Bối Bối đi tới đi lui, lại không muốn trở về ngủ, trong lòng đầy phiền muộn, muốn tìm người trò chuyện.
Quay phải quay trái tự hỏi một hồi, cuối cùng nàng nhớ ra cái thạch đầu có thể nói kia, tinh thần phấn chấn, trong lòng chỉ muốn ngay lập tức bay tới chỗ đó.
Rẽ theo mấy khúc quanh quen thuộc, nàng đã nhanh chóng tiến tới chỗ thạch đầu, thấy khối đá hình trụ đang nằm an bình ở bên cạnh một cái bàn đá, nàng cao hứng tiến lại.
Rón rén nhẹ nhàng như một con mèo, nàng vỗ vỗ thạch đầu: “Hắc, thạch đầu lão huynh, ta tới tìm ngươi chơi đùa này, cám ơn ngươi lần trước hy sinh bả vai cho ta giẫm lên a, ngươi tốt bụng như vậy, chúng ta là bằng hữu nhé!”
Tiếp theo, nàng cố ý dừng lại chờ đợi thạch đầu trả lời, tuy nhiên đợi hồi lâu cũng không thấy thạch đầu nói chuyện cùng nàng.
Nàng buồn bực đập mạnh: “Uy uy, thạch đầu lão huynh, rời giường nào, mặt trời đã chiếu tới mông rồi.”
Cũng không thấy trả lời, Bối Bối nghiêng đầu tự hỏi, nghi hoặc không có câu trả lời…
“Nhân loại ngu ngốc!” Thương Tuyệt Lệ đứng ở cách đó không xa, cười nhạo nhìn Bối Bối xưng huynh gọi đệ với tảng đá.
Bối Bối chậm rãi đứng lên, chỉ thẳng vào Thương Tuyệt Lệ, phồng má nói: “Thương Tuyệt Lệ, ta cảnh cáo ngươi, bà cô ta hôm nay trong lòng không tốt, tốt nhất ngươi không nên chọc tức ta!”
Thương Tuyệt Lệ không tin, hừ lạnh: “Không thoải mái thì cút đi, chả có ai muốn giữ ngươi lại cả.”
“Nói thừa, ta ở đây thật sự thoải mái, có ăn có mặc, chỉ cần há miệng đã có trà bưng nước rót, tiêu dao tự tại.” Bối Bối cố ý nói với dáng vẻ đầy đắc ý, bộ dáng rất thỏa mãn, tuy nhiên, sâu thẳm trong tim, nàng cảm thấy có chút bi thương. Sáng hôm nay Cô Ngự Hàn cũng không giữ nàng lại, thái độ của hắn làm lòng nàng vô cùng khó chịu.
Tức chết, sao nàng phải để ý hắn, nếu hắn không để ý tới nàng, không quan tâm tới hắn chẳng phải tốt hơn sao!
“Hừ, làm đồ chơi của người khác cũng thấy vui vẻ như vậy, đúng là đồ mặt dày.” Thương Tuyệt Lệ liếc nàng bằng nửa con mắt, sau đó xoay người rời đi.
Bối Bối cảm giác như bị một búa đập thẳng vào ót, ong ong, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn nói có ý tứ gì? Nàng đã biến thành một thứ đồ chơi từ lúc nào?
Mơ hồ cảm thấy có điều kì lạ, nàng lén lút theo sau, muốn đi theo Thương Tuyệt Lệ, bởi vì… Nàng muốn biết nghĩa rõ ràng của mấy chữ làm người ta không chút thoải mái « Món đồ chơi »!
Thương Tuyệt Lệ đi tới ngự thư phòng, cung kính hành lễ: “Vương, thuộc hạ có việc trình tấu.”
“Nói đi.” Cô Ngự Hàn bỏ giấy tờ trong tay xuống, miễn cưỡng dựa vào đệm lưng.
“Vương, ngài không thể tiếp tục để Tô Bối Bối ở …”
Thương Tuyệt Lệ vẫn chưa kịp nói xong, Anh Nhi liền liều lĩnh ào ào xông tới: “Vương, ngài bị thương sao? Thương ở nơi nào, rất nghiêm trọng sao? Vết thương chảy máu dính vào chăn đệm, nô tỳ sẽ thỉnh ngự y…”
“Khoan! Không phải máu của ta, là của Bối Bối” Cô Ngự Hàn từ từ nhếch môi khinh bạc, nhớ lại vẻ đẹp của nàng, khuôn mặt tuấn tú như có gió xuân thoáng thổi qua.
Thương Tuyệt Lệ nhìn một cách cẩn thận biểu tình của Vương, đầu óc lập tức xoay chuyển, rốt cuộc khi đã nghĩ thông suốt, hắn kinh ngạc mở to hai mắt: “Vương, Tô Bối Bối là.. nữ?”
“Ta có nói nàng là nam sao?” Cô Ngự Hàn thích thú với việc thân phận của Bối Bối bị vạch trần, càng ngày hắn càng chờ mong tới lúc nhìn thấy Bối Bối vận đồ nữ trang, càng thêm hy vọng sẽ thấy nàng mặc váy áo phiêu dật sát cánh cùng hắn!