Bối Bối nhân cơ hội gia tăng cước bộ chạy trốn, nhưng càng chạy càng chậm, mới vừa rồi bị Hắc Khi Dạ đánh một chưởng, ngực càng ngày càng đau, đột nhiên, nàng cảm giác yết hầu trào lên vị ngọt, không ngừng mãnh liệt mà nôn ra một ngụm máu tươi.
“Nôn…” Nàng lại nôn một búng máu, thân thể từ từ suy yếu dần.
Nhưng vào lúc này, thanh âm Cô Ngự Hàn phẫn nộ gầm đến chấn động trời xanh đưa đến: “Tiểu Bối Bối!”
Bối Bối nghe được thanh âm quen thuộc, miễn cưỡng mà chống đỡ thân thể chính mình, ngẩng đầu, nhìn về phía nam nhân đang bay về phía nàng, lộ ra vẻ suy yếu, cười một tiếng: “Cô Ngự Hàn, rốt cục ngươi đã tới.”
Hắn bay nhanh rơi xuống trước mặt nàng, vững vàng mà tiếp được thân thể lảo đảo lay động của nàng, lòng tràn đầy vẻ lo lắng khôn cùng: “Tiểu Bối Bối, ngươi thế nào? Bị thương ở chỗ nào, mau nói cho ta biết.”
Bối Bối gắt gao bám chặt bờ vai của hắn, rời khỏi lồng ngực ấm áp trên người hắn, hữu khí vô lực mà nói: “Ngực của ta đau quá, tựa như có lửa thiêu đốt vậy.”
Cô Ngự Hàn đem một tay nâng lưng nàng, một tay đưa đến thăm dò lồng ngực của nàng, cảm giác được tim của nàng đập hỗn loạn mà vô lực, hiển nhiên là bị nội thương, hắn ngưng tụ chân khí tại lòng bàn tay, nhanh chóng đưa chân khí vào nhằm giảm bớt đau đớn cho nàng.
“Tiểu Bối Bối, ai đem ngươi đả thương thành như vậy? Tiểu Ngoan? Hắc Khi Dạ?” Cô Ngự Hàn đem nàng tựa vào trong ngực của hắn, nheo mắt sẵng giọng mà bắn về phía hai người đối diện, mơ hồ đoán được quan hệ của bọn họ trong lúc đó.
Bàn tay nhỏ bé của Bối Bối nắm chặt y phục của hắn, khó chịu mở to mắt nhìn về hướng bọn họ, khi vừa nhìn tới Tiểu Ngoan, từ hàm răng nghiến chặt phun ra ngữ khí tức giận: “Hắn không phải tên là Tiểu Ngoan, hắn tên là Hắc Khi Phong, là đệ đệ của Hắc Khi Dạ, Nhị điện hạ Hắc Phong quốc.”
Tiếp theo, nàng xoay đầu qua một bên không nhìn Tiểu Ngoan, chôn ở cổ của Cô Ngự Hàn, áy náy lại ảo não mà cúi đầu nhận lỗi: “Cô Ngự Hàn, ta biết sai lầm rồi, ta không nên tin tưởng người xa lạ, nếu như ta nghe lời ngươi nói, thì sẽ không bị Hắc Khi Phong lừa tới đây để cho người ta đả thương, Cô Ngự Hàn…”
Nàng gắt gao mà bám chặt hắn, thanh âm ủy khuất: “Cô Ngự Hàn, Hắc Khi Dạ đánh ta rất đau, còn thổ huyết, mới vừa rồi ta cảm thấy sợ, còn tưởng rằng bản thân đã chết, sẽ không còn được gặp lại ngươi, ngươi có phải là đang giận ta, cho nên lâu như vậy cũng không tìm được ta?”
Nàng có chút thấp thỏm mà nhìn gương mặt tuấn mỹ của hắn, trong mắt hàm chứa một tia lo lắng, mới vừa rồi, lúc nàng đã không trụ được, nàng là thật sự sợ không thể nhìn hắn một lần nữa.
Nhìn môi anh đào mang theo vết máu, hắn đau lòng mà đưa tay nhẹ nhàng giúp nàng lau, nhịn không được liền trách cứ: “Ai kêu ngươi đi theo cùng cái tên Hắc Khi Phong kia, hắn làm phép cản trở ta tìm được ngươi, cho nên ta mới đến chậm như thế.”
Nghe vậy, đôi mắt của Bối Bối trợn to, sau đó đem ánh mắt quét về phía Hắc Khi Phong, thấy hắn vẻ mặt phức tạp, nàng tức hận mà hừ lạnh, lại lần nữa vùi đầu vào cổ Cô Ngự Hàn, ỷ lại mà vuốt ve, không hề… nhìn về phía Hắc Khi Phong một cái liếc mắt nào nữa.
“Tiểu Bối…” Hắc Khi Phong nhìn bọn họ ôm ấp gắn bó, trong lòng đau ê ẩm, chỉ có thể nhẹ nhàng mà gọi tên nàng, liền ngay cả thanh âm trong tiếng gọi cũng cảm thấy có hổ thẹn.
Hắc Khi Dạ cười lạnh mà nhìn Cô Ngự Hàn: “Xích Diễm Vương, ngươi thật đúng là phong lưu phóng khoáng, mặt hàng như thế cũng muốn, thật đúng là nhục cho khẩu vị ngày xưa của ngươi.”
“Hắc Khi Dạ, lá gan của ngươi không nhỏ, như thế nào trước đây bị ta đánh qua một lần đâm ra nghiện, lần này lại chạy tới đây đem thân chịu đòn sao?” Cô Ngự Hàn đùa cợt mà cười mỉa.
Tuy nhiên, Hắc Khi Dạ lại cười to vài tiếng: “Ha ha ha… Không biết lần này là ai chịu đòn của ai? Ngươi cho là chỉ dựa vào ngươi có thể đánh thắng hai huynh đệ chúng ta sao? Không cần ta ra tay, ngươi cũng chứa chắc đã đấu thắng nổi đệ đệ của ta”.
Cô Ngự Hàn mắt nhíu lại, ánh mắt quét về phía Hắc Khi Phong đang một mực nhìn tiểu bảo bối của hắn, đồng tử trở nên u ám, thật sự là cái tên gia hoả đáng ghét mà.
Nghe được Hắc Khi Dạ nói, Bối Bối có chút khẩn trương kéo kéo ống tay áo của Cô Ngự Hàn, lo lắng nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, Hắc Khi Dạ nói là sự thật sao? Tiểu Ngoan… Hắc Khi Phong – pháp lực cũng cường mạnh bằng ngươi có phải hay không?”
Đôi con ngươi đen cúi xuống, mục quang của hắn ôn nhu dừng ở trên mặt nàng, tránh né vấn đề của nàng: “Đừng sợ, chờ một chút ta bảo thì lúc đó ngươi phải tránh ra, sau đó chạy đi, không cần quay đầu lại.”
“Không… Ta không đáp ứng.” Bối Bối vừa nghe hắn tránh vấn đề của nàng, cũng biết chuyện có thể có khả năng là phiền phức rồi.
Nói như vậy, pháp lực Hắc Khi Phong đúng là có thể chống lại Cô Ngự Hàn, lúc này nếu còn thêm một tên Hắc Khi Dạ, Cô Ngự Hàn… sẽ gặp nguy hiểm, nàng không muốn trong lúc hắn gặp nguy hiểm mà rời đi.
“Ngoan, ta sẽ không để bản thân có việc, chỉ cần ngươi không làm sao, ta liền sẽ không để bản thân có việc, bởi vì ta còn muốn đi tìm ngươi.” Cô Ngự Hàn vuốt vuốt mái tóc của nàng, vì nàng không chịu nghe hắn nói rời đi mà cau mày, rồi lại âm thầm cảm động.
Lúc này, Thương Tuyệt Lệ chạy tới: “Vương, Bối Bối tiểu thư, các ngươi cũng không xảy ra chuyện gì chứ.”
“Tuyệt Lệ, ngươi tới thật đúng lúc, giúp ta chiếu cố Bối Bối cho tốt.” Cô Ngự Hàn đem Bối Bối đặt ở trước mặt Thương Tuyệt Lệ, con ngươi đen chớp chớp mang ý ám chỉ với Thương Tuyệt Lệ, ý bảo hắn chuẩn bị tùy thời mang nàng rời đi.
Sắc mặt Thương Tuyệt Lệ thoáng chốc ngưng trọng, quay đầu nhìn hai người Hắc Khi Dạ một chút, sau đó quay lại nhìn ánh mắt mang mệnh lệnh mạnh mẽ của Cô Ngự Hàn, gian nan gật nhẹ đầu.
Bối Bối không biết bọn họ đang âm thầm trao đổi cái gì, nàng vươn người kéo lấy ống tay áo Cô Ngự Hàn, rất nghiêm túc mà nhìn hắn: “Cô Ngự Hàn, ta cảnh cáo ngươi, không được phép lệnh Thương Tuyệt Lệ dẫn ta rời đi, nếu không… Nếu không ta sẽ không bao giờ … lý ngươi nữa!”
(ta sẽ không bao giờ quan tâm đến ngươi nữa)
.
“Đã bị thương lại vẫn không ngoan như vậy”. Cô Ngự Hàn búng lên cái trán của nàng, nhưng lại đồng thời làm phép tại đầu ngón tay.
Bối Bối cảm thấy thân thể có chút như nhũn ra, đầu óc choáng váng, nàng cảm thấy mí mắt dần dần trở nên có chút nặng xuống, nàng cố gắng mà mở mắt ra, đồng thời cố gắng ý thức mọi chuyện đang xảy ra, nàng không dám tin mà ngước to mắt nhìn Cô Ngự Hàn: “Cô Ngự Hàn, ngươi… Ngươi gian xảo…”
Một câu nói vẫn chưa nói hoàn chỉnh, nàng liền mềm nhũn ngã xuống, Cô Ngự Hàn tiếp được nàng, vuốt ve mi tâm nàng đang nhăn lại, thở dài một tiếng, đem nàng giao cho Thương Tuyệt Lệ.
“Nhớ kỹ, thời điểm ta gọi là ngươi phải thoát li mang theo nàng chạy thoát.”
Hắn không có nắm chắc thắng được hai huynh đệ Hắc Khi Dạ, cho nên, trong lúc cần thiết, hắn muốn cho Bối Bối … an toàn trước.
Thật sâu mà nhìn bộ dạng ngủ gật của Bối Bối, liếc mắt lần nữa, Cô Ngự Hàn ôn nhu mà cười cười, sau đó xoay người, bay vút đến trước mặt Hắc Khi Dạ bọn họ, trong gió, bạch y tiêu sái của hắn tung bay, trên bả vai tóc dài như mực lay động.
Trên mặt hắn hiện vẻ không nghiêm túc nhàn nhạt mà tiếu “hai vị thái tử điện hạ của Hắc Phong quốc quang lâm Xích Diễm quốc ta, Bổn vương thật sự là cảm thấy vinh hạnh.”
“Sao? Rất vinh hạnh sao?” Hắc Khi Dạ lạnh lùng mà hừ nhẹ.
“Mang Hắc Tinh ngọc bội giao ra đây, có lẽ huynh đệ chúng ta còn có thể suy nghĩ buông tha cho ngươi một lần.”
Cô Ngự Hàn khẽ cười một tiếng: “Trên lãnh thổ của Bổn vương, lại nói buông tha Bổn vương một lần, Hắc Khi Dạ, cuồng vọng của ngươi thật là không bình thường còn làm cho người ta muốn cười, có phải lần trước bị đánh thật sự đã nghiện, cho nên lần này lại dâng lên đến tận cửa cho Bổn Vương đánh hay không?”