợ ngây người, hắn hiểm hiểm né qua kiếm phong của Bối Bối, rồi phút chốc lại phi thân tới gần nàng.
Nàng… Thế nhưng đã học được pháp thuật, còn dùng nó để đối phó hắn…
Bạch Xà thừa dịp Hắc Khi Phong trong thoáng giây thất thần, quay đuôi phi thân về phía hắn, Hắc Khi Phong cau mày, chưởng lực trong tay hóa thành một đạo cường quang màu vàng bổ về phía đầu của Bạch xà, vỗ hai cái đem Bạch Xà đánh văng ra.
Hắn xoay người, nhìn thấy Bối Bối lại cầm kiếm hướng về phía hắn, ánh mắt hắn thê lương, yên lặng đứng ở tại chỗ, không né cũng không tránh, chỉ là yếu ớt nhìn nàng cách bản thân càng ngày càng gần.
“Bá…” Ngân Kiếm đâm vào trong ngực hắn, huyết sắc tiên hồng theo thân kiếm trượt xuống, từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.
Ánh mắt Bối Bối lóe lên, khôi phục hắc sắc, ngọn lửa hồng trên người cũng tức thì rút đi, nàng lăng lăng nhìn hắn: “Ngươi… Tại sao không đánh trả?”
“Ta sẽ không động thủ với ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không.”
Hắc Khi Phong ôn nhu nhìn nàng, con ngươi đen, tràn đầy ngập nhu tình, đôi môi cánh hoa hoàn mỹ khêu gợi của hắn vẫn như trước mang theo mỉm cười, phảng phất đối với thương thế của chính mình một điểm cũng không có cảm giác.
Chỉ có hắn biết, hắn đang cười, tâm, ngược lại đang khóc rống, máu huyết chảy ra chính là lệ trong tim của hắn, nàng giết hắn, không chút lưu tình dùng kiếm đâm vào ngực hắn, nếu như không phải kiếm pháp của nàng không chính xác, như vậy, một kiếm này của nàng, đã đâm thẳng vào trái tim của hắn rồi.
“Tiểu Bối, nói cho ta biết, thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn rồi chứ?” Hắn hỏi, hỏi rất quan tâm, rất ôn nhu, vẫn giống như trước đây vậy.
Bối Bối từ từ buông lỏng tay, kiếm “keng” một tiếng rơi trên mặt đất, nàng đi bước một lui về phía sau, nhìn hắn, ánh mắt bắt đầu loạn, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.
Thật sâu hít một hơi, nàng bức bản thân lãnh đạm: “Ngươi… ngươi đi đi.”
“Thương thế của ngươi hoàn toàn khỏi hẳn rồi chứ?” Hắc Khi Phong chấp nhất hỏi, con ngươi đen nhánh chỉ nhìn nàng, tuyệt không chú ý vết thương đang chảy máu của bản thân.
“Ta nói là ngươi chạy đi a, ngươi tới nơi này làm chi? Ta không muốn gặp lại ngươi.” Bối Bối đột nhiên không thể chịu đựng được quay hắn rống lên, đôi mắt nhiễm thượng một tầng mờ mịt nước mắt.
“Nhưng mà ta muốn gặp, chúng ta nói qua muốn cùng nhau xông xáo giang hồ, ngươi quên rồi sao?” Hắc Khi Phong ôn nhu nói.
Bối Bối lắc đầu, thanh âm đau đớn hét lên: “Ta không nhớ!”
Sau đó, nàng quay đầu chạy về hướng Khả Y đang té ngã trên mặt đất, lo lắng địa lay động nàng: “Khả Y, ngươi có sao không? Tuyệt Lệ, nàng ấy làm sao vậy?”