Cô Ngự Hàn đứng ở rìa cửa sổ của tẩm cung, nhìn ra bầu trời ngoài tường cung, con ngươi đen cuồng loạn tưởng niệm.
“Bối Bối, vô luận ngươi chạy trốn tới nơi nào, ta đều có thể bắt ngươi trở lại được, ngươi đừng mơ tưởng tới chuyện rời bỏ ta!” Cô Ngự Hàn hướng ra phương trời xanh rộng lớn thì thào.
Anh Nhi nhẹ nhàng đi vào tẩm cung, hành lễ nói: “Vương, nô tỳ đã thu thập xong hành trang, xin hỏi Vương còn có phân phó gì khác nữa không?”
Cô Ngự Hàn thu hồi ánh mắt xa xăm, xoay người quay đầu lại: “Đi gọi Thương Tuyệt Lệ đến.”
“Dạ”
…
Chỉ chốc lát sau, Thương Tuyệt Lệ liền bước nhanh đi tới tẩm cung: “Thuộc hạ khấu kiến Vương.”
Cô Ngự Hàn hừ lạnh nói: “Ngươi theo Bổn vương ra cung tìm Bối Bối, nhớ kỹ, dốc hết toàn lực giúp Bổn vương đi tìm, nếu như không tìm được, ta sẽ lột da của ngươi ra.”
“Thuộc hạ tuân mệnh.” Thương Tuyệt Lệ chắp tay lĩnh mệnh, chỉ là đáy mắt vẫn chứa đầy vẻ bất đắc dĩ.
“Anh Nhi, nhớ kỹ mang đủ đồ ăn vặt mà Bối Bối thích ăn.” Cô Ngự Hàn quay lại hướng Anh Nhi nhắc nhở.
“Vâng, nô tỳ đã chuẩn bị thỏa đáng.” Anh Nhi cúi người đáp.
“Rất tốt, chúng ta lập tức ra cung.” Cô Ngự Hàn không thể chờ đợi được nhanh chóng đi ra khỏi tẩm cung, trong lòng thủy chung chỉ nghĩ tới một khuôn mặt vừa khả ái vừa tinh quái.
Đôi môi khinh bạc của hắn nhếch lên thành một nụ cười gian ác, có phần quỷ dị: Bối Bối, ngươi tốt nhất là cầu cho ta không tìm được ngươi, nếu không…
Cửa cung mở ra, một cỗ xe ngựa hoa lệ từ từ chạy nhanh ra khỏi vương cung, hướng ra bên ngoài.
Bối Bối cỡi Tiểu Bạch đi tới một rừng cây nhỏ, đột nhiên nghe được âm thanh kêu cứu của nữ nhân, nàng nghiêng đầu nhìn lại phương hướng vọng tới thanh âm, chỉ thấy hai nữ nhân đang bị mấy nam nhân ngăn cản, nhìn tình huống hình như đang bị trêu ghẹo.
“Tiểu Bạch, đi, chúng ta đi làm anh hùng cứu mỹ nhân.” Bối Bối thúc vào bụng ngựa, ngữ khí có phần kích động tức giận.
Phía trước, nữ tử mỹ lệ và nha hoàn đang ôm nhau, nha hoàn dẩu môi, phô trương thanh thế: “Các ngươi muốn làm gì tiểu thư nhà ta? Cảnh cáo các ngươi, tiểu thư nhà ta cũng không phải dễ bị bắt nạt, dám bắt nạt tiểu thư nhà ta, các ngươi chờ người ta tới lột da!”
Một tên nam nhân lỗ mãng phóng túng cười một tiếng: “Yêu a, một nha hoàn nho nhỏ dám vì nguy hiểm của tiểu thư mà gây náo động nhỉ! Chưa có kẻ nào đứng trước Lao Đại Đao ta mà còn dám buông lời uy hiếp, ta thấy dũng khí của ngươi cũng không tệ, để đem ngươi về làm áp trại tiểu thiếp cũng không đến nỗi nhạt nhẽo.’’
Tiểu thư xinh đẹp vội vàng ôm chặt tiểu nha hoàn của mình, cho dù sợ hãi, nhưng cũng không tránh ra: “Các ngươi buông tha nha hoàn của ta, nàng còn chỉ là hài tử, các ngươi không phải muốn châu báu trên người ta mà, ta có thể đem toàn bộ cho các ngươi.”
“Ha ha ha… Hiện tại chúng ta không chỉ có muốn tiền bạc, còn muốn cả người nữa! Các huynh đệ, mau, đem hai Tiểu nương tử bắt về cho ta.” Lao Đại Đao vung cương đao trong tay, ánh mắt tham lam nhìn tiểu thư xinh đẹp.
“Vâng, lão Đại.” Vài lâu la bên cạnh huơ huơ khí giới sáng loáng trong tay tới gần chủ tớ các nàng.
“Tiểu thư, ngươi chạy mau, để Thúy Nhi đến ngăn trở bọn họ.”
“Không được, ta như thế nào có thể bỏ lại ngươi mà chạy chứ.”
“Ha ha, hai người các ngươi một đứa cũng chạy không thoát!” Lao Đại Đao cười lớn tiến về phía tiểu thư xinh đẹp.
“Ai! Giữa ban ngày ban mặt… trêu ghẹo con gái nhà lành, con đường này vẫn còn sáng trưng nha.” Bối Bối cưỡi Tiểu Bạch, giọng lành lạnh đầy vẻ châm chọc, ánh mắt dò xét đủ lượt trên người lũ cường đạo, trong đầu thầm suy nghĩ đối sách.