Lắc đầu, Bối Bối không khỏi cảm thán, thật đúng là rất nhiều cái hơi hơi…, nhưng mà, điều quan trọng nhất chính là đối với nàng, vị công chúa chưa từng gặp mặt này có địch ý rất rõ ràng. Nàng có đắc tội vị công chúa này lúc nào chứ?
Đáp án là.. không có! Điều đó cho thấy… công chúa này vừa gặp nàng đã không vừa mắt.
Huyên Trữ công chúa khinh thường, âm thầm hừ một tiếng. Còn tưởng rằng là cái gì quốc sắc thiên hương khiến Vương huynh chờ mong đến như vậy, hóa ra chỉ là gốc cây ngọn cỏ tí teo không ra gì, phi tử bên kia so với nữ nhân này còn đẹp gấp không biết bao nhiêu lần!
Không chú ý tới hai người bọn họ đang từng đợt, từng đợt sóng ngầm đối chọi nhau, Cô Ngự Hàn ôm lấy thắt lưng mềm mại của Bối Bối, giọng nói vui vẻ: “Huyên Trữ, Vương huynh giới thiệu một chút với ngươi đây là Vương hậu tương lai. Nàng gọi là Tô Bối Bối, ngươi sau này có thể gọi nàng ‘chị dâu’.”
“Cái gì? Ta không cần!”
Quỷ dị, hai nữ nhân trăm miệng một lời đồng thanh phản đối. Nghe được đối phương trả lời giống mình như đúc, các nàng liếc mắt nhìn nhau, sau đó cùng xoay mặt đi.
Cô Ngự Hàn nhất thời sững sờ, khuôn mặt tuấn tú lập tức trở nên cứng rắn. Hắn híp mắt, cảnh cáo chặn ánh mắt mang theo phản kháng của Bối Bối lại, nguy hiểm thở mạnh: “Tiểu Bối Bối, ngươi thật sự là một điểm cũng không ngoan. Có phải lại muốn bị trừng phạt hay không?”
Tiện thể, hắn ghé sát đến bên tai nàng, hơi thở mãnh liệt: “Tiểu Bối Bối, có phải lại muốn ngày thứ hai không xuống giường được, đúng không?”
Hơi thở nóng rực phun đến vành tai, theo da thịt phất vào vạt áo, da thịt Bối Bối không nhịn được đều nóng ran: “Ngươi… Ngươi câm…”
Nàng mất tự nhiên, thẹn thùng; đôi môi non mềm giận dữ mím lại khiến cho nội tâm hắn căng thẳng. Nàng hình như không biết, môi nàng giờ phút này đỏ sẫm như trái anh đào, dụ dỗ hắn đi ngắt lấy.
Nhìn bọn họ thân mật không coi ai ra gì, Huyên Trữ vừa tức vừa giận, thanh âm của nàng đột nhiên trở nên rất suy yếu, sắc mặt càng thêm trắng bệch: “Vương huynh, chân Huyên Trữ thấy hơi đau, ngươi bế Huyên Trữ đi vào có được hay không, giống như trước kia ấy.”
Một câu cuối cùng, nàng là quay Bối Bối nói.
Cô Ngự Hàn trở nên nghiêm túc, hắn buông…Bối Bối ra, xoay người, có chút khẩn trương nhìn Huyên Trữ công chúa… từ trên xuống dưới …: “Huyên Trữ, chân ngươi sao lại mềm nhũn, có chỗ nào không thoải mái? Vương huynh cho ngự y đến kiểm tra.”
Nói xong, hắn cúi người xuống ôm lấy Huyên Trữ, không quên xoay mặt hướng Bối Bối nói: “Bối Bối, ngươi đi theo cùng đi.”
Có vấn đề…
Đây là ý nghĩ của Bối Bối giờ phút này, cái… công chúa Huyên Trữ kia, như thế nào nói bệnh liền bị bệnh?
“Bối Bối tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Thương Tuyệt Lệ vẫn ở cách đó không xa tiến lại, nhắc nhở nàng.
“Tiểu thư, Huyên Trữ công chúa là muội muội của vương, từ nhỏ thân thể đã không tốt, hình như là chân có vấn đề.” Anh Nhi vừa đi một bên vừa kể những gì đã biết cho Bối Bối nghe.
Trong điện công chúa —— Trữ An điện.
Huyên Trữ công chúa nằm ở trên giường, tay túm chặt Cô Ngự Hàn, không cho hắn rời xa.
Ngự y ở một bên tỉ mỉ kiểm tra chân Huyên Trữ công chúa, còn Bối Bối lại là bị lệnh cưỡng chế của Cô Ngự Hàn muốn nàng đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn Huyên Trữ công chúa.
Đảo cặp mắt trắng dã, Bối Bối nhịn xuống kích động muốn đập đầu hắn một nhát. Chẳng lẽ hắn không biết muội muội của hắn rất không hoan nghênh nàng sao? Nàng đứng ở chỗ này lâu như vậy, ánh mắt chán ghét của Huyên Trữ công chúa cũng đã liếc nàng lâu như vậy.
Aii…, nàng từ bé đến lớn không phải ai gặp cũng đều thích, nhưng là cũng không bị tình trạng người ta vừa gặp đã ghét nha, người trong cung này có phải không va chạm với nàng thì không được sao?
Sau một lúc lâu, ngự y rốt cục cũng kiểm tra xong, cung kính hành lễ, thanh âm chậm rãi: “Vương, chân công chúa không có đáng ngại, chỉ là đứng đã lâu, người bình thường đứng quá lâu chân cũng sẽ cảm thấy một ít nhức mỏi, cho nên, thân thể công chúa rất bình thường.”
Cái trán đang nhăn chặt được buông lỏng một chút, Cô Ngự Hàn như trút được gánh nặng, hướng về phía ngự y hạ lệnh: “Được, ngươi lui ra đi.”
“Vâng” ngự y thu thập xong hòm thuốc, liền cúi người lui ra ngoài.
“Vương huynh, chân ta thật sự không có việc gì sao?” Huyên Trữ công chúa điềm đạm đáng yêu nắm chặt ống tay áo của hắn, ánh mắt đã có tầng mỏng sương mù, một tia yếu ớt hỗn loạn, nhưng phần nhiều là ỷ lại.
Cô Ngự Hàn vỗ vỗ tay nàng, an ủi: “Yên tâm, có Vương huynh ở đây, Huyên Trữ không có việc gì. Tin tưởng Vương huynh, được không?”
Huyên Trữ công chúa rưng rưng gật đầu, tiếng nói càng thêm mềm yếu: “Vương huynh sẽ vĩnh viễn bảo vệ Huyên Trữ, thương yêu Huyên Trữ sao?”
“Đương nhiên rồi, Vương huynh sẽ vĩnh viễn bảo vệ Huyên Trữ, ngoan, đừng khóc, không có việc gì.” Cô Ngự Hàn đưa tay, thương yêu lau đi những giọt lệ trên mặt Huyên Trữ công chúa.
“Ưm.” Huyên Trữ công chúa rốt cục nín khóc mỉm cười gật đầu, nhẹ nhàng nghiêng người dựa vào trong lòng Cô Ngự Hàn. Nhân lúc không có người thấy, nàng hướng về phía Bối Bối đưa ra một ánh mắt thị uy.
Bối Bối miễn cưỡng bĩu môi, Huyên Trữ công chúa này thật đúng là khó hiểu. Cô Ngự Hàn có nhiều nữ nhân như vậy mà không nhằm vào, liền chọn trúng nàng để nhằm vào, thật sự là XX – không may.
Nhẹ nhàng đẩy ra Huyên Trữ, Cô Ngự Hàn cười nói: “Huyên Trữ, chiều nay Vương huynh sẽ thiết yến tẩy trần cho ngươi, sau này ngươi sẽ bình an ở lại trong vương cung, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.”
“Vâng, cám ơn Vương huynh.” Huyên Trữ công chúa cười thật ngọt ngào.
“Vương huynh về tẩm cung thay quần áo, ngươi cũng để cung nữ giúp rửa mặt trang điểm, ăn mặc thật đẹp tới gặp Vương huynh, biết không?”
“Vâng.” Huyên Trữ gật mạnh đầu, thật sự ngoan ngoãn, nàng đương nhiên sẽ ăn mặc xinh đẹp nhất, khiến cho cái Tô Bối Bối trước mắt này thấy tự ti mặc cảm.
Cô Ngự Hàn hôn cái trán của nàng một cái, sau đó đứng lên, xoay người thấy Bối Bối đang buồn chán hết nhìn đông tới nhìn tây, hắn nở ra một nụ cười sủng nịnh, đưa tay ôm lấy nàng: “Nhìn cái gì, có thứ đẹp hơn ta sao?”
Vừa đi, hắn vừa tự ngắm nghía sắc đẹp của mình và trêu chọc nàng.
“Ngươi đừng làm dáng nữa, chưa từng thấy nam nhân nào da mặt dày như vậy.” Bối Bối phun phì phì nói.
…
Đi trên hành lang, Cô Ngự Hàn thỉnh thoảng lại hôn trộm Bối Bối, ngẫu nhiên còn dừng lại hôn nàng.
“Làm sao bây giờ?” Hắn để ý cái trán của nàng, giống như bất đắc dĩ lại giống như thở dài.
Bối Bối bị hắn hôn đến hơi thở trở nên gấp gáp, ánh mắt mơ mơ màng màng hỏi: “Cái gì làm sao bây giờ?”
Không hiểu sao tự nhiên lại nêu vấn đề như vậy, nàng thật đúng là không biết làm sao bây giờ!
Nhìn đôi mắt nàng động tình, tiếng nói Cô Ngự Hàn càng trở nên khàn khàn thêm: “Bổn vương bị một cái nhân loại nho nhỏ hạ mê dược xoay quanh, một ngày không thấy nàng là cả đêm nghĩ đến nàng, hai ngày không thấy sẽ ngủ không ngon. Ngươi nói xem, nên làm gì bây giờ?”