Xem xét kỹ một chút, Thương Tuyệt Lệ người cao, dáng lại đẹp, hình như võ công cũng rất lợi hại, không thể vọng tưởng để chúng nữ nhân bao vây tấn công hắn, chỉ sợ hắn dùng khinh công bay vút một cái là sẽ bỏ chạy mất tăm mất tích.
Các ngón tay đan vào nhau, ánh mắt của nàng đảo nhìn khắp mọi nơi, cố gắng phát huy mọi linh cảm.
Nàng lơ đãng nhìn đến chén trà trên bàn, a có cách rồi!
Nàng kín đáo lấy ra một bao thuốc xổ ở bên hông, để tiện cho việc an toàn dạo chơi trên giang hồ, nàng đã rộng rãi vung tay mua rất nhiều vũ khí phòng thân, thuốc chỉ là một loại trong đó.
Nhìn gói thuốc, mắt nàng đắc ý nheo lại, ánh mắt gian trá bắn thẳng đến chỗ Thương Tuyệt Lệ, đã bỏ nhiều tiền lại vênh váo như vậy đi vào thanh lâu trăng hoa, ta để ngươi mềm oặt mà trở về.
Thừa dịp những nữ nhân bên ngoài bao quanh che kín, khiến hắn không rảnh nhìn về phía mình, nàng lén lút đem thuốc bột nhanh chóng rắc vào trong ấm trà, lắc lắc, xác định đã hòa tan hoàn toàn, mới rót một chén đặt lên trên khay.
Đại cáo thành công*, nàng lén lút trở về bên người Uyển Nhi, Uyển Nhi vẫn hết sức chuyên chú đánh đàn, không phát hiện Bối Bối có bất cứ điều gì khác thường.
Đàn xong một khúc, Uyển Nhi theo lệ cũ đi dâng trà khách nhân.
Bối Bối nhìn Uyển Nhi bưng khay trà, lập tức giành trước: “Uyển… Ách… Tiểu thư, để nô tỳ bưng nha. “
Mặc dù không hiểu sao hình như bộ dáng Bối Bối rất khẩn trương, Uyển Nhi ôn nhu cười một tiếng, sau đó đi tới trước mặt Thương Tuyệt Lệ, hơi cúi người hành lễ: “Uyển Nhi tự bêu xấu.”
Bối Bối nhanh chóng đi theo hành lễ, sau đó mang trà qua dâng cho Thương Tuyệt Lệ, mí mắt cụp xuống, giấu giếm những tia giảo hoạt, chỉ sợ bản thân sẽ lộ ra sơ hở.
Thương Tuyệt Lệ cố gắng nhẫn nhịn, đến bây giờ hắn cũng không có nổi một cơ hội mở miệng, những… nữ nhân líu ríu vướng chân này làm cho người ta phát điên.
Hắn liền đưa tay qua tiếp nhận trà trong tay Bối Bối, uống một hơi cạn sạch để trút bực.
Nước trà vừa trôi xuống, những buồn bực ấm ức trong ngực hắn thoáng bình ổn, ý nghĩ của hắn cũng thông suốt. Hắn đem chén trà đặt lại trên khay trong tay Bối Bối, không nhịn được lại nhìn nàng một cái, tại sao cứ có cảm giác cái… cô gái che mặt kia rất quen thuộc? Cặp… mắt kia hình như đã thấy ở nơi nào đó?
“Ủa? Uyển Nhi muội muội, nha hoàn Thúy Nhi của ngươi hôm nay đi đâu? Cái… nha hoàn này là ai a? Che mặt làm chi nè?” Một nữ nhân mặc sa mỏng màu tím tò mò đi tới trước mặt Bối Bối, đánh giá nàng.
“Chắc không phải là nha hoàn này đẹp hơn Uyển Nhi muội muội ngươi, nên ngươi cố ý bắt nàng che mặt hả?” Mặt khác một nữ nhân thân mặc hồng y che miệng mà cười, đuôi lông mày nhướng lên đầy châm biếm.
Mấy bà tám thối, nhìn cái gì vậy, thật là nhàm chán, vừa nghe lời này cũng khẳng định là các nàng bình thường thích bắt nạt Uyển Nhi nhu nhược.
“Các tỷ tỷ chê cười.” Uyển Nhi thờ ơ đáp một tiếng, sau đó xoay người muốn rời đi.
Thương Tuyệt Lệ cơ bản không biết các nữ nhân lục đục với nhau, sự tập trung chú ý của hắn đều dồn trên người Bối Bối, ánh mắt bắt đầu xuất hiện tia nghi ngờ. Thấy các nàng muốn rời đi, hắn không kiềm chế được thốt lên:
“Chờ một chút. Ngươi bỏ cái khăn che mặt ra.”
Đôi mi thanh tú nhíu lại, giọng điệu của hắn nghe phát ghét, còn tưởng bản thân thật sự là đại gia sao…
“Ôi, đại gia, không phải ngài để ý nàng chứ? Đại gia, người ta không đồng ý đâu.” Nữ nhân áo tím ôm lấy Thương Tuyệt Lệ, hờn dỗi đong đưa hắn.
Mặt khác những nữ nhân khác cũng noi theo, bảy phương tám hướng xúm lại khiến mi tâm** của Thương Tuyệt Lệ nhăn lại, đồng thời, hắn cảm thấy trong bụng có những âm thanh kỳ lạ, còn không kịp khống chế, một luồng hơi khó chịu nhanh chóng phát tiết đi ra.
____
* Đại cáo thành công: việc lớn hoàn thành.
** Mi tâm: điểm giữa 2 đầu lông mày!