Bối Bối chỉ cảm thấy bản thân cả người phiêu phiêu nhẹ bỗng, trước mắt một mảnh sương mù mênh mông, nàng không biết bản thân đang rơi vào nơi nào, hình như đang nằm mơ.
Nàng đã chết rồi sao? Nàng bị Hắc Khi Dạ giết chết sao? Nếu không, tại sao nàng lại ở nơi này? Nơi này là thiên đường hay là địa ngục?
Hốt nhiên, trong sương mù, có người đang kêu gọi nàng, thanh âm già nua mà lo lắng: “Bối Bối tiểu thư, Bối Bối tiểu thư…”
Ai? Là ai đang gọi nàng?
Nàng đứng tại chỗ quay nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy một ai, chỉ là cảm giác được hình như thanh âm này đã từng nghe thấy ở nơi nào?
“Ngươi là ai?” Nhịn không được, nàng buột miệng hỏi, tuy nhiên, thanh âm của nàng, giống như là từ một nơi xa xôi vọng về, khiến nàng nghe cảm giác như chợt xa chợt gần lay động nhẹ nhàng, một chút cũng không giống như là thanh âm từ cổ họng của bản thân phát ra.
“Bối Bối tiểu thư, ngươi rốt cục nghe được lão phu kêu gọi, ta là trưởng lão a.” Thanh âm già nua dường như vừa thở phào một hơi.
“Trưởng lão?” Bối Bối nghi hoặc, như thế nào nàng đã chết lại nghe được trưởng lão đang nói chuyện?
Trong lúc nghĩ tới, nàng không phát hiện bản thân lại theo thói quen mà đem nghi hoặc trong lòng nói ra miệng.
“Bối Bối tiểu thư, người còn chưa chết, người chỉ là tạm thời linh hồn rời khỏi thể xác, là lão phu dùng hoán hồn pháp gọi linh hồn của người ra, thân thể của ngươi vẫn còn giữ lại ở đó, linh hồn của ngươi hiện tại đang ở trong dị độ không gian, lão phu đang lợi dụng hoán hồn thuật để trò chuyện.”
“Ngươi gọi hồn ta ra làm chi? Vạn nhất linh hồn của ta trở về không được chẳng phải là đã chết oan hay sao?” Bối Bối trừng ánh mắt, nhưng không biết trừng mắt hướng tới nơi nào, vì linh hồn rời đi mà chết như vậy, nàng chết không cam lòng!
Ít nhất… Ít nhất cũng muốn để cho nàng nhìn Cô Ngự Hàn một lần cuối cùng.
“Bối Bối tiểu thư, ngươi tạm thời sẽ không chết, bởi vì, ngươi còn muốn còn sống để đi cứu Vương, Vương hiện tại bị thương, vô phương đối phó địch nhân cường đại, ngươi có thể giúp hắn. Chỉ là…” Thanh âm trưởng lão có chút chần chờ.
Bối Bối vừa nghe đến Cô Ngự Hàn, cả người khẩn trương lên, nàng lo lắng đặt câu hỏi: “Chỉ là cái gì, ngươi nói mau lên a, ta phài làm như thế nào để giúp Cô Ngự Hàn đánh bại Hắc Khi Phong?”
“Ngươi… Trên người của ngươi không phải mang Hắc Tinh Ngọc Bội sao? Dùng tâm huyết
(máu từ tim)
của ngươi đi kích phát năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội, cây trâm Vương đưa cho ngươi đã bám trên người của ngươi, chỉ cần năng lượng của Hắc Tinh Ngọc Bội phát ra, cây trâm sẽ nhanh chóng hấp thu năng lượng ngọc bội, cây trâm là phân thân của Vương, chỉ cần có năng lượng dồi dào, cây trâm sẽ chủ động hỗ trợ Vương, tăng cường lực lượng trên người Vương, Vương có thể chiến thắng Nhị điện hạ Hắc Khi Phong của Hắc Phong quốc.”
“Tâm huyết của ta?” Bối Bối thoáng sững sờ.
Trưởng lão thoáng trầm mặc, sau đó cúi đầu nói: “Đúng vậy, tâm huyết của ngươi, chỉ là… ngươi khả năng sẽ chết.”
Trầm mặc, lại trầm mặc…
Rốt cục, Bối Bối nói chuyện, nàng khẽ cắn môi: “… Ta đã biết.”
Trưởng lão thở dài một hơi, thanh âm nồng đậm kích động: “Bối Bối tiểu thư, cám ơn ngươi.”
Bối Bối trên môi dâng lên một nụ cười đạm nhạt, trong nụ cười ấy, lại có sự nồng đậm không thôi, nàng không muốn không thể nhìn thấy Cô Ngự Hàn nữa.
“Trưởng lão, ta muốn nhờ ngươi một việc, nếu như… Nếu như ta vô ý chết đi, phiền phức ngươi giúp ta chuyển cáo Cô Ngự Hàn, ta một chút cũng không hối hận!”
“…Được! Bây giờ lão tại sẽ đưa ngươi trở về.”
Bối Bối mấp máy môi, cuối cùng, cũng lại không nói gì nữa, để cho trưởng lão đem linh hồn của chính mình đổi lại.
…
Giật giật mí mắt, nàng lại cảm thấy cổ bị người siết chặt như trước, nhưng lại không còn cảm thấy hít thở không thông giống như trước lúc hôn mê nữa.
Chậm rãi, nàng mở mắt, nhìn thấy Hắc Khi Dạ đang phân thần quan sát tình hình chiến đấu bên kia, nàng giật giật con mắt, thấy Thương Tuyệt Lệ bị thương nằm trên đất, mà Cô Ngự Hàn… Hỏa diễm trên người hắn không biết khi nào đã bị dập tắt, thân rắn nguyên bản nên một màu đỏ sậm trong sáng, giờ phút này, lại trở lên có chút lờ mờ.
Nàng nhìn tới thấy, Hắc Khi Phong đang ở thế thượng phong…
Cắn cắn môi, Cô Ngự Hàn luôn luôn tiêu sái tuấn dật, có khi nào từng có lúc chật vật như vậy, hắn luôn luôn đều là hăng hái tuấn dật lỗi lạc.
Nhắm mắt lại, rồi nàng đột nhiên mở ra, ánh mắt trở nên quyết tâm, nàng thừa dịp Hắc Khi Dạ chưa phát hiện nàng đã tỉnh lại đề phòng nàng có hành động, đưa tay rút ra đoản đao bên hông hắn.
“Hắc Khi Dạ, ngươi đừng mơ tưởng lợi dụng ta để uy hiếp Cô Ngự Hàn!” Vừa nói, nàng đem con dao nhỏ sắc bén hung hăng hướng tới vị trí trái tim của bản thân, máu tươi, phun không ngớt…
Tới lúc Hắc Khi Dạ phát hiện hành vi của nàng, đã ngăn cản không kịp, hắn trợn to ánh mắt, tay không khỏi buông ra, Bối Bối mềm nhũn ngã xuống đất.
“Tiểu Bối Bối…” Cô Ngự Hàn cơ hồ nổi điên điên cuồng hét lên, ánh mắt màu đỏ đã hơi nhạt bởi vì máu không ngừng trào ra trên người nàng mà lại bắt đầu dần dần trở nên đỏ đậm.
“Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong cũng sợ ngây người, hắn trong nháy mắt rút lui toàn bộ công kích tới Cô Ngự Hàn, lắc mình biến trở về hình người phi xuống mặt đất, chạy tới hướng của nàng.
“Không cần lại đây!” Bối Bối lạnh lùng quát trụ Hắc Khi Phong, trong lúc đang nói chuyện nôn ra một ngụm máu tươi. Máu tươi không ngừng chảy ra cơ hồ dính đầy nửa người phía trên của nàng, cũng tẩm ướt Hắc Tinh Ngọc Bội nàng giấu ở trong áo.
Nàng chỉ cảm thấy cả người phát nhiệt, rõ ràng có thể cảm giác được tại chỗ có Hắc Tinh Ngọc Bội dần nóng lên, cây trâm trên búi tóc cũng nóng hẳn lên, nhiệt khí ấm áp phủ lên da dầu của nàng.
Trong nháy mắt công phu, chiếc trâm cài tóc hình con rắn đỏ nhỏ trên tóc nàng phá tan kết giới do Hắc Khi Phong đặt lúc trước, sáng sáng lòe lòe nhấp nháy, tản mác ra hồng quang chói mắt, sau đó, trên người của nàng đột nhiên bộc phát ra một cỗ hào quang xích hồng sắc, bao phủ cả thân thể của nàng.
“Tiểu Bối Bối…” Cô Ngự Hàn điên cuồng mà bay tới hướng nàng, muốn tới ôm lấy nàng, nhưng lúc tới gần cạnh nàng lại bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn cản, đi tới không được.
“Tiểu Bối Bối…” Hắn vừa sợ lại khủng hoảng nhìn máu trên người nàng, hốc mắt phiếm hồng.
“Cô Ngự Hàn…” Bối Bối nhìn hắn lưu luyến không rời, yếu ớt gọi một tiếng, thanh âm dần dần nhỏ đi, ý thức dần dần mơ hồ, ánh mắt dần dần khép lại…
“Không…” Cô Ngự Hàn sợ hãi rống, nhưng chỉ có thể đứng cách xa nhìn nàng, nhìn nàng nhắm mắt lại, mà không thể tới gần.
Hắc Khi Phong hoàn toàn ngây dại, hốc mắt dần dần đỏ lên, lệ tích lại, miệng mở lại khép, khép lại mở, nhưng thủy chung vô phương nói ra được một lời nào
Trong lúc ánh mắt của nàng hoàn toàn khép, chỉ trong nháy mắt, hồng quang trên trâm gài tóc của nàng phụt ra lại càng thêm chói mắt, chói mắt đến mức khiến những người khác cơ hồ không mở mắt được.
Hốt nhiên, con rắn đỏ nhỏ trên búi tóc của Bối Bối giống như là có sinh mệnh, “Vèo” một tiếng bay lên, hóa thành một đạo hồng quang nóng bỏng thẳng tắp bay về phía Cô Ngự Hàn.