Cô Ngự Hàn chăm chú giúp nàng sửa sang, tiện thể vuốt vuốt lại mái tóc có chút rối loạn của nàng, giống như một bà bác nhiều điều tiếp tục nhẹ nhàng trách cứ: “Đến đây, chỉnh lại mái tóc dài một chút, sau này không được chạy ra ngoài một mình đứng hứng gió biết không?”
Hắn như vậy, thật dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến nàng muốn khóc, vội vã buông xuống mi mắt, nàng nhịn xuống cảm giác mềm mại ở trong lòng, vẫn duy trì yên lặng, không nói lời nào.
Cho dù hiện tại hắn đối với mình rất tốt thì sao chứ, nàng chỉ là một trong đám nữ nhân đông đảo của hắn, mặc dù đây là chuyện tàn khốc nhưng lại là sự thật không thể phủ nhận, mới vừa rồi bọn họ còn ở trong hậu cung, những lời lẽ ong bướm đường mật vẫn đang quanh quẩn bên tai nàng.
Âm thầm sắp xếp lại những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng, nàng lạnh lùng gạt tay của hắn ra, có phần tự giễu: “Ngươi trở về hậu cung của ngươi mà chơi đùa, hôm nay ta rất mệt, không có sức tiếp ngươi.”
Chưa bao giờ thấy nàng có vẻ mặt như vậy, Cô Ngự Hàn sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh, hắn cười đến giống hệt con hồ ly, hai tròng mắt hẹp dài hiện lên ý cười rạng rỡ: “Tiểu Bối Bối, ngươi không phải là đang ghen chứ! “
Bối Bối há mồm muốn cãi lại, nhưng mà lời nói vừa ra tới cửa miệng thì thấy thật mệt mỏi, nàng ỉu xìu liếc mắt nhìn hắn, không mặn, không nhạt: “Ngươi muốn nói thế nào cũng được, ta trở về ngủ.”
Nói xong, nàng quả thật xoay người bỏ đi, không hề giống như trước kia giậm chân đáp trả lại hắn, quyết phủ nhận đến cùng, con mắt đẫm lệ cũng mất đi sự linh động, cả người toát ra vẻ ủ rũ.
Cô Ngự Hàn đưa tay lôi kéo, một lần nữa ôm nàng vào trong lòng, cau mày: “Tiểu Bối Bối, ngươi sao vậy? Ai chọc giận khiến ngươi không vui?”
Đến bây giờ mới biết nàng không vui? Thật đúng là quan tâm chu đáo mà!
Liếc nhìn hắn một cái, Bối Bối đưa tay đập vào khuôn ngực dày rộng rắn chắc của hắn: “Ta nhìn thấy ngươi lập tức sẽ không vui!”
Nghe thấy lời nói của nàng, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn không khỏi suy sụp đổ vỡ, hắn giả vờ tủi thân hạ thấp mi mắt nhìn nàng, giọng điệu cực kỳ ai oán: “Tiểu Bối Bối, mới vừa rồi ta rất cố gắng giúp ngươi sưởi ấm mà, tại sao ngươi vừa xoay người đã liền trở mặt, ngươi nói như vậy ta sẽ rất đau lòng a.”
“…” Bối Bối mím môi, đối với màn ca diễn của hắn không có một chút hứng thú nào, hiện tại tâm trạng nàng rất không tốt!
Con ngươi anh tuấn của Cô Ngự Hàn đảo đảo, có chút bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt lạnh lùng của nàng, trêu nàng vô dụng? Nên làm cái gì bây giờ?
Suy nghĩ một chút, hắn lại dịu dàng nói: “Tiểu Bối Bối, đừng nóng giận có được không? Lúc nãy ta ở hậu cung không phải giống như ngươi tưởng tượng, là do Huyên Trữ khăng khăng kéo ta đến đó cùng nàng đánh cờ…”
“Ngươi không cần giải thích với ta, ta không muốn nghe, chỉ cần muội muội bảo bối của ngươi vui vẻ là được không phải sao!” Bối Bối rốt cục cũng nói chuyện, nhưng cũng càng thêm lạnh nhạt cắt đứt lời của hắn, bởi vì… Nhắc tới Huyên Trữ công chúa, nàng lại cảm thấy bản thân thật sự đáng thương, nàng chán ghét cái cảm giác trái tim lạnh lẽo như lúc ở thư phòng.
Cô Ngự Hàn có phần vội vàng nóng nảy, tại sao lần này nàng nổi giận nghiêm trọng như thế? Dĩ nhiên nói cái gì cũng không có tác dụng.
Hắn cúi đầu gác vào chỗ hõm vai của nàng, khuôn mặt tuấn tú cọ cọ vào cổ nàng, bộ dáng cực kỳ đáng thương, xin nàng tha thứ: “Tiểu Bối Bối, đừng không để ý tới ta mà, ta biết sai rồi, sau này ta sẽ nghe lời ngươi, ngươi bảo đi hướng đông, ta quyết không dám đi hướng tây, ngươi muốn gì, ta cũng sẽ đáp ứng, ngươi muốn giày vò ta, ta cũng sẽ mỉm cười mà cho ngươi chà đạp, ngươi muốn…”
Bối Bối nghe hắn càng nói càng quá đáng, còn có vừa ôm nàng vừa đung đưa làm nũng, nàng không khỏi cảm thấy cả người rét lạnh, này này này… Nam nhân này thật khiến cho người ta mắc ói nha!
Rốt cục, nàng nghe không tiêu đành phải ngăn hắn lại: “Ngừng! Ngươi có thể không nói mấy câu khiến người ta muốn nôn mửa như vậy được không, ngươi nói mà không cảm thấy muốn phun à!”
Nhịn không được, nàng đưa tay lên xoa xoa cánh tay của mình một chút, trên mặt – ghi đủ mấy chữ – xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
Giày vò hắn? Chà đạp hắn?
Muốn nàng chết sớm sao chứ, mấy câu không biết xấu hổ như thế hắn cũng mở miệng ra nói được!
Rốt cuộc là ai đêm nào cũng bị chà đạp, là ai thắt lưng và xương sống đều đau nhức, là người nào la hét rằng muốn được nghỉ ngơi, là nàng!
Mà ai là người oai phong lẫm liệt, khí thế bừng bừng hết lần này đến lần khác hô lại lần nữa, lại lần nữa… thêm vào đó là tinh lực dồi dào liên tục quấn lấy người của nàng, là hắn!
Mà hậu quả của việc hai người vận động suốt đêm, nhất định là… nàng mỗi ngày đều phải ngủ đến rất muộn mới rời giường, kết quả khiến Anh Nhi nói nàng là con heo hám ngủ.
Càng nghĩ càng tức, nàng trợn mắt nhìn hắn, trong đôi mắt sáng lấp lánh xuất hiện hai ngọt lửa đỏ cháy bừng bừng.
Rốt cục, đã thấy lại ánh sáng rực rỡ trong con ngươi sáng long lanh của nàng, Cô Ngự Hàn cẩn thận che đậy tâm trạng khoái chí đắc ý dào dạt của mình, ôm ngực chỗ trái tim ra vẻ đáng thương: “Tiểu Bối Bối, ngươi sao có thể nói muốn phun chứ, tấm chân tình của ta có thể sánh ngang với trời đất, ngươi dĩ nhiên lại nói ta buồn nôn, thực sự là khiến cho ta đau lòng mà.”
“Cô Ngự Hàn, ngươi diễn trò đủ chưa vậy, nếu chưa thấy đủ thì cứ tiếp tục ở đây từ từ diễn tiếp, nhưng có thể bỏ đôi tay phiền phức của ngươi ra được không, ta không có hứng thú xem người điên ca diễn.”
“Được! Nơi này gió to tuyết lớn, nếu tiểu Bối Bối không thích chỗ này, vậy chúng ta trở về tẩm cung ấm áp, ta tiếp tục ca diễn cho ngươi nghe!” Cô Ngự Hàn nói xong rất nhanh chóng thu chặt cánh tay, ôm nàng đi vào trong tẩm cung.
Bối Bối sửng sốt một chút, bị động để mặc cho hắn ôm đi, đột nhiên có một loại cảm giác như bị sập bẫy, nàng nói chán ghét nơi này lúc nào chứ? Lại nói muốn về tẩm cung khi nào?
Trở lại bên trong tẩm cung, mùi đàn hương nhàn nhạt thấm vào lòng người, ấm lô hồng rực khiến cho căn phòng thực sự rất ấm áp.
Anh Nhi thấy bọn họ đi vào, vội đặt xuống chiếc kìm gắp than, hành lễ nghênh đón: “Vương, Bối Bối tiểu thư.”
Dìu Bối Bối đến gần chiếc ghế mềm ở một bên, chờ nàng ngồi xuống, Cô Ngự Hàn xoay người, sắc mặt u ám nhìn Anh Nhi chăm chú, ngữ khí nghiêm nghị: “Anh Nhi, không phải ta đã dặn ngươi quan tâm chăm sóc Bối Bối cẩn thận sao? Tại sao lại để nàng đi ra ngoài một mình, ngươi cũng không đi theo giúp nàng khoác thêm y phục, che dù.”
Âm thanh lạnh lùng nghiêm nghị khiến Anh Nhi chấn kinh, hai đầu gối run rẩy, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống: “Vương, nô tỳ biết tội.”
Bối Bối quả thực bị tình cảnh trước mắt khiến cho ngẩn người trong chốc lát, đến khi nàng kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, nàng vội vọt tới trước mặt Anh Nhi: “Cô Ngự Hàn, tại sao ngươi lại hung dữ như vậy, Anh Nhi đâu có làm sai việc gì.”
“Bối Bối, Anh Nhi nàng ta không làm tròn bổn phận.” Cô Ngự Hàn bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt của nàng giống như con gà mẹ, mà hắn, ở trong mắt nàng nhất định là diều hâu độc ác* rồi.
“Anh Nhi không có không làm tròn bổn phận, nàng ta căn bản không biết ta đi ra ngoài. Ngươi cho là ai cũng như ngươi, thích khoe khoang giàu sang, đi chỗ nào cũng phải tiền hô hậu ủng sao.” Bối Bối rất không khách khí mắng hắn kiêu ngạo tự cao tự đại, quả thực dáng vẻ của hắn rất ngông nghênh, tư thế cũng rất kiêu căng!
Anh Nhi lén đưa tay lôi kéo vạt áo của Bối Bối, rất sợ nàng sẽ chọc giận Vương.
_____
(*) Gà mẹ vs diều hâu:
diều hâu thường quắp gà con, nên gà mẹ thường ủ con dưới cánh của mình để bảo vệ.