Thừa dịp Cô Ngự Hàn không biết đang suy nghĩ cái gì mà nơi lỏng sự chú ý, Bối Bối rất nhanh chân chạy thoát khỏi vòng giam cầm của hắn, đến vị trí nàng nhắm vào… bên cạnh Thương Tuyệt Lệ, hai bên trái phải đều chưa có người ngồi!
Tới lúc Cô Ngự Hàn kịp oán trách thì nàng đã sớm yên vị, có điều chột dạ không dám nhìn hắn. Nàng dứt khoát chúi mặt nhìn bàn bày đầy sơn hào hải vị.
Mọi người rất yên lặng, không ai dám lên tiếng, tất cả đều đang chờ đợi tuyên bố yến hội chính thức bắt đầu.
Cô Ngự Hàn thu hồi tầm mắt, bạc môi vẫn ngấn nụ cười thờ ơ như trước, tiêu sái đi đến vị trí của mình, nhưng, trước khi hắn ngồi xuống, hắn không báo trước liếc mắt nhìn Bối Bối, vừa vặn lúc nàng ngẩng đầu, ánh mắt không hẹn mà gặp nhau.
Ánh mắt của hắn nói rất rõ ràng – sẽ không buông tha nàng đơn giản như vậy khiến nàng không nhịn được phải nuốt một ngụm nước bọt.
Rất nhanh, không khí yến hội trở nên sôi động, ca múa mừng cảnh thái bình, chén rượu đụng nhau…
“Ai, làm cái gì vậy?” Bối Bối rốt cục nhịn không được hỏi Thương Tuyệt Lệ ngồi bên cạnh. Mặc dù hắn coi nàng như trong suốt không để lọt vào mắt, nhưng nàng nhìn để hắn vào trong mắt là được rồi.
Thương Tuyệt Lệ nhàn nhạt quét mắt liếc nàng, có chút không kiên nhẫn giải thích: “Đây là triều yến bố trí chuyên vì việc vương lập phi. Hậu cung Xích Diễm quốc luôn luôn đều là lập phi tử trước, sau đó tiếp tục lấy ra người đoan trang hiền thục nhất làm vương hậu. Những mỹ nhân đã được tuyển ra ở đại hội tuyển hậu chờ một chút nữa đều được phong làm phi, cho dù sau này không thể lên làm vương hậu, cũng là vợ của Vương.”
Vừa dứt lời, hắn cảm giác được hình như còn cần nói thêm, vì vậy cố ý nhìn Bối Bối một chút: “Vương có rất nhiều nữ nhân, nếu có tham chút mới mẻ là chuyện thường.”
Bối Bối hừ nhẹ một tiếng: “Sao, nguyên lai là lập quý phi a.”
Hắn đem nàng kéo tới làm gì? Đến xem hắn lập phi sao?
Trong lòng cảm thấy vừa đau vừa giận, thối nam nhân, quỷ phong lưu, hắn đến tột cùng xem nàng thành cái gì…
Nàng vừa uất ức vừa căm tức, cố giữ bình tĩnh để Thương Tuyệt Lệ không nhận thấy. Tập trung nắm chặt cái chén trong tay cho hả giận, ánh mắt hung hăng trừng hướng Cô Ngự Hàn, chỉ thấy hắn hiện tại đang cùng hai mĩ nhân ngồi bên cạnh nói một chút lại cười một chút, không biết đang vui vẻ cái gì.
“Vương nói ngươi là món đồ chơi bảo bối của hắn.” Thương Tuyệt Lệ giả vờ có ý tốt nói cho nàng.
“Món đồ chơi? Hắn ngang nhiên nói cho ngươi ta là món đồ chơi của hắn?” Bối Bối quay đầu hướng Thương Tuyệt Lệ, ánh mắt trợn tròn, khó trách trước kia Thương Tuyệt Lệ châm chọc nàng nói nàng làm món đồ chơi của người khác mà cũng thấy thật sự vui vẻ!
Thương Tuyệt Lệ thờ ơ trước việc nàng giận dữ, tiếp tục nhấm nháp rượu của hắn, tiếp theo sẽ mặc kệ nàng, dù sao lời của hắn đã có tác dụng!
Bối Bối ánh mắt phun hỏa bắn về phía Cô Ngự Hàn, thấy hắn cùng hai mỹ nữ bên cạnh cười nói liên tục, hai nữ nhân còn nhân cơ hội dựa vào rất gần hắn, hắn không có một điểm ý định từ chối, còn cười thân mật đến như vậy, như là đang say trong mỹ nhân rồi!
Cô Ngự Hàn nâng chén khẽ uống, không đáp lời hai mỹ nhân bên người, đuôi mắt dư quang lưu ý Bối Bối nhất cử nhất động, thấy nàng ánh mắt phun hỏa trơ mắt nhìn bản thân, thỉnh thoảng tức giận theo dõi hai tên phi tử bên người hắn, hắn dương môi cười một tiếng, nâng chén hướng nàng kính thoáng cái, quả nhiên thấy nàng phản ứng kịch liệt quay đầu sang một bên.
Ha ha, tiểu gia hỏa này ghen bộ dáng thật đúng là dễ thương.