Cô Ngự Hàn phát giác ra tiếng kêu của nàng có chút quái dị, vì vậy ngẩng đầu nhìn nàng, đúng lúc thấy ánh mắt của nàng lại đang thiểm hồng, hắn ngây ngẩn cả người.
Trong giờ khắc này, Bối Bối ánh mắt hồng quang chợt lóe, trong lòng nhiệt hỏa đồng thời dâng lên, lòng bàn tay ngưng tụ một cỗ lực lượng, theo tâm ý của nàng, hung hăng đẩy ra ngoài.
Cô Ngự Hàn còn chưa kịp phản ứng, liền bị lực lượng của nàng đẩy văng ra, mà Bối Bối đã đồng thời ngạnh sanh sanh bị dội ngược ngã ngồi xuống sàn nhà, chổng cả chân lên trời.
“Ôi, đau đau đau, đau người chết a!” Tiếng kêu rên của nàng lập tức cất lên.
“Thình thịch.” Cơ hồ là cùng lúc vang lên một tiếng rơi xuống đất, là tiếng động Cô Ngự Hàn té xuống mặt đất, khuôn mặt tuấn tú của hắn chợt nổi giận hổn hển, hung tợn nhìn chăm chú cái tiểu nữ nhân đang kêu trời gọi đất kia.
Chết tiệt, nàng dĩ nhiên lại phát ra năng lượng, còn công kích hắn!
“Đau quá đau quá đau quá…” Bối Bối ngồi ở dưới sàn nhà, đau đến nhe răng trợn mắt, cả khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó.
Thí thí [1] đau quá!
Ý? Hắn làm gì mà cũng ngã ngồi trên mặt đất thế kia? Bối Bối ăn đau xong liền nhanh chóng lưu ý đến Cô Ngự Hàn cũng đang ở tư thế ngã chổng vó, nàng trợn to ánh mắt, chớp chớp, xác định mỹ nam tử tao nhã đích thật là đã bị ngã sấp xuống!
“Cô Ngự Hàn… Ngươi ngươi ngươi, ngươi như thế nào lại trở nên vô dụng như vậy, ta đẩy ngươi cũng ngã…” Nàng vô tình không để ý đến khuôn mặt đang tức giận dài ra của hắn, nhất thời chỉ để ý muốn giễu cợt hắn “yếu đuối”.
Còn không đợi Cô Ngự Hàn kịp tức giận, ngoài cửa đột nhiên vang lên thânh âm cất cao của Thương Tuyệt Lệ: “Hà cô nương!”
“Khả Y?” Bối Bối vội vội vàng vàng đứng lên, chuẩn bị lao ra cửa xem có chuyện gì, lại bị Cô Ngự Hàn nhanh chóng kéo lấy, thần sắc của hắn tức giận rất thô lỗ giúp nàng sửa sang lại quần áo.
“Ngươi muốn cho bản thân “cảnh xuân” lộ ra ngoài hả, thân thể của ngươi chỉ có ta có thể ngắm!” Hắn thối nghiêm mặt, hừ, chuyện nàng xuất kỳ bất ý đẩy ngã hắn để sau mới tái tính sổ, nữ nhân này, ngay cả hắn cũng công kích!
Thật sự làm hắn đau lòng mà …
Khuôn mặt Bối Bối hồng hồng kéo chỉnh lại vạt áo, ủy khuất tả oán: “Còn không phải do ngươi làm sao.”
“Hừ!” Cô Ngự Hàn chỉ là hừ một tiếng, đối với việc mới vừa rồi bị ngã sấp một cách không nhã nhắn, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng!
Tuy nhiên, Bối Bối một điểm cũng không còn lưu ý đến vẻ mặt thối giận đến dài ra của hắn, thấy y phục sửa sang lại hoàn hảo liền lập tức đi ra ngoài nhìn xem phát sinh chuyện gì.
Đúng lúc nàng xuất môn ra đến cửa bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, một con Bạch Xà đang ở trên nền tuyết ngoài hành lang vũ động, trên người tràn ngập ánh quang mông lung trắng noãn, đuôi rắn đánh vào đám hoa trong vườn ở ngay bên cạnh, cánh hoa cùng với đám lá bị đánh rụng lăng loạn bay múa.
Đột nhiên, Bạch Xà thẳng tắp hướng phía nàng quăng người lại, Bối Bối sợ đến mức nhảy về phía sau, thấy Cô Ngự Hàn vừa mới đi ra liền nhảy cả người vào lòng hắn, gắt gao ôm chặt lấy hắn: “Cô … Cô Ngự Hàn, có … có rắn, ngươi mau đem rắn đuổi đi đi, oa a, nó đã tới!”
Bối Bối ở trên người Cô Ngự Hàn phát run, thấy Bạch Xà một mực muốn tới gần bản thân, nàng sợ đến mức thét chói tai, đem mặt mình một mực giấu vào trong lòng Cô Ngự Hàn, cho là nhìn không thấy tức là rắn không tồn tại.
Cô Ngự Hàn ngưng tụ lại mày kiếm, quét về phía Thương Tuyệt Lệ đang sững sờ đứng nhìn Bạch Xà, trầm ngâm một thoáng, lập tức liền hiểu.
Hắn đưa tay muốn kéo người ở trên người mình xuống.
“Không muốn, ta không muốn đi ra a, xà tới xà tới.” Bối Bối ôm càng lúc càng chặt, cơ hồ chặt đến nỗi khiến Cô Ngự Hàn vô phương hô hấp.
Cô Ngự Hàn thiếu chút nữa bị tắt thở, hắn đưa tay sảo sảo kéo tay nàng ra, khiếng cho bản thân hô hấp có thể trót lọt một ít, tức giận nói: “Tiểu Bối Bối, ngươi muốn giết chết chồng!”
“Được rồi, được rồi, ta buông…ra một chút, chính là ngươi không thể đem ta ném xuống, có rắn!” sắc mặt Bối Bối có chút trắng bệch, hai mắt ngập nước nhìn hắn, có vẻ rất kinh sợ.
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, đau lòng yêu thương, hắn không hề cố gắng kéo nàng xuống nữa, để nàng giống như con bạch tuộc, quấn chặt lấy ôm trụ bản thân.
Sau đó, hắn nhìn phía Bạch Xà đang trôi nổi tại giữa không trung vô phương điều khiển tự động tán loạn kia, ánh mắt trở nên sắc bén, nếu như hắn không có đoán sai, Bạch Xà này chính là Hà Khả Y, nhưng là Hà Khả Y không có pháp thuật, như thế nào lại có phi ngự thuật [2]?
Thương Tuyệt Lệ lo lắng nhìn Bạch Xà không thể tự thoát ra được, ở trên không trung loạn vũ, hắn quay đầu lại, khẩn cầu nhìn Cô Ngự Hàn: “Vương, Hà cô nương nàng hình như khống chế không được bản thân, Vương có thể … hay không…”
“Ta đã biết.” Cô Ngự Hàn khoát khoát tay, không cần phải nói cũng biết Thương Tuyệt Lệ là cầu hắn đem Hà Khả Y biến trở về hình người.
Phất tay, một đạo quang mang xích hồng sắc xẹt qua giữa không trung, thẳng tắp hướng tới Bạch Xà trùm tới.
Nháy mắt công phu, Bạch Xà đang loạn động liền bị hồng quang cấp giam cầm ở phía trên, không còn tiếp tục tàn sát đám hoa thụ trong vườn.
Hồng quang trên thân Bạch Xà chỉ chợt lóe trong chốc lát, Cô Ngự Hàn lại huơ tay phất ra một đạo quang, đạo quang này thẳng tắp bắn về phía cái trán của Bạch Xà, trong nháy mắt biến mất tại trong cơ thể Bạch Xà, hồng quang trên thân Bạch Xà đúng lúc này lại trở nên mạnh mẽ, lóe ra chói mắt khiến cho người ta không mở ra được.
Chậm rãi, Bạch Xà dần dần lui thành một bóng người rơi xuống trên mặt tuyết.
Thương Tuyệt Lệ bước nhanh hai bước đem nàng đỡ lên: “Hà cô nương, ngươi không sao chứ?”
Khả Y có chút suy yếu đứng thẳng thân thể, con mắt kinh hồn chưa định thần được: “Ta… Ta không biết tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy, ta…”
Lời nói của nàng có chút không có mạch lạc, đối với bản thân đột nhiên có pháp lực cảm thấy không biết tại sao.
Mà lúc này Bối Bối đang rất sợ hãi trốn ở trong lòng Cô Ngự Hàn đã cảm giác được chung quanh khôi phục lại yên tĩnh, mới dè dặt tự trong ngực người nào đó ngẩng đầu lên: “Cô Ngự Hàn, xà … đã đi chưa?”
“Xà không phải đang bị ngươi ôm sao?” Cô Ngự Hàn tiếng nói trầm trầm trêu chọc nàng, khẽ nhéo cánh mũi của nàng, cái tên tiểu quỷ nhát gan!
Bối Bối đảo cặp mắt trắng dã: “Ta đang nói nghiêm túc với ngươi.”
“Chẳng lẽ ta nói không đúng? Ngươi không phải là đang ôm một con xà đỏ thẫm hay sao?” Cô Ngự Hàn chọn mi, ôn nhuận lưu chuyển đáy mắt tràn đầy hài hước.
“Không để ý tới ngươi.” Bối Bối hờn dỗi thúc hắn một cái.
Hắn đem nàng nhẹ nhàng để xuống, đưa tay vuốt ve khuôn mặt vẫn có điểm tái nhợt của nàng, thở dài: “Như thế nào còn có thể bị hách đến thế này a? Ta đây Xà Vương ngươi cũng không sợ, hết lần này tới lần khác sợ những con rắn nhỏ này, thật là mất mặt mà.”
Bối Bối cau cái mũi, đô miệng: “Ta cũng không muốn a, chỉ là sợ a.”
“…” Cô Ngự Hàn đáp lại bằng cách hung hăng ôm chặt nàng thoáng cái.
“Bạch Xà tới cùng đã đi chưa a?” Nàng cũng không dám quay đầu lại nhìn xem.
“Đi rồi” Hắn bất đắc dĩ trả lời nàng.
Bối Bối thở dài một hơi, sau đó mới cẩn thận quay đầu lại, nhìn thấy Khả Y suy yếu do Thương Tuyệt Lệ đỡ đi tới, nàng lập tức thoát khỏi cái ôm của Cô Ngự Hàn bôn chạy tới.
“Khả Y, ngươi làm sao vậy? Không thoải mái sao?”
____
[1] thí thí: cái mông
[2] phi ngự thuật: thuật bay lượn trong không trung